Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Nghĩ Tới Đi

Chương 43: Như vậy thuận tiện hơn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôn Chi Hàn biết mạch não của Thiệu Từ Tâm luôn luôn thoát khỏi tầm vũ trụ, nhưng không nghĩ tới sẽ thoát xa như vậy.

Ngủ ở phòng sách, cũng mệt em nghĩ được như vậy đó....

Thiệu Từ Tâm nhìn dấu chấm này hỏi của cô, lại đánh xuống một hàng chữ: [ em nói không đúng sao? Nhà chị chỉ có phòng ngủ và phòng sách là có giường thôi, chị cũng không thể để em ngủ sô pha chớ! ]

[ Ôn tổng ]: Chị sẽ không để em ngủ sô pha, cũng sẽ không để em ngủ ở phòng sách

[ Ôn tổng ]: Nhưng là Từ Tâm, vì sao em cảm thấy chị sẽ để em ngủ ở phòng sách?

Thiệu Từ Tâm trả lời đến đúng lý hợp tình.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Bởi vì nhà chị chỉ có hai cái giường á, cũng không thể để em ngủ sô pha, vậy em đây cũng quá thảm rồi, tốt xấu gì em cũng là thiên kim tiểu thư nha

[ Thiệu Từ Tâm ]: Ngủ phòng của chị lại càng không thể

[ Thiệu Từ Tâm ]: Phòng ngủ là có tính tư mật cùng sự thoái mái của không gian riêng tư, không thể bị người ngoài quấy rầy, nếu không sẽ rất là không thoải mái, tôn trọng không gian riêng tư của nhau, ý thức tôn trọng này em vẫn có

Ôn Chi Hàn nhìn mấy dòng chữ này cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại buồn cười.

Nói về đạo lý nhưng thật ra không có sai, chính là nói không đúng chỗ.

Cô thật sự một chút cũng không nghĩ như vậy nha...

Tiếp theo Ôn Chi Hàn liền thấy Thiệu Từ Tâm gửi lại đây một câu.

[ Từ Tâm ]: Chẳng lẽ chị nhân lúc em đóng phim xây thêm một cái phòng mới!

Ôn Chi Hàn: "?"

Good idea luôn em ơi.

Thiệu Từ Tâm tràn ngập chờ mong mà đợi câu trả lời, sau đó thấy Ôn Chi Hàn trả lời hai chữ: [ không có ]

Thiệu Từ Tâm: "......"

Uổng phí mong đợi mà, còn tưởng rằng có bất ngờ đấy.

[ Ôn tổng ]: Không có phòng mới, cũng không cần ngủ phòng sách hay sô pha

[ Ôn tổng ]: Em cùng chị ngủ chung một phòng, như vậy thuận tiện hơn

Thiệu Từ Tâm nhìn chằm chằm hai chữ "Thuận tiện", toàn bộ cuộc đối thoại dường như khoác lên màu vàng* nào đó.

*18+

Bồ Tát của chúng ta, hiện tại chừng mực nói chuyện thật là càng lúc càng lớn.

Nàng lại nhịn không được muốn đùa giỡn đối phương.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Học tỷ, thuận tiện cái gì ạ?

Sau đó nàng thấy Ôn Chi Hàn trả lời năm chữ.

[ Ôn tổng ]: Cái gì cũng thuận tiện

Cách màn hình, Thiệu Từ Tâm dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu của cô khi cô mỉm cười đáp lại.

Thiệu Từ Tâm không hiểu: "?"

Trừ bỏ thuận tiện để trả nợ, còn thuận tiện cái gì nữa?

Nàng đang gõ vấn đề mình thắc mắc, còn không chưa gõ xong thì thấy Ôn Chi Hàn giành trước một bước, gửi tới một vấn đề.

[ Ôn tổng ]: En phải về Phụng thành sao?

Thiệu Từ Tâm đem những chữ vừa gõ xoá toàn bộ, lại gõ chữ trả lời cô: [ dạ, hôm nay đóng máy, hiện tại đang trở về ]

[ Ôn tổng ]: Cần chị đi đón em không?

[ Thiệu Từ Tâm ]: Không cần đâu, có người đại diện các nàng ở đây

[ Thiệu Từ Tâm ]: Em định về nhà trước, thu dọn đồ đạc rồi dọn sang nhà chị, cũng không thể tay không chuyển nhà

[ Ôn tổng ]: Cũng được, cần chị hỗ trợ có thể kêu chị bất cứ lúc nào

[ Ôn tổng ]: Một hồi về nhà, nhớ rõ gửi tin nhắn báo bình an

[ Thiệu Từ Tâm ]: Dạ

Hai người nói chuyện phiếm đến đây kết thúc.

