Ăn uống no say ngủ một giấc dài, ngày mai là chủ nhật cô không cần đi làm nên vui lắm
Sáng sớm, Nhược Nhược dậy rất rất sớm, cô đánh răng súc miệng, chọn cho mình bộ váy rọc carô xanh, cô chải tóc sau đó bắt đầu đi kiếm tiền...
_Tiểu Nhược đi đâu sớm quá vậy?
Tiểu Phương ngái ngủ hỏi cô, vì là tiếp viên mới nên tiểu Phương cũng chưa có chuyến bay nhiều
_Đi kiếm tiền
Nhược Nhược quăng cái cây đã chết vào cái thùng mút có đất mà hằng ngày cô trồng hành vào đó
_A hihi xin chào
Nhược Nhược đến biệt thự Ôn Kỷ, là cô hầu gái tên Tiểu My ra mở cửa, thấy Nhược Nhược Tiểu My hơi ái ngại...
_Nhược tiểu thư, cô lại đến đón nắng hả? có nên không?
_Ôn chủ tịch có nhà không?
_Có nhưng để tôi đi thông báo
_Không cần
Nhược Nhược chạy nhanh vào cổng, cô sợ Tiểu My không cho mình vào, tên tự ý chạy vào trong
_Nhược tiểu thư....
_Nhược tiểu thư...làm thế đại thiếu gia sẽ nổi giận đó
Nhược Nhược không nghe, cô cứ cắm đầu chạy vào trong, Ôn Thiếu Phàm từ trên cầu thang đi xuống vừa thấy cô đã vội quay lên, nhưng bị cô nắm áo
_Ai mở cửa cho cô ta?
Ôn Thiếu Phàm tức giận, anh quát, Tiểu Mi sợ quá nên cúi mặt nói nhỏ
_Thưa...thưa...
_Là tôi tự ý vào, đừng mắng người khác
_Cô đang thách thức tôi đó à? Có muốn tôi cho cô lếch không nổi hay không?
Ôn Thiếu Phàm cúi người, anh hỏi cô, sắc mặt anh đương nhiên là lạnh như băng hai mắt thì đầy tia giận rồi
_Hừm...phải bình tĩnh, đồ đại da^ʍ tặc tỏ vẻ trong sạch thật ra đen xì như con mực
Nhược Nhược tự trấn an mình, cô lùi xa cái thân hình cao lớn đang che khuất ánh sáng trước mặt cô, xỉa xối xong trong lòng cho có chút tinh thần
_Tôi...tôi sẽ tranh thủ ngày chủ nhật ở đây làm trừ nợ, khoản còn lại tôi sẽ trả sau, tôi hứa ba ngày sẽ trả đủ mà...
_Cô nói cứ như là tôi cho cô mượn nợ à? có thành ý chút đi
Ôn Thiếu Phàm gằn từng tiếng, cô cũng nhanh chóng rút cho mình một kinh nghiệm là không nên chọc giận con sư tử này
_Ôn chủ tịch, tôi thật không thể kiếm số tiền đó trong ba ngày nhưng tôi có thể làm ngày chủ nhật trừ nợ mà...hihi
_Đưa cô ta ra ngoài
Mới sáng sớm mà Trương Nam và Tồn Thư đã có mặt ở nhà anh, đúng là trợ thủ đắt lực anh
_Không, tôi không đi, Ôn chủ tịch xin đừng đuổi tôi
Nhược Nhược ôm từ sau lưng anh khi anh đang quay đi lên phòng, trông cô nhỏ bé so với anh nên nhìn rất tức cười
_Cô...mau bỏ ra...bỏ ra chưa?
Ôn Thiếu Phàm đang nắm tay cô hất ra, cô làm sao chống lại anh được, anh bồng cô ra ngoài sau đó hất cô xuống ngay cổng
_A...cái tên ôn thần...
Cô chỉ biết nói nhỏ mà không dám làm càng nữa, cô đợi anh vào trong, sau đó mới tự ý mò vào lần nữa
_Trời ơi, cô còn không mau đi đi, đừng để Ôn thiếu nổi giận
_Xí....
