Chương 23

2

_Cái ...cái gì đây?

Nhược Nhược ngồi ở phòng khách thấp thỏm lo sợ, xung quanh cô có rất nhiều người mỗi người cầm một cái hộp lớn sáng óng ánh, bên trong đựng rất nhiều dây chuyền cho cô chọn lựa

Thì ra mấy người này đem dây chuyền đến biệt thự cho cô chọn

_Chọn một cái

Ôn Thiếu Phàm châm điếu thuốc, anh nhấp môi nhã từng vòng khói trắng trước mặt cô, lần này cô không dám mở miệng cãi nữa, cô vẫn cúi đầu hai tay vò vò cái áo sơ mi của mình

_Nhược tiểu thư, đây điều là dây chuyền thuộc hãng trang sức nổi tiếng, số lượng và mẫu mã cũng có hạng, Nhược tiểu thư thích cái nào cứ tự nhiên

_Nào là đá quý, kim cương các loại, Nhược tiểu thư thật may mắn

Một chị tiếp viên bận lễ phục tư vấn, Nhược Nhược bực dọc không chịu được nên ức quát lên tiếng

_Cô nhìn đi, cái này mà lựa chọn cái gì? sợi nào cũng như nhau, nào là sợi có chữ Phàm, rồi sợi khác có chữ P, không thì ký hiệu Ôn gia, rồi sợi có tên tiếng anh cũng là Phàm, này...sợi này còn hẳng là hình bản mặt anh ta nữa chứ, lựa chọn thế nào đây? y nhau thôi

Nhược Nhược múa tay lung tung quanh mấy sợi dây chuyền, anh cười nhẹ nhưng không để cô thấy

_Tất nhiên, em chỉ được nhớ mình tên tôi thôi

Ôn Thiếu Phàm nghĩ thầm, anh hài lòng ngắm mấy sợi dây chuyền đắt giá

_Hừ...

Cô không còn cách nào khác đành chọn đại một sợi có ký hiệu chữ P, nếu cô mà không chọn chắc anh sẽ đem cô ra xử tội luôn quá, cho nên cô biết thân biết phận mà chọn

_Bao nhiêu tiền? tôi trả...

Nhược Nhược ngốc nghếch rút trong túi quần ra một cái túi vải cũ do cô tự may, cô còn móc ra mấy tờ tiền được cô buộc thun rất kỹ nữa

_Haha, Nhược tiểu thư cô thật biết đùa

Trương Nam cùng mấy cô tiếp viên khác nhìn nhau cười, làm cô cũng có cảm giác mình bị hố cái gì đó, cô đỏ mặt, cảm giác nóng bừng

_Nhược tiểu thư, cô đủ tiền trả sao? đây đều là những thứ đắt tiền, lương cả năm của cô cũng không trả nỗi một nữa đâu

Tồn Thư nhìn cô hỏi, bây giờ cô mới biết cô hố cái gì

_Vậy cho tôi đổi, một sợi inox bình thường là được rồi

Nhược Nhược buông sợi dây chuyền trên tay ra, cô liếc nhẹ anh một cái miệng lảm nhảm nói nhỏ mà không dám nói lớn

_Chà đạp, sỉ nhục người khác vui lắm, xem bản mặt kìa...

Ôn Thiếu Phàm phất tay bảo mọi người ra ngoài, lúc chỉ còn anh với cô

_Tất cả chỗ này của em

_Gì?

Cô nghe xong liền choáng váng, hai lỗ tai cũng lùng bùng, anh cho cô tất cả dây chuyền này sao? cô đang run sợ khi nhận quà từ anh, đó là một ẩn ý là một lời cảnh báo, cô nghĩ cái gì thì có cái có, anh mở miệng nói mấy điều làm cô sợ khủng khiếp

_Chỉ được nhận quà của tôi tặng, biết chưa?

_Nói, tại sao em bị thương ở bụng, ai gây ra?

Anh kéo cô đến gần, anh đưa tay kéo áo cô lên xem vết thương của cô

_Ôn chủ tịch làm gì vậy?...đừng...

_Ngượng cái gì? hôm em bị hại còn hở hang hơn thế này, từ nay đừng để ai động vào nếu không kẻ đó xem như xấu số

_Hic...cái tên này nhớ dai quá, hôm đó là sự cố mà, mà phải nói hôm đó Mạch Hùng thê thảm thật

Nhược Nhược ngẫm nghĩ, cô cảm thấy tên ôn thần trước mặt thật nguy hiểm, anh càng ngày càng xem cô là vật sở hữu một mình tùy ý giữ riêng, cô cũng cảm nhận được sự khác lạ nên rất sợ, suốt ngày cô cứ nghĩ...

_Đây là sự trả thù cho sai lầm kiếp trước của mình đó sao? hic..

_NÓI...

Ôn Thiếu Phàm bất ngờ quát lớn làm cô sợ, anh vẫn không bỏ qua vấn đề vừa hỏi, cô đẩy ra anh ra, sau đó kéo áo xuống lắ́p bắp trả lời

_Là...là...trượt chân ngã cầu thang...Ôn chủ tịch nhìn xem biệt thự này toàn cầu thang bằng kính, ngã xuống phải va vào thôi

_Tạm tin

Anh nhã ra mấy chữ, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhỏm

_Sau này...sau này...

_Sao?

Anh đến gần cô, anh tham lam ngửi mùi hương trên tóc cô, hơi thở anh phà vào cổ cô nồng ấm

_Đừng có quát lên được không? tôi đâu có làm gì sai mà cứ quát nạt, những lúc như thế thật không thoải mái

_Được

Ôn Thiếu Phàm xoay người cô về phía trước, anh nhẹ nhàng tết tóc cho cô

_Ôn chỉ tịch

_Gì?

_Làm sao...mà Ôn chủ tịch cao quá vậy?

Nhược Nhược hỏi cô khẽ cười, nghe cô cười anh rất thích

_Hỏi nhảm, từ nay gọi là anh"Phàm" biết chưa ?

_Không được

_Sao nói gì cũng cãi thế?

Anh cảm thấy người con gái trong lòng thật phiền, từ trước đến giờ chẳng ai dám cãi lời anh ngoại trừ cô, cũng chẳng ai khiến anh phải chế ngự sự ngang tàng trong bản tính, với anh cô cái gì cũng ngoại trừ

Nhược Nhược cười nói một chốc tâm hồn xao động trước cử chỉ của anh, một chút thôi rồi vội thu mình lại, điểm đen trong lòng không cho phép cô vui cười bên anh, cô lại trở về với tâm tư buồn, một mình lầm lũi trong suy nghĩ phải tránh xa anh, lẽ nào con lại không cho cô chút hy vọng về tình yêu cô đáng được nhận, nó đẹp và tươi sáng lắm...

_Đi ngủ trưa

_Ơ...không...không...tôi không buồn ngủ, tôi muốn đi lòng vòng biệt thự

Cô đứng dậy, cô vờ đi loanh quanh, anh nhìn cô rồi lên phòng, anh cũng không bắt ép cô đi ngủ nữa