Công ty được thành lập, nhân viên đầy đủ, Tiền Nạp, Bối Hằng và Nguyễn Tư Trừng cùng nhau sắp xếp công việc, lập kế hoạch thời gian, và yêu cầu các giám đốc, quản lý bắt đầu chuẩn bị cho phần việc của mình.
"Nhận dạng hình ảnh" và "Khai thác dữ liệu" là hai lĩnh vực cốt lõi của AI cấp cứu, lĩnh vực đầu tiên do Nguyễn Tư Trừng phụ trách, lĩnh vực sau do một giám đốc khác phụ trách.
Tuy nhiên, có một số thứ quá khó, Tiền Nạp và Bối Hằng cũng không biết, vì vậy họ muốn kết nối và hợp tác với các trường đại học. Nói chung, các trường đại học có trình độ lý thuyết và khả năng nghiên cứu phát triển mạnh hơn các doanh nghiệp thông thường, vì vậy nhiều doanh nghiệp đã thiết lập quan hệ hợp tác với các phòng thí nghiệm của trường đại học, thậm chí thành lập quan hệ hợp tác chiến lược, giao các dự án mà họ không có khả năng thực hiện cho các trường đại học, do các giáo sư của trường đại học tổ chức nhóm tham gia dự án, trình bày đề tài. Các trường đại học và giáo sư giỏi hiếm khi nhận việc chỉ vì tiền, họ thường cần xác nhận rằng kết quả nghiên cứu của dự án có thể xuất bản trên các tạp chí khoa học, hoặc có thể đăng ký bằng sáng chế, hoặc có thể nhận giải thưởng.
Tiền Nạp bên này bất lực. Bối Hằng tốt nghiệp Đại học ở nước ngoài, không sử dụng được, vì vậy Nguyễn Tư Trừng gánh vác trọng trách, liên lạc với "lão Cao" của cô khi cô học ở Đại học P, nói rằng cô đã khởi nghiệp! Nói thêm rằng có một số vấn đề kỹ thuật khó giải quyết, hy vọng được hợp tác.
"Lão Cao" tên là Cao Dương, trước đây ở Đại học J, nghiên cứu về nhận dạng hình ảnh, ban đầu rất bất định, tuy nhiên Geoffrey đắc đạo gà chó lên trời, năm 2008 đã bị Đại học P đào đi, cũng coi như là vận cứt chó. Tất nhiên, vận cứt chó này cũng khiến Nguyễn Tư Trừng đến Đại học P, cũng học AI... Hiệu ứng cánh bướm, đây là chuyện sau này.
(*) Geoffrey Hinton là người tiên phong trong lĩnh vực AI, được gọi là Bố già AI
Lão Cao rất thích Nguyễn Tư Trừng, nói: "Tôi mới nhậm chức viện trưởng của khoa máy tính, có thể không có nhiều thời gian"
"Cái gì?!" Nguyễn Tư Trừng vô cùng khϊếp sợ, "Thầy đã làm viện trưởng của khoa máy tính rồi?!"
"Ha ha." Lão Cao cười một cách có thể nói là thâm sâu
khó đoán.
"Chúc mừng chúc mừng!" Nguyễn Tư Trừng vui mừng cho người thầy của mình, cũng không khỏi thất vọng cho bản thân, "Vậy thì thôi! Em sẽ nghĩ cách khác."
"Đừng vội," Già nói, "Tôi giới thiệu cho em một vài giáo viên khác, em tự đi nói chuyện xem."
"Vâng!"
Lão Cao suy nghĩ một lúc, cuối cùng chọn ra một người: "Em đã nghe nói về thầy Dịch Quân chưa. Khả năng của thầy ấy rất mạnh, học trò cũng tốt, hẳn là thích hợp nhất."
"Biết biết!" Đầu bảng khoa máy tính, đương nhiên biết! Người đàn ông huyền thoại có thể lấp đầy mấy cái bệ cửa sổ!
Nguyễn Tư Trừng vui mừng, nói: "Lần trước tham dự hội nghị AI em còn nói chuyện với thầy Dịch!" Hồi đó trò chuyện rất vui vẻ, hai bên cũng thêm Wechat, tuy nhiên không có nhiều liên lạc.
Nếu Dịch Quân đồng ý, chắc chắn có thể! Nếu Dịch Quân, một tiến sĩ của trường danh tiếng ở Mỹ, thanh niên trong ngàn người, đã xuất bản rất nhiều bài báo, mà không thể, thì cả Trung Quốc không ai có thể.