Mặc cho Trương Nam khuyên cô, cô vẫn lì lì đi vào trong, anh thì đã lên phòng nên không hay biết
_Tiểu Mi đang nấu ăn hả? để tôi giúp cô nha?
Nhược Nhược đi xuống bếp, cô tùy tiện phụ giúp
_Nhược tiểu thư sao cô cứng đầu quá vậy, mau về đi
_Để tôi giúp
_Thôi thôi, ở đây đã có đầu bếp cô đừng phá, cô làm thế chỉ khiến đại thiếu gia nổi giận
_Không sao đâu
Nhược Nhược bất chấp lời cảnh báo của Tiểu Mi cô vẫn ung dung giành chỗ của đầu bếp nấu ăn, căn bản cô không biết nấu ăn, mà có nấu thì cũng đâu sánh bằng đầu bếp nổi tiếng do Ôn gia thuê
_Để tôi...mấy người ra ngoài hết đi mà...
Nhược Nhược tỏ ra chuyên nghiệp, cô xào nấu một hồi lâu...
_Nhược tiểu thư này thật là...
_Trông cô ấy dễ thương mà
_Không biết đại thiếu gia sẽ thế nào đây...
_Đùng....
_Hở...
Đó là tiếng nổ lớn từ nhà bếp, Nhược Nhược thật sự rất ngốc, cô không biết sử dụng lò vi sóng, cho nên khi bỏ đĩa hoặc tô thuỷ tinh vào ở nhiệt độ lớn chúng sẽ nổ tung, sau tiếng nổ đó là vật thể tung tóe, nhà bếp cũng bắt đầu lộn xộn
Rau xanh thì được trộn đều cùng mảnh thuỷ tinh, thịt thì khét bốc mùi khắp nhà bếp nói chung mọi thứ tệ không tưởng tượng nổi
_Hihi, chỉ là lỗi kỷ thuật thôi mà
Nhược Nhược thấy Tiểu Mi, Tồn Thư, Trương Nam chạy vào thì cười xoà, cô biết cô đã gây ra một chuyện rất kinh khủng
_Tiểu Nhược?....
Ôn Thiên Phong cùng Uyển Uyển đến biệt thự, Uyển Uyển nhìn bộ dạng thảm hại của cô,đầu tóc thì rối bù, mặt mày bị nắng ăn thì vừa đỏ vừa đen, nhưng trông cô vẫn có nét rất dễ thương
_Nhược Nhược cô đến làm gì? cô dám làm nơi này ra thế à? anh tôi đâu?
Ôn Thiên Phong không thích cô nên vừa thấy cô là quát ngay
_Anh la lối cái gì? Tiểu Nhược cô dễ thương tôi thần tượng cô rồi đó nha
Uyển Uyển đến gần cô, Uyển Uyển khoát tay cô cười thích thú, trong khi cô thì sợ đến toát mồ hôi...
_Thiếu Phàm...Thiếu Phàm...
́Ôn Thiên Phong bước lên lầu tìm Ôn Thiếu Phàm
_Tiểu Phong, anh la lối cái gì chứ? anh còn thế nữa em huỷ hôn cho xem
_Cái gì? em dám, cô ta là gì mà em mê mẩn đến vậy?
Ôn Thiên Phong tức điên khi thấy vợ sắp cưới xủa mình quá cuồng Nhược Nhược
_Em thích phong cách của cô ấy
_Có chuyện gì?
Ôn Thiếu Phàm chậm rãi bước xuống phòng, anh đưa mắt nhìn không gian bữa bộn còn có mùi khó ngửi cả khói cũng rất nhiều
_Ôi không....
Nhược Nhược sợ hãi nhìn con người đang sải bước xuống lầu và sắp nhìn thấy đống đổ nát trong biệt thự cao quý của anh, cô chỉ ước anh trượt chân ngã một cái cho rồi