Chương 9: Ăn mãi không thấy no

Hôm nay Brad thức dậy, trước tiên đi tắm rửa thơm tho, cạo râu cẩn thận, sau đó mặc một bộ đồ thường phục màu be. Trước khi xuống lầu còn vuốt tóc, cả người sáng láng, đẹp trai đến mức không thể nhìn thẳng. Ngón tay cái móc chéo vào túi quần dài bên hông, Brad tao nhã bước xuống cầu thang. Trên bàn ăn là một bữa sáng nóng hổi, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có cà phê bốc khói trắng nghi ngút. Đôi chân dài xoay một vòng đi đến trước bếp, vị trí trước đảo bếp trống không, thậm chí còn lạnh lẽo hơn bình thường.

Brad ngẩn người một lúc rồi quay lại phòng ăn, ngồi vào bàn ăn nhíu mày, mãi đến khi cà phê nóng chuyển thành cà phê nguội đắng ngắt, anh mới bắt đầu ăn, chỉ thấy bữa ăn hôm nay không hợp khẩu vị, khiến anh khó nuốt trôi. Sau bữa sáng, Brad lúc thì ngồi ở bàn ăn xoay cốc cà phê, lúc thì chuyển đến ghế sofa lật tạp chí, lắc lư gần một tiếng vẫn không thấy ai xuất hiện. Nhìn bộ đồ ăn trên bàn, bình thường bà Tân luôn thu dọn đúng giờ, lâu như vậy không thấy bóng dáng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đột nhiên trong đầu Brad lóe lên một ý nghĩ, không phải là cô ấy quá mệt chứ? Mặc dù đêm qua người ra sức là mình, nhưng bà Tân liên tục bóp chặt cánh tay mình, dường như đã dùng rất nhiều sức. Sau khi có suy đoán này, Brad bước đến trước phòng ngủ, muốn quan tâm đến tình hình của bà Tân, làm tròn nghĩa vụ của một quý ông cơ bản.

Cửa gõ hai tiếng, Tân Ngữ đã tỉnh giấc, tình trạng sau khi được tái sinh khiến cô rất cảnh giác, cô biết mình đã vô tình ngủ quên, mở cửa ra thì đúng là ngài Brad. Brad không ngờ cửa mở nhanh như vậy, anh do dự một chút rồi nói: "Bàn ăn vẫn chưa dọn..". Chưa kịp hỏi câu tiếp theo, Tân Ngữ lập tức thái độ tốt nhận lỗi: "Xin lỗi, tôi sẽ dọn ngay".

Brad vốn định hỏi thăm xem cô có quá mệt không, nhưng lời nói của cô Tân khiến anh không tiện nói tiếp. Anh lặng lẽ đi theo sau cô Tân, động tác của cô có phần cứng nhắc, anh muốn giúp cô một tay, nhưng cô Tân khéo léo xếp chồng, dọn dẹp sạch sẽ cả mặt bàn. Brad đi theo cô Tân vào bếp, ngơ ngác nhìn cô bận rộn một lúc, rồi lại từng bước đi theo cô trở về phòng khách.

Trước khi đóng cửa, cô Tân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn mình, Brad hắng giọng định nói thì cô Tân ngập ngừng lên tiếng trước: "Ừm... anh Brad... hôm nay em muốn xin anh nghỉ phép..". Brad sửng sốt, sao lại nói chuyện công việc? Cô tiếp lời giải thích: "Em không khỏe, xin lỗi anh". Cô Tân lịch sự gật đầu với anh, rồi đóng cửa ngay trước mặt anh. Brad đứng trước cửa phòng của Tân Ngữ hồi lâu vẫn không hoàn hồn, trong đầu không ngừng phát đi phát lại một câu: "Em không khỏe... em không khỏe... em không khỏe..". Hóa ra, chỉ có mình anh thoải mái, còn cô Tân căn bản là không thoải mái!!!

Lời nói thẳng thắn của Tân Ngữ khiến Brad chấn động, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai chỉ trích Brad, mọi người thường nói "Brad, anh làm tốt lắm!" "Brad, anh thật tuyệt vời!" Nghe quá nhiều lời khen ngợi, sự thẳng thắn của Tân Ngữ khiến anh không thích ứng được, anh mím môi đứng ngây ra đó rất lâu.