"Được," Lão Cao nói, "Tôi sẽ nói với Dịch Quân một tiếng."
"Cảm ơn thầy!"
Lão Cao làm việc đáng tin cậy, tối hôm đó đã gửi cho Nguyễn Tư Trừng một số điện thoại, bảo Nguyễn Tư Trừng liên lạc với Dịch Quân, hẹn thời gian.
Nguyễn Tư Trừng cũng không trì hoãn.
Hai bên hẹn vào thứ tư.
Đến thời gian, Nguyễn Tư Trừng quay lại Đại học P, nhưng lần này là để bàn về dự án. Tiền Nạp và Bối Hằng cũng đi cùng.
Đi một mạch đến văn phòng của Dịch Quân tại khoa máy tính, thấy đối phương đã chờ sẵn.
"Thầy Dịch, xin chào," Nguyễn Tư Trừng cười, tiến lên bắt tay, "Thầy còn nhớ em không?"
Dịch Quân vẫn nho nhã, phong độ, khác xa với hình ảnh "tiến sĩ khoa học công nghệ" vạn dặm: "Nguyễn Tư Trừng? Chào em. Tất nhiên là nhớ. Đừng gọi là thầy Dịch, giống như lần trước gọi đàn anh là được."
"Vậy thì em không khách sáo nữa, đàn anh."
"Ừ." Dịch Quân thu tay lại, "Mấy tháng không gặp, em tự lập nghiệp rồi à?"
"Đúng vậy," Nguyễn Tư Trừng tranh thủ quảng bá một chút, "Làm AI cấp cứu. Thiệu Quân Lý của tập đoàn Dương Thanh đã đầu tư cá nhân 2000 vạn, vô cùng coi trọng."
"Tốt quá." Khóe môi Dịch Quân cong lên, "Sinh viên Đại học P của chúng ta luôn rất xuất sắc, triển vọng đáng mong đợi."
"Ha ha ha ha......"
"Nhưng cũng phải chú ý sức khỏe. Việc gì cần làm thì lên kế hoạch trước, có khi không chênh lệch mấy phút ăn ngủ."
"Vâng, em sẽ." Bị bao vây bởi "Chưa từng nghe qua có người khởi nghiệp 12 giờ đi ngủ", "Chưa từng nghe qua có người khởi nghiệp uống nước nóng", "Chưa từng thấy có người khởi nghiệp...", Nguyễn Tư Trừng đã nhiều tháng không được ai quan tâm đến sức khỏe, vô cùng cảm động.
Cô định thần lại, quay đầu giới thiệu, "Đây là CEO Tiền Nạp của chúng em, đây là CTO Bối Hằng của chúng em."
Làm quen từng người một.
Dịch Quân dẫn mọi người đến phòng họp nhỏ, hai bên bắt đầu thảo luận về dự án. Có thể thấy, Dịch Quân khá quan tâm đến AI cấp cứu, ý tưởng sản phẩm, các vấn đề kỹ thuật. Hơn nữa, mức giá mà Y tế Tư Hằng đưa ra khá tốt. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Nguyễn Tư Trừng cảm thấy: Thành công một nửa rồi.
"Được," đến trưa, Dịch Quân đứng dậy, "Anh cũng hiểu sơ sơ rồi. Nhưng mong các em cân nhắc kỹ, nhớ follow up nhé."
Nguyễn Tư Trừng cũng đứng thẳng người: "Làm phiền anh rồi, cảm ơn đàn anh."
"Không có gì."
Nhìn đồng hồ đã đến trưa, Dịch Quân chào tạm biệt Tiền Nạp và Bối Hằng, rồi nói tiếp: "Như vậy đi. Bên ngoài cổng Tây có mấy quán ăn, Tư Trừng có thể dẫn các bạn đi."
Bối Hằng: "Cảm ơn!"
"Ừm..." Nguyễn Tư Trừng suy nghĩ vài giây, hỏi, "Đàn anh, bây giờ căng tin trường có thể mua phiếu ăn không? Muốn cho hai người họ nếm thử căng tin Đại học P."
"Các em muốn đến căng tin?" Dịch Quân nghĩ nghĩ, "Vậy cùng đi đi. Có thể mua phiếu ăn hay không... Nói thật anh cũng không rõ lắm. Nếu không được thì quẹt thẻ của anh."