Thiệu Từ Tâm nhìn màn hình, trong lòng bỗng nhiên toát ra một tia biệt nữu.

— vừa nãy mình có một vấn đề muốn hỏi chị ấy đúng không?

......

Trở lại Phụng thành đã là ngày hôm sau, Dung Nhã cho Thiệu Từ Tâm nghỉ gần như là cả ngày và phải đi ra ngoài vào ban đêm để tập luyện cho chương trình.

Thiệu Từ Tâm trực tiếp ngủ đến no, sau đó rời giường ăn cơm, thu dọn đồ.

Nàng là một đại minh tinh xinh đẹp, lấp la lấp lánh, quần áo trang sức ắt không thể thiếu.

Khoảng thời gian trước, nhãn hàng gửi không ít quần áo, Dung Nhã đều đặt hết ở nhà nàng, mấy hộp đồ lớn còn chưa có mở ra lần nào, nàng chuẩn bị đem hết đến nhà Ôn Chi Hàn xong rồi mới mở.

Muốn mang theo những đồ linh ta linh tinh trước kia mua, Thiệu Từ Tâm ngồi trên thảm phòng khách dọn dọn bỏ vào vali.

Tuy là nàng cảm thấy khi thu dọn đã thủ hạ lưu tình lắm rồi nhưng cuối cùng vẫn là dọn đến mấy cái vali lớn.

Nhìn mấy cái vali, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn vì phòng để quần áo nhà Ôn Chi Hàn đủ lớn, nếu không nàng sẽ luyến tiếc mấy bảo bối xinh đẹp của nàng.

Nàng cầm lấy di động chụp ảnh mấy cái vali.

Chụp xong, nàng nhớ tới bản thân đã lâu không có cập nhật vòng bạn bè, vì thế ở kho dự trữ 'tư liệu sống' sung túc chọn lựa một hồi, chọn ra một bức ảnh thoạt nhìn là ngọt nhất đăng tải lên vòng bạn bè, status trước sau như một ngọt ngọt nị nị.

Ba mẹ hai nhà lại là người những người đầu tiên like.

Ôn Chi Hàn khoan thai tới muộn, dưới phần bình luận phối hợp thể hiện tình cảm.

Mà Ôn Úc từ đầu tới cuối cũng chưa từng xuất hiện, cũng không biết là bị kí©h thí©ɧ đến không muốn nhắn lại, hay là không nhìn thấy.

Thiệu Từ Tâm dựa vào sô pha, tâm huyết dâng trào, muốn thừa dịp hiện tại rảnh rỗi tìm Ôn Chi Hàn tìm hiểu đến hết thảy.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Ôn tổng, em muốn hỏi thăm chị một người

[ Ôn tổng ]: Ai?

[ Thiệu Từ Tâm ]: Em gái của chị, Ôn Úc

[ Ôn tổng ]:?

[ Thiệu Từ Tâm ]: Chuyện là như này, mấy tháng đóng phim vừa rồi chị ta không có tới phiền em, em cập nhật vòng bạn bè cũng không có thấy chị ta

[ Thiệu Từ Tâm ]: Này cũng quá thành thật đi? Chị ta là người thành thật như vậy sao?

[ Thiệu Từ Tâm ]: Có phải xảy ra chuyện hay không?

Thiệu Từ Tâm nhìn thấy trong giao diện trò chuyện Ôn Chi Hàn đang nhập tin nhắn, qua một hồi lâu mới gửi đến một câu: [ chị cho rằng em đã quên nó rồi ]

Thiệu Từ Tâm không thể hiểu được mà tại câu nói này lại nhìn ra vài phần ngụ ý trong đó.

Em hỏi thăm em gái chị, người vẫn luôn đối nghịch với chị ư?

Lâu như vậy không thấy em nhắc đến Ôn Úc, chị thật sự cho rằng em đã quên rồi.

Không phải em nói rằng em không thích Ôn Úc sao, vì sao vẫn còn quan tâm?

Trong lòng em vẫn còn Ôn Úc, đúng không?

Mỗi một ngụ ý đều có ngữ cảnh bất đồng, hoặc là bình đạm hoặc là chất vấn, hoặc là khiến người suy nghĩ vẩn vơ.

Cách màn hình, Thiệu Từ Tâm mất đi sức phán đoán trong giây lát, không rõ ý tứ của Ôn Chi Hàn là như thế nào.

Nàng không nhịn được mà nhớ tới trước kia.

Đã từng có một lần, Ôn Bồ Tát bởi vì Ôn Úc mà nói một câu "Em không thể lợi dụng chị quá mức trắng trợn" như vậy, biết rõ ràng là nàng không thích cô nhưng lại vòng vèo trở về lựa chọn tra nữ, giống như tát thẳng vào mặt cô vậy.

Nghĩ như vậy, nàng cảm giác chính mình giống như gặp một vấn đề nan giải.

Đầu tiên, nàng cẩn thận vô cùng mà loại bỏ hai ngụ ý sau cùng.

Các nàng lại không phải mối quan hệ yêu đương, nói mấy lời ái muội như vậy làm gì?

Làm xong phép loại trừ, nàng lập tức tự chứng minh trong sạch.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Đừng hiểu lầm nha, ý của em cũng không phải là quan tâm chị ta ra sao hoặc sống chết thế nào, em chỉ là đơn thuần tò mò tại sao chị ta lại thành thật như vậy, dù sao trước kia chị ta đã nói là sẽ không từ bỏ em, em sợ chị ta chuẩn bị làm chuyện mờ ám, gϊếŧ em một cái trở tay không kịp

[ Thiệu Từ Tâm ]: Thật đó, xin chị yên tâm, hiện tại em và chị tuyệt đối là cùng chung một chiến tuyến, đồng lòng đánh giặc!

Ôn Chi Hàn nhìn một chuỗi tin nhắn bào chữa dài ngoằng trên màn hình di động, sau một lúc lâu mới trả lời.

— chị an bài nó đi làm rồi.

Thiệu Từ Tâm nhìn mấy chữ này, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Đi làm?

Ai?

Ôn Úc??

Oh my god, vị nhị tiểu thư Ôn gia này chỉ biết tiêu tiền, ăn no chờ chết vậy mà cũng đi làm???

Tiếp theo Ôn Chi Hàn lại gửi tới một câu: [ nó ngày thường vẫn là quá nhàn ]

Một người nhàn rỗi, chuyện gì cũng làm được.

Ví dụ như gây thêm phiền toái cho chị dâu.

Thiệu Từ Tâm: "......"

Khó trách số lần Ôn Úc làm phiền nàng giảm bớt rõ rệt...... Vẫn là Bồ Tát có chiêu trị cô ta.

...

Quang Lam đầu tư.

Vài vị nhân viên ôm tư liệu khẽ meo meo đi đến bộ phận nào đó.

Cách cửa kính, bọn họ còn có thể thấy nhị tiểu thư Ôn gia ngồi ở vị trí làm việc.

Tóc ngắn hơi xoăn, hàng mi dài lặng im rũ xuống, ngũ quan xinh đẹp.

Cô ta không nói một lời mà ngồi yên tại chỗ, chỉ có cán bút trong tay nhúc nhích, cả người lãnh ngạo giống như một đoá sen trên núi cao chỉ có thể nhìn từ xa.

Mọi người trộm nhìn thoáng qua liền đi, sau đó hứng thú bừng bừng, mồm năm miệng mười mà bắt đầu thảo luận.

"Nè nè, thật sự khá xinh đẹp, rất có khí chất!"

"Không thể không nói, Ôn gia bọn họ toàn là người có giá trị nhan sắc rất tuyệt, thật là hâm mộ."

"Nhìn cô ấy viết đến nghiêm túc như vậy, cũng không biết đang viết cái gì, Ôn tổng sẽ không an bài cho cô ấy rất nhiều công tác chứ?"

"Ừ, an bài rất nhiều."

"?"

"Thiệt hay giả, tôi còn tưởng rằng cô ấy là tiến vào để thêm chút gia vị cho cuộc sống, không cần phải thật sự làm việc."

"Không hiểu, không rõ, khả năng có lẽ Ôn tổng của chúng ta là muốn rèn luyện em gái mình đấy."

"À...... Vậy thì rất là dụng tâm lương khổ."

Bên ngoài thảo luận, Ôn Úc nghe không thấy, cô ta chỉ toàn tâm toàn ý, dồn lực vào bút, bôi đen tên của Ôn Chi Hàn trên giấy.

Đang yên đang lành, một hai phải bắt cô ta tới làm việc, còn đưa cho cô ta một đống văn kiện, nói muốn cho cô ta học lại từ đầu.

Không chỉ có như thế, mỗi một phần văn kiện còn phải đưa cho Ôn Chi Hàn tự mình xem qua, có một chút không đủ tiêu chuẩn thôi là phải đem về sửa lại, nói là phải cố gắng đạt tới hoàn mỹ, không được qua loa.

