_Chưa đâu, trước lúc đi mình phải xì bánh xe của anh ta nữa dám sĩ nhục họ mình, ức hϊếp mình
Nhược Nhược nhắm thẳng hướng nhà xe đi đến, cô vừa đi vừa cởi bộ cá bông ra khỏi người
_Ế...quên mất mình ...mình không có mặc quần áo..hic...lúc nãy cuống quá mình để quần áo trong kia rồi...ôi không...
Cô giẫm chân giảy nãy, thế là cô không thể nào trút bỏ bộ cá bông ra khỏi người rồi, nhưng trông bộ cá bông của cô rất đáng yêu
_Ừ nhỉ, mình cũng đâu có biết ôn thần hôm nay đi xe nào, hừ...xem như lần này hắn may mắn
Cô ngẫm nghĩ rồi đành đi về, dù gì thì đá cho anh một cú vào chỗ đó cũng đủ hả hê
_Đứng lại....
_Ôi...cái giọng quen quen....
Nhược Nhược căng dây thần kinh ra nghe ngóng, cái giọng nói thân thương đáng nguyền rũa, cô nhận ra là của ai, nhưng lần này cô không sợ còn đắt thắng vì có bộ cá bông che chở và nghĩ anh sẽ không biết cô là ai qua bộ đồ cá bông này đâu
Ôn Thiếu Phàm nhanh chóng cập cổ cô chụp một bức hình, nhìn cô trông bộ dạng cá bông rất dễ thương, chụp xong anh đưa hai tay gỡ cái đầu cá bông ra...
_A...da....
_Nhược Nhược, em chạy đi đâu?
_Ơ...sao...sao Ôn chủ...
_Em tính sao đây? chỗ đó bị em đá đau lắm đó, em dám chọc nó sao...giỏi...giỏi...
Anh quăng cái đầu cá sang một bên, cô nhìn anh bằng con mắt triều mến và hối lỗi, thế mà anh nhún vai tỏ vẻ không hài lòng, cô hậm hực trong bụng nhưng không dám thể hiện
_Xin lỗi...không cố ý, ai bảo Ôn chủ tịch nói cá ngố làm gì?
_Bây giờ chỗ đó tính sao?
_Cái tên biến thái, da^ʍ tặc này...
Nhược Nhược rủa thầm, anh một câu cũng chỗ đó, hai câu cũng chỗ đó, đang làm khó cô đây mà
_Không biết, tôi còn là con gái, rất ngây thơ dễ vỡ biết làm sao sao với chỗ đó chứ...hừ hừ...
Cô cố không để anh phát hiện cô đang lúng túng nhưng làm sao cô qua mặt được anh, anh cúi thấp người nhìn cô rất gần, làm cô bắt đầu hoảng, mặt cũng đỏ lên
_Không cần biết, em phải....
_Bịch...
_Ây...da....
Lần nữa cô dùng kế sách, cô giẫm vào chân anh rồi bỏ chạy
_Nhược Nhược đứng lại đó
_Ha ha...còn lâu...
Anh đuổi theo cô rồi tóm được cô chân cô ngắn không thể chạy xa, còn ạn chỉ cần vài bước đã túm được cô, anh không mắng cũng không nổi giận, anh bắt cô đưa anh đi ăn
_Được...muốn ăn, ăn hột vịt lộn nha?
Cô cười híp mắt thích thú, cô cũng tinh ranh lắm, cô đâu có biết anh đã ăn được cái món đó lâu rồi, thế là hai người ngồi ở một quán ven đường
_Có ăn được không? không cần miễn cưỡng haha
Ôn Thiếu Phàm không nói, cứ từ từ mà ăn làm cô nhìn mà há hốc mồm, từ ngày cô đến cái gì anh cũng khác, hằng ngày anh mặt lạnh ít nói, cái gì cũng bực dọc, với cô anh ôn hoà hơn nhiều, nhưng không biết anh sẽ thế nào, đây là những cảm giác vô tình, rồi khi anh không cần cô nữa sẽ trở lại như cũ, hay cô sẽ dẹp bỏ lạnh lẽo trong lòng anh đây, với Nhược Nhược mọi thứ đều đơn giản, cô nhìn cuộc sống một cách bình thường nhưng suy nghĩ cực phức tạp, anh có bị cô ảnh hưởng hay vốn dĩ anh mãi là con người lạnh lùng thích trêu đùa người khác
_Nhược Nhược, bạn trai con hả? nhìn rất đẹp đôi
Thím bán hột vịt lộn hỏi cô, cô giật mình mém tí là sặc, cô xua tay phản bác kịch liệt
_Không không, sao con có người yêu thế này được, con thích một người bình dị thôi, không cần quá giàu, càng không cần quyền lực, chỉ đơn giản là người đó đừng có quát nạt con, đừng có lạnh lùng, đừng có áp đặt, đừng có xem thường con, là một người chấp nhận cái hậu đậu ngớ ngẩn của con, nghe con nói và không dọa con sợ, càng không ép buộc con, tính tình người đó phải dễ chịu đừng có hay nổi cáu, nhăn nhó, hơi...còn nhiều kể không hết...
Nghe cô nói mà anh cứng họng, cô đang bêu xấu đồng thời đưa ra mẫu người trái ngược anh thì phải, anh nghiến răng, cô liếc mắt lén nhìn xem thái độ anh thế nào, thế mà anh vẫn lạnh lùng ngồi trầm ngâm
_Thế nhỡ con gặp người trái ngược với những gì con nói thì sao?
_Sao...sao thế được chứ?
_Thì ghét của nào trời trao của đó mà
_Đại thiếu gia...hộc...hộc...tìm được..đại thiếu gia rồi...
Trương Nam từ đâu chạy đến, anh ta thở trong mệt nhọc
_Trương Nam...
_Nhược tiểu thư cô cũng ở đây à?
_Hi hi, mới gặp lúc trưa, à...thím nhìn người này đi, anh ấy cũng giống với tiêu chuẩn của con đó, đơn giản có nghề nghiệp ổn định
Cô nhìn Trương Nam tươi cười ví dụ, cô đâu biết có một người đang rất ấm ức, có người đang ném cho cô cái nhìn ăn tươi nuốt sống
_Ôi trời ơi, Nhược tiểu thư cô đừng đùa kiểu đó, sẽ hại đến tiền đồ của tôi đó
Trương Nam cúi mặt lo sợ, anh ta hiểu rõ tính tình của đại boss quá mà
_Tôi ghét nhất loại con gái nói nhiều, bớt nói đi
Anh lạnh lùng quăng cho cô một câu, cô tức quá gân cổ lên cãi, chọc giận ai đó là sở trường của cô và nếu ngày nào anh không bị chọc giận thì trong lòng cũng không yên
_Ủa, tôi đâu có rảnh nói nhiều cho Ôn chủ tịch nghe, tôi là đang nói chuyện với Trương Nam mà
_Sao nói cái gì cũng cãi hết vậy?
Anh sắp phát điên rồi, nên thôi cô đành im miệng lại, mỗi lần anh quát lên thì cô mới chịu nghe hay sao
***