Xây dựng mối quan hệ cũng là điều tốt, Nguyễn Tư Trừng bèn leo theo: "Lỡ như không được, em sẽ chuyển khoản cho anh."
Dịch Quân cười: "Không cần. Dù sao anh cũng tiêu không hết."
Mấy người họ đến căng tin số 5, nơi Nguyễn Tư Trừng yêu thích nhất trong thời gian học tại P.
Cũng không khác gì so với vài năm trước.
Nguyễn Tư Trừng rất hào hứng, giới thiệu cho Tiền Nạp và Bối Hằng một loạt món ăn, nào là cơm gà cay, nào là gà xào hạt điều, khiến Dịch Quân bật cười.
Giữa trưa đông người, Nguyễn Tư Trừng không tìm được bàn ghế cho bốn người, đành phải giải tán, hai đôi ngồi bàn trước bàn sau. Tiền Nạp không tranh giành, để cặp "học trưởng" và "học muội" ngồi cùng nhau.
Nguyễn Tư Trừng và Dịch Quân vừa ăn vừa tám chuyện.
Cách một lối đi, có mấy sinh viên đang thảo luận về các câu hỏi phỏng vấn của công ty.
Đúng vậy, Nguyễn Tư Trừng cũng nhớ ra, vào thời điểm này, một số công ty đã bắt đầu tuyển dụng sinh viên. Cô bỗng chốc quay về bốn năm trước, khi bản thân cùng các bạn cùng lớp chạy khắp khuôn viên trường, xem thông tin tuyển dụng, tham gia hội thảo, nộp hồ sơ, thi viết, phỏng vấn... Ngày nhận được offer từ Bành Phái AI mà mình ao ước, cô đã vô cùng phấn khích, mời cả phòng ký túc xá đi ăn, đầy hoài bão, không ngờ rằng chỉ sau ba năm ngắn ngủi... đã nghỉ việc.
Cuộc đời thật khó lường.
Bàn bên cạnh, các bạn nam đang hồi tưởng: "Có một bài toán như thế này: Có một chồng bánh kếp, tổng cộng N chiếc, kích thước khác nhau, đầu bếp một tay cầm đĩa, tay kia lật bánh kếp, xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn từ trên xuống dưới một cách suôn sẻ, ít nhất phải lật bao nhiêu lần?"
"Câu hỏi kinh điển... Công ty này thật thiếu sáng tạo." Nguyễn Tư Trừng nói với Dịch Quân, "Cách đơn giản nhất là: Giữ chiếc bánh kếp trên cùng và chiếc bánh lớn nhất, lật, để chiếc lớn nhất lên trên cùng. Sau đó lật cả chồng bánh, như vậy chiếc lớn nhất sẽ ở dưới cùng. Sau đó tiếp tục như vậy, xử lý chiếc lớn thứ hai, thứ ba."
"Đúng vậy," Dịch Quân cười, "nhưng chưa chắc đã đạt được số lần lật ít nhất. Nếu trong chồng bánh này có hai chiếc trở lên tương đối có trật tự..."
"Đúng vậy, đúng vậy, nên liệt kê đầy đủ."
Không lâu sau, cậu nam sinh đó lại đưa ra một câu hỏi: "Có năm hang động xếp thành một hàng. Có một con cáo, ngày đầu tiên nó trốn trong một hang động nào đó, từ ngày thứ hai trở đi, mỗi ngày nó trốn sang hang động bên cạnh, ngẫu nhiên sang trái hoặc phải. Tuy nhiên, nếu vào hang 1, 5 ở ngoài cùng thì chỉ còn một lựa chọn, vì bên ngoài không còn hang nào nữa. Bạn là thợ săn, mỗi ngày chỉ có thể lục soát một hang động, vậy chiến lược nhất định có thể bắt được con cáo đó tối đa cần bao nhiêu ngày?"
"..." Câu hỏi này Nguyễn Tư Trừng chưa từng nghe qua, công ty đó đã tát cô một cái thật đau.
Ừm, nếu là ba hang động, thì ở hang động thứ hai liên tục hai ngày, chắc chắn sẽ bắt được cáo. Vậy nếu là bốn hang...?
Nguyễn Tư Trừng bắt đầu viết code trong đầu.
Cô vừa gặm đùi gà, vừa nghĩ về thuật toán.
Rất cố chấp, nhất định phải làm được.
Hai phút sau, cô ngẩng đầu lên, cong lưng hỏi Dịch Quân: "Là 6 ngày phải không? Thợ săn lần lượt ở 234432?"