Cố tình Ôn Hành Vân sau khi xem qua những văn kiện đó, gật đầu nói Ôn Chi Hàn làm không sai, kêu cô ta học hỏi cho tốt, trực tiếp cắt đứt con đường viện binh này của cô ta.

Hơn nữa Ôn gia hiện tại việc lớn việc nhỏ cơ bản đều do Ôn Chi Hàn định đoạt, điểm chết người chính là ngay cả nguồn kinh tế của cô ta cũng do Ôn Chi Hàn quản!

Vì thế mỗi ngày cô ta chỉ có thể đi làm, thời gian được an bài vô cùng dày đặc.

Bây giờ cô ta thậm chí còn không có cơ hội ra ngoài đi chơi, ngay cả thời gian để gửi tin nhắn cho Thiệu Từ Tâm cũng không có!

Vốn dĩ cô ta còn muốn đi thăm đoàn phim, tiếp tục theo đuổi Thiệu Từ Tâm đấy!

So với Ôn Chi Hàn đời này, thì Ôn Chi Hàn đời trước càng dễ nhìn hơn.

Ít nhất, Ôn Chi Hàn đời trước không có bắt cô ta đi làm, càng không có lấy nguồn kinh tế ra uy hϊếp cô ta!

Nói tóm lại, Ôn Chi Hàn, là kẻ thù không đội trời chung của cô ta!

Cô ta hận chết Ôn Chi Hàn!!

Càng nghĩ càng giận, lại không thể rời công ty, Ôn Úc chỉ có thể tiếp tục u oán mà ở trên giấy ghi thù, nhớ huyết hải thâm thù.

......

Thiệu Từ Tâm mấy ngày nay vẫn luôn vội vàng tập luyện.

Bởi vì thời gian cấp bách, có đôi khi ngay cả cơm cũng quên ăn.

Trong khoảng thời gian này, Ôn Chi Hàn cũng sẽ tìm nàng nói chuyện phiếm, dặn dò nàng công tác bận đến mấy cũng phải ăn uống đầy đủ.

Nàng chỉ nói không có thời gian, bày tỏ buổi tối kết thúc tập luyện sẽ ăn bữa khuya bổ sung tinh lực.

Mỗi lần nói xong lại vội vàng buông di động, thời gian các nàng nói chuyện phiếm chưa bao giờ vượt quá năm phút.

Mà từ khi nàng trở lại Phụng thành tới nay, các nàng còn chưa có gặp mặt.

Hôm nay, nàng lại tập diễn đến rạng sáng.

Cùng mọi người từ biệt, nàng xoay người đi lấy đồ của mình, chuẩn bị bỏ chạy lấy người.

Mới vừa mặc áo khoác, liền có một tiểu cô nương hưng phấn mà chạy vào phòng tập nhảy, hướng nàng nói: "Chị Từ Tâm, vợ chị đến kìa!"

Thiệu Từ Tâm dừng lại động tác: "?"

Ôn Chi Hàn?

Tiểu cô nương ngữ điệu nhẹ nhàng: "Cô ấy ở bên ngoài chờ chị á!"

Thiệu Từ Tâm lập tức tăng nhanh tốc độ, cầm túi xách vội vàng đi ra ngoài.

Bước nhanh qua hành lang dài quen thuộc, duỗi tay đẩy ra cửa lớn gần trong gang tấc — tuyết rơi rồi.

Thiệu Từ Tâm dừng lại bước chân.

Thân ảnh vô cùng quen thuộc kia, lúc này đang đứng dưới ánh đèn, ngửa đầu lẳng lặng mà nhìn tuyết rơi, áo khoác dài bị gió đêm nhẹ nhàng cuốn lấy một góc, mắt kính kim sắc phản chiếu ánh sáng kim loại.

Xinh đẹp như một bức họa.

Ôn Chi Hàn nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn về phía nàng, mỉm cười hỏi một câu: "Tập luyện kết thúc?"

Không biết vì sao, lỗ tai Thiệu Từ Tâm có chút nóng lên.

Nàng sờ sờ lỗ tai, hỏi: "Sao chị lại đến đây?"

Ôn Chi Hàn vươn tay về phía nàng, ngữ điệu ôn nhu vô cùng: "Tới đón vợ của chị tan tầm."

Thiệu Từ Tâm ẩn ẩn nghe thấy phía sau mọi người đang ồn ào, thuận theo dắt lấy tay cô, đi đến trước mặt cô.

