Chương 1.1: Để cô ra vẻ

Khi Tân Ngữ chuẩn bị xong để rời đi thì đúng lúc ông chủ Brad trở về. Tân Ngữ lịch sự hỏi: "Ông Brad, ông cần tôi hâm nóng bữa tối không ạ?" Ông Brad vừa đi vừa đi giày, khẽ gật đầu, đi ngang qua cô, ông khàn giọng nói: "Làm phiền cô rồi". Tân Ngữ nhìn bóng lưng ông Brad khuất sau góc cầu thang, cô lập tức chạy vội vào bếp, loảng xoảng cho bữa tối vào lò vi sóng, lần lượt hâm nóng từng món.

Khi cô bày ba món mặn một món canh xong thì ông Brad vừa thay một bộ đồ ở nhà màu xám xuống cầu thang, ông Brad trời sinh đã là một cái mắc áo, mặc vào thì gầy, cởi ra thì có da có thịt, lần đầu tiên Tân Ngữ nhìn thấy cơ bụng của ông, cô suýt thì phun máu mũi. Hôm nay ông trông có vẻ hơi mệt mỏi, đôi mắt nâu nhìn cô có vẻ ấm áp hơn thường ngày. Tân Ngữ nói: "Ông Brad, sáng mai tôi sẽ đến sớm hơn để dọn dẹp". Mặc dù cô nói vậy, nhưng thường thì trong trường hợp về muộn như thế này, ông Brad sẽ tự rửa bát đĩa và cho vào máy rửa bát.

Theo quan sát của Tân Ngữ, ông Brad là một người sống rất chỉn chu, tự lập nghiêm khắc. Giống như hôm nay, mặc dù tăng ca đến gần chín giờ mới về nhà, nhưng buổi tối ông vẫn kiên trì tập thể dục một tiếng mới đi ngủ, sự nghiệp của ông thành công như vậy quả thực có lý do. Ông Brad liếc nhìn bàn ăn, hòa nhã nói: "Đi thong thả, ngủ ngon". Tân Ngữ biết tiếp theo ông sẽ đi đến tủ rượu để chọn rượu, mỗi bữa tối ông đều có thói quen dùng một loại rượu thích hợp, khiến cho những món ăn gia đình của cô trở thành một bữa tiệc tối sang trọng.

Nhưng hôm nay Tân Ngữ không có tâm trạng nhàn nhã để quan sát ông chọn loại rượu nào, cô giả vờ bình tĩnh đóng cửa lại, thong thả đi qua sân trước. Sau khi đi đến khoảng cách mà ông chủ không nhìn thấy, cô lấy hết sức chạy như chạy một trăm mét, chuyến xe buýt cuối cùng về nhà là mười giờ, mà cả ngọn đồi này đều là khu biệt thự của những người giàu có, cô phải đi bộ sáu km mới đến được trạm xe buýt dưới chân đồi. Tân Ngữ chạy đến thở hồng hộc, trong lòng thầm chửi mình: Để cô ra vẻ! Rõ ràng là phải đi xe buýt còn ở đó ra vẻ thanh lịch, ra vẻ siêng năng, không kịp xe buýt thì khóc cho mà xem.

Điều mà Tân Ngữ không biết là hôm nay khi ông Brad rót rượu trắng xong, ông cầm ly rượu đi đến bên cửa sổ để mở cửa sổ, vừa khéo nhìn thấy hành động trái ngược của cô, đôi mắt nâu của ông lóe lên, dưới ánh trăng như phát ra ánh sáng màu vàng.

Ngày hôm sau, Tân Ngữ chuẩn bị đi sớm hơn mười phút, vì hậu quả của việc ra vẻ hôm qua, khiến cô chạy được nửa đường thì chân mềm nhũn ngã xuống, kết quả là bây giờ cả hai đầu gối bị trầy xước không đi nhanh được. Sức khỏe của cô nữ sinh du học này rất không ổn định, có lẽ là do từ nhỏ đến lớn ngoài việc học ra thì không làm gì cả, lúc Tân Ngữ vừa mới trọng sinh không chỉ mặt mày tái nhợt mà còn tứ chi vô lực, bây giờ mặc dù khí sắc đã tốt hơn một chút, nhưng chạy một trăm mét như hôm qua vẫn là quá sức, hôm nay vẫn nên đi sớm hơn một chút thì hơn!

Vừa mới xách ba lô lên, cửa lớn đã kêu "cạch" một tiếng, đầu Ngữ Ni giật một cái, hai mắt mở to. Cửa vừa mở, quả nhiên là ngài Brad đã về (thì ra sao, ở đây cũng chỉ có một mình ngài Brad!). Ngữ Ni lập tức rơi vào cảnh đấu tranh nội tâm, phải biết rằng, trước khi Ngữ Ni được tái sinh, cô là một người làm việc như điên như dại, cô từ nhỏ đã nghèo khó, luôn tự động viên mình phải trải qua ngàn đập trăm rèn mới có thể thành công, với thái độ làm việc nghiêm túc như cô, lúc này hẳn là phải ở lại hâm nóng bữa tối, hầu hạ ngài Brad cho tốt, giữ được công việc lương cao việc nhẹ này. Nhưng xét về tình hình thực tế, chân cô bây giờ rất đau, chạy chắc chắn không nhanh như hôm qua, nếu không kịp chuyến xe buýt cuối cùng thì cô sẽ phải ngủ ngoài đường mất....