Dịch Quân nhìn Nguyễn Tư Trừng, mỉm cười gật đầu: "Anh nghĩ là vậy."
"Hú..." Nguyễn Tư Trừng vui mừng.
Lúc này, một sinh viên tình cờ quay lại, phát hiện ra Dịch Quân, kinh hỉ nói: "Thầy Dịch!!!"
Trong chốc lát, tiếng "Thầy Dịch" râm ran khắp nơi.
Nguyễn Tư Trừng được chứng kiến sức hút của đầu bảng khoa máy tính...
Sau khi chào hỏi, mấy sinh viên đều tò mò nhìn Nguyễn Tư Trừng, ánh mắt liên tục chuyển động giữa Dịch Quân và Nguyễn Tư Trừng, khiến Nguyễn Tư Trừng vô cùng bối rối.
Cuối cùng, một nữ sinh tính tình thẳng thắn, hỏi thẳng: "Thầy Dịch, đây là...?"
Dịch Quân nhìn Nguyễn Tư Trừng, nói: "Bạn tôi."
"!!!" Nguyễn Tư Trừng không dám nhận là bạn của Dịch Quân, vội vàng giải thích, "Tôi đến tìm thầy Dịch để nói về dự án hợp tác!"
Dịch Quân không đồng tình.
Sau đoạn nhạc đệm, Nguyễn Tư Trừng hỏi Dịch Quân: "Đàn anh, đàn anh, vừa rồi câu hỏi về con cáo, trước đây anh đã nghe qua chưa?"
Dịch Quân lắc đầu: "Chưa."
"Vậy anh đã làm trong bao lâu?"
"Không biết. 20 mấy giây?"
Nguyễn Tư Trừng hít một hơi.
Quá lợi hại...
Thiệu Quân Lý, Dịch Quân là những người tài giỏi nhất mà Nguyễn Tư Trừng từng biết, tiếp theo là Tiền Nạp, tiếp theo là...
Đúng rồi, Thiệu Quản Lý sẽ làm trong bao lâu...
Vì tò mò, Nguyễn Tư Trừng đã gửi tin nhắn Wechat cho Thiệu Quản Lý: [Sếp Thiệu, vừa này trên đường đi nghe được một câu hỏi phỏng vấn của công ty IT: Có năm hang động xếp thành một hàng. Có một con cáo, ngày đầu tiên nó trốn trong một hang động nào đó, từ ngày thứ hai trở đi, mỗi ngày nó trốn sang hang động bên cạnh, ngẫu nhiên sang trái hoặc phải...]
Sau khi gửi đi chưa đầy 5 giây, điện thoại phát ra tiếng "ting".
Nguyễn Tư Trừng như gặp ma, nghĩ: Không thể nào chứ???!!!
5 giây?!
Lợi hại như vậy??!!
Mở ra xem, đó là một câu: [Khởi nghiệp khiến cô rảnh rỗi đến mức này sao]
Nguyễn Tư Trừng: "....”
Khởi nghiệp ngay cả toán cũng không được nghĩ ư???
Sau 5 giây, Thiệu Quản Lý lại trả lời tin nhắn Wechat: [Nhưng tôi không rảnh.]
Nguyễn Tư Trừng: "....”
[Phân loại bệnh án đã làm xong chưa? xxxx cũng đã làm xong chưa?]
Nguyễn Tư Trừng một lần nữa: "....”
Tự đào hố chôn mình.
Nghe nói ở Thung lũng Silicon có một công ty khởi nghiệp hiện đang rất được ưa chuộng, đó là cho mọi người ăn cháo. Công ty lựa chọn nguyên liệu chất lượng cao, đảm bảo dinh dưỡng cân bằng, trộn chung thành cháo, cho vào ống, rất giống kem đánh răng. Như vậy, giới tinh hoa Thung lũng Silicon sẽ không cần ăn cơm, chỉ cần ngồi trong văn phòng uống cháo là được, hương vị có vẻ cũng khá ngon. Nghe nói công ty khởi nghiệp đó đã được định giá hơn 100 triệu đô la.
Nguyễn Tư Trừng nghĩ: Vì 2000 vạn, mình có nên ăn cháo không nhỉ?!!
Tác giả có lời muốn nói:
Vậy... tại sao nữ chính không yêu nam phụ mà yêu nam chính? Cô ấy tự ngược sao?
Tôi không thể tìm ra lý do nào để nam phụ có thể trở thành nam chính.