May mắn thay, Brad là người suy nghĩ tích cực, anh lập tức thừa nhận mình lơ là luyện tập nên kỹ thuật không tốt. Anh lập tức đăng ký một trang web phim khiêu da^ʍ, với tinh thần học hỏi nghiên cứu phim cấp ba. Phim cấp ba chính là cuộc chiến đấu tay đôi thực sự, đối với một người tao nhã như Brad thì tác động thị giác thực sự rất lớn.

Sau khi xem qua một vài bộ phim, Brad chỉ thấy mỗi người phụ nữ đều đáng ghét, cơ thể không thì nhão nhoét xấu xí, thì cũng có dấu vết nhân tạo rõ ràng, một đôi vυ" to như quả bóng da. Điều này khiến anh không khỏi nhớ lại cảnh xuân đêm qua, khi ngậm bầu ngực của cô Tân trong miệng nhai, cảm giác mềm mại và trơn nhẵn. Hơn nữa, sau một hồi cắи ʍút̼, núʍ ѵú hồng hào như quả mọng được mưa rửa sạch, đỏ tươi, ăn mãi không chán...

Mặc dù đã xem qua rất nhiều phim, nhưng Brad vẫn không có khái niệm gì về cách làm hài lòng phụ nữ, anh chỉ thấy những người phụ nữ trong phim lúc nào cũng có thể mở chân ra để bị làʍ t̠ìиɦ, vừa bị làʍ t̠ìиɦ vừa kêu lên để kí©h thí©ɧ, tiếng kêu thô tục, biểu cảm trên khuôn mặt méo mó đáng ghét, khiến Brad càng thêm phản cảm. Anh không khỏi nhớ lại phản ứng của cô Tân, dáng vẻ nhạy cảm và ngượng ngùng của cô đặc biệt đáng yêu, khi lêи đỉиɦ vì bị làʍ t̠ìиɦ, cô chỉ biết run rẩy khóc, khiến người ta vừa muốn thương vừa muốn bắt nạt cô.

Cuối cùng khi anh ta nhìn thấy một người phụ nữ có hai lỗ đen kinh hoàng ở giữa hai chân, một lỗ còn có thể nhét vừa hai cây gậy, cuối cùng anh ta cũng mặt mày tái mét ném phắt cái máy tính bảng đi. Dạ dày Brad cuộn lên từng cơn, anh ta chỉ cảm thấy nếu nhìn thêm nữa thì mình sẽ bị bất lực. Brad hít một hơi thật sâu nhìn về phía cửa phòng khách, anh ta càng nhớ đến sự dịu dàng thơm tho của cô Tân, cô Tân ngửi thật thơm, sờ thật thích, nếm cũng thật tuyệt, anh ta nên tranh thủ thêm một lần nữa, ít nhất một lần, dù sao cũng phải khiến cô ấy thỏa mãn một lần.

Mặt khác, sau khi Tân Ngữ trở về phòng thì lại chán nản nằm vật ra giường, lúc ngủ lúc tỉnh. Cho đến khi chiều tối, tiếng chuông điện thoại đã lâu không nghe thấy bỗng nhiên vang lên. Tân Ngữ mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tuyến thượng thận tiết ra một lượng lớn, cả người hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Tên hiển thị trên điện thoại là "Mẹ", Tân Ngữ hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút nghe: "Vâng..". "Tiểu Ngữ à, con lâu lắm rồi không gọi điện về nhà". Tân Ngữ do dự một chút rồi nói: "Mẹ, cuộc gọi quốc tế đắt lắm". "Mẹ biết mẹ biết, nên lần này mẹ gọi điện đến, xem con có ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ không". Tân Ngữ nhỏ giọng nói: "Ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ". Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Ra trường rồi thì về nhà đi, tiền đô cũng không dễ kiếm đâu, không cần phải vất vả như vậy, bán nhà rồi thì bán thôi". Nước mắt Tân Ngữ rơi lã chã: "Vâng... Cuộc gọi đắt lắm..". "Được rồi được rồi, mẹ cúp máy đây, con... Có chuyện gì thì gọi lại..". Tân Ngữ khàn giọng nói: "Con biết rồi, mẹ tạm biệt".

Tân Ngữ cầm điện thoại ngẩn người, không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt, nếu người mẹ này biết rằng con gái mình đã mất từ hơn ba tháng trước, thì bà sẽ đau lòng đến mức nào...