Đóng cửa lại, Thiệu Từ Tâm lúc này mới kinh ngạc nói: "Ôn Chi Hàn, đã khuya như vậy không phải là chị cố ý lại đây chứ?"

Lại nhìn nhìn mắt kính cô: "Từ từ, chẳng lẽ chị cũng là vừa tan tầm?"

Ôn Chi Hàn nghe vậy, gật đầu một chút.

"Đói bụng không? Muốn đi ăn một chút gì không?"

"Có thể ạ" Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng nói, "Đi đi đi, đói chết em rồi!"

Ôn Chi Hàn đáp ứng, thuận thế nắm tay nàng đặt vào túi áo của mình.

Thiệu Từ Tâm nhìn thoáng qua túi áo, lại nhìn cô một cái.

Ôn Chi Hàn bình tĩnh nói: "Tay em rất lạnh."

Thiệu Từ Tâm mười phần không hiểu phong tình: "Chị còn nói em, tay chị cũng rất lạnh nè."

Ôn Chi Hàn không giận không bực, ôn nhu mà cười: "Vậy vừa lúc cùng nhau ấm áp."

Thiệu Từ Tâm không có nói cái gì nữa.

Nàng phát hiện Ôn Chi Hàn rất quan tâm vấn đề giữ ấm của nàng.

Nhưng là nghĩ đến tính cách đối phương, nàng lại không cảm thấy có vấn đề gì, nói không chừng Ôn Chi Hàn đối với ai cũng quan tâm như vậy, không nên tự mình đa tình.

Hai người chuẩn bị đi.

Người ở bên trong vẫn còn hứng thú bừng bừng mà nhìn đôi vợ vợ các nàng.

Bởi vì ít khi thấy được, cho nên cảm thấy có thể nhìn thấy các nàng ở chung một chỗ là chuyện rất thú vị.

Tiếp theo Thiệu Từ Tâm liền thấy Ôn Chi Hàn nhìn mọi người ở bên trong rồi gật đầu, ý là chào hỏi, rồi lại vô cùng tự nhiên mà dắt nàng đi.

Thiệu Từ Tâm bất giác nhìn về phía túi áo.

Các nàng nắm tay, sưởi ấm cho nhau từng chút từng chút một.

Cái lạnh buốt của mùa đông bỗng chốc trở nên tầm thường vào lúc này.

Thiệu Từ Tâm nhớ đến điều gì đó, dùng tay trống mở di động, lấy ra mấy ảnh chụp trước đó đưa đến trước mặt Ôn Chi Hàn nói: "Ôn Chi Hàn, đây là mấy món đồ ngày hôm trước em thu dọn muốn đem đến nhà chị, chị có cảm thấy rất nhiều không ạ?"

"Nơi này đều là quần áo và trang sức của em, nếu chị cảm thấy quá nhiều, em có thể bỏ bớt một ít, bất quá, mấy cái này đều là bảo bối xinh đẹp em thích nhất á......"

Một câu cuối cùng rõ ràng mang theo ý vị làm nũng, phô bày vẻ mặt đáng thương vô cùng.

Ôn Chi Hàn nhìn hai nàng, ôn thanh nói: "Thích thì đều đem lại đây đi, phòng để quần áo nhà chúng ta đủ dùng, tùy tiện em xử lý."

Nhà chúng ta......

Thiệu Từ Tâm đột nhiên nở nụ cười: "Ôn Chi Hàn, chị có cảm thấy chúng ta như vầy cùng với những đôi vợ vợ bình thường cũng không khác nhau lắm không?"

"Có đấy chứ." Ôn Chi Hàn nói, "Bọn họ thiếu một thứ."

"Thiếu cái gì?" Thiệu Từ Tâm hiếu kỳ hỏi.

Ôn Chi Hàn nhìn con đường phía trước, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bọn họ thiếu một phần hợp đồng, mà chúng ta......"

Cô nghiêng đầu nhìn Thiệu Từ Tâm ở bên cạnh.

"Thiếu một phần tình cảm."

Thiệu Từ Tâm nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, đầu quả tim bỗng nhiên toát ra một tia không đành lòng, khiến nàng không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Dịch chuyển tầm mắt, nàng chủ động thay đổi đề tài: "Ôn Chi Hàn, chúng ta một hồi ăn cái gì ạ?"

Ôn Chi Hàn cũng thu hồi tầm mắt, ngữ điệu như thường: "Đều có thể."

"Chị nghe em."
« Chương TrướcChương Tiếp »