Chương 1: 达咩达咩 - DÁ MIĒ DÁ MIĒ

Thành phố Bắc Hải, tháng 10, đang là mùa thu.

Cái cây lá đỏ ven đường đang bớt những tia nắng, trên mặt đường còn dính lại vài tia nắng dịu dàng.

Trước một bệnh viện tư nhân, có một chiếc Maybach sang trọng dừng lại.

Đông Lăng xuống xe, trên lỗ tai đeo tai nghe Bluetooth, vừa nghe bạn thân gọi vừa đi vào.

[ kiểm tra tinh thần ký chủ, tình trạng ổn định, bảng định đang chuẩn bị....]

Đột nhiên có tiếng máy điện tử vang lên khiến bước chân Đông Lăng dừng lại, nàng nhìn xung quanh, hàng mi thanh tú nhăn lại.

"Thương Thương, vừa rồi bà có nghe thấy âm thanh gì không?"

Âm thanh chợt lóe lên, tựa như ảo giác.

Trần Thương Thương bên kia còn đang tám chuyện, đột nhiên nghi ngờ dừng lại: "hả? âm thanh gì cơ?"

"Không có gì, chắc tôi nghe nhầm."

Đông Lăng dừng tại chỗ một chút, không nghe thấy âm thanh lạ kia nữa, đi tới chỗ nhân viên y tế đang đứng lắc đầu biểu thị mình không cần giúp đỡ, rồi tiếp tục đi về phía trước.

"Nói chung, là mẹ cô ta bắt gian cô ta và người đàn ông đó tại trận, bà nói xem sao Trần Phi sao lại to gan như vậy chứ? dám lên giường với tiểu bạch kiểm của mẹ mình, rõ ràng biết đó là người tình của mẹ, chậc chậc."

Trần Thương Thương vừa tám chuyện xong, thật không hiểu nổi thiên hạ này nhiều đàn ông như vậy, vì sao Trần Phi lại làm như thế.

"Có thể khẩu vị hai mẹ con giống nhau a, bất quá Trần Phi cũng không phải có bạn trai sao?"

Đông Lăng bị chuyện thường ngày ảnh hưởng, nàng và Trần Phi không thân, nhưng từng thấy qua Trần Phi ân ái trên bàn ăn.

"Chắc chia tay rồi? không biết là ai, không nghe nói cái này, bà đang ở đâu đó?"

"Nam Gia."

Nam Gia là tên cái bệnh viện tư nhân này, cũng nổi danh trong giới.

"Đến gặp Văn Hàn hả? bà thức tỉnh xu hướng hả?"

Trần Thương là doanh nhân, nhưng cũng có chút quan tâm hiếu kỳ hỏi, nàng và Văn Hàn cũng không thân thiết, nhưng nghe nói Đông Lăng và Văn Hàn từng là bạn thân từ nhỏ, bọn họ có duyên vài lần.

"Không có, tôi đến gặp hắn để nói chuyện thử, coi có hiệu quả không?"

Đông Lăng nhìn cái bóng của mình trên sàn nhà mơ hồ, nhớ đến việc này cũng cảm thấy kỳ quái.

Văn Hàn là bạn lớn lên từ nhỏ với nàng, thân thể khỏe mạnh. Văn gia cũng không có bệnh di truyền, thế nhưng hai tháng trước Văn Hàn đột nhiên hôn mê bất tỉnh, trở thành người sống trạng thái thực vật, Văn gia cũng dùng đủ mọi cách mời các bác sĩ nước ngoài chuyên nghiệp đến, cũng không hiểu được Văn Hàn bị bệnh gì, cũng không biết cách nào khiến cho hắn tỉnh lại.

Đông Lăng đối với người bạn này cũng có chút lo lắng, nàng cũng không giúp được gì, bình thưởng rảnh rỗi sẽ tìm Văn Hàn trò chuyện một chút, nói không chừng sẽ có kỳ tích y học, khiến người ta tỉnh lại.

Trần Thương Thương cười nhạo: "tình cảm sâu sắc quá ha."

"Bà phóng rắm gì đó? đừng có đùa như vậy, tôi không thích nha."

Đông Lăng nhíu mày một cái, nàng không có ý này với Văn Hàn, mà Văn Hàn cũng không có ý này với nàng, nhưng vì nhà bọn họ là bạn bè quen biết cùng nhau lớn lên, cho nên mới chọc ghẹo cho vui. Đông Lăng nghe thôi cũng đã tê dại, người khác thì không sao, nhưng nàng không hy vọng bạn thân mình cũng sẽ như vậy.

"Sai rồi, sai rồi, thì nghe người ta nói không phải hai người định đính hôn sao? nếu không phải Văn Hàn đột nhiên bất tỉnh, nói không chừng hai người đã...."

"Lời này bà cũng tin à? cũng có người thích tin là vậy, tôi còn nói luôn cả ngày nhà tôi và nhà bà đám hỏi nữa."

Đông Lăng sờ bộ nail mình mới làm, liếc mắt.

"Tôi không có! tôi không thể cắt móng tay của tôi được!"



Trần Thương Thương vô cùng hoảng sợ, thề sống chết bảo vệ móng tay của mình, nàng thích nail, nên bảo dưỡng bộ móng rất tốt.

Đông Lăng ở trong hành lang bệnh viên hít sâu hai cáu, tránh cho mình không ở nơi công cộng miệng thơm mà phải phun từ thối.

Nàng nhẹ nhàng kiến nghị: "bệnh viện này cũng có cổ phần của nhà tôi, bà đến cũng không có tính tiền bà."

Có bệnh chữa nhanh!

Trần Thương Thương vui vẻ: "thật hả? vậy sau này tôi đến làm cái thẻ năm."

"Bà bò xa một chút đi, đây là bệnh viện làm thẻ năm là ý tưởng của người bình thường hả? tôi sắp đến rồi, không có việc gì cúp máy đây."

Đông Lăng vào thang máy, ấn nút xuống tầng trệt.

Trần Thương Thương liền hét lên: "á á á chờ chút đã, có việc! 8h tối nay, Đổng Nặc họp bàn chủ đề mở tiệc, muốn tôi với bà cùng đi."

Đông Lăng xem thời gian một chút, trả lời: "cũng được, bà đưa tôi địa chỉ đi."

Đổng Nặc và nàng coi ngươi trong giới, người này đam mê mở tiệc, là một cuồng ma mở tiệc mười cái đủ mười cái, làm để có giao tình bằng hữu, bình thường không mất thời gian Đông Lăng cũng sẽ đi, vì Đổng Nặc mở tiệc cũng khá là đàng hoàng, không có gì là xấu xa xài hàng cấm kí©h thí©ɧ cả.

Sau khi cúp máy, Đông Lăng tháo tai nghe xuống, cho vài túi áo khoác, nhìn thang máy nhảy số.

Đến lầu 20, thang máy dừng lại có chút rung nhỏ. Truyện BJYX

[ bảng định hệ thống hoàn thành, bắt đầu khỏi động ]

Thang máʏ яυиɠ động nhỏ, hầu như không cảm giác được, nhưng thân thể Đông Lăng lại bất ổn, thậm chí còn thấy ù tai. Cái giọng điện tử lại vang lên, sau đó bị một lượng lớn tin tức trùng kích. Đông Lăng cảm giác đầu mình bị nhồi rất nhiều tin tức, có vài chữ lướt qua trước mắt, khiến Đông Lăng ngẩy người.

Nàng ấn huyệt thái dương ra khỏi thang máy, nhớ lại mấy thứ vừa thấy trong đầu, hình như là tiểu thuyết tình cảm.

Văn Hàn là nam chính, nữ chủ tên Tống Minh Chỉ, còn nàng là.... nữ phụ độc ác???

????

Cái này mà hợp lý hả? cái này mà hợp lý hả?

Không phải vai chính cũng không sao, nhưng nàng làm gì mà ác độc?!

Mặc dù không có cống hiến gì lớn cho tổ quốc, nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì xấu xa, nếu nói lúc nhỏ Văn Hàn ở nhà nàng đái dầm, nên uy hϊếp hắn muốn cắt tiểu chít chít của hắn cũng là bình thường, vậy có oan quá không a!

[ không có thời gian giải thích, tôi là hệ thống 021, mời ký chủ lập túc chấp hành nhiệm vụ, nữ chủ đang cách cô 230 mét, mời đến vách tường phía đông, đọc lời kịch với nàng! ]

Trong đầu Đông Lăng lại vang lên âm thanh hệ thuống, so với vừa rồi còn lạnh lùng hơn, có chút tâm linh biến hóa, vô cùng lo lắng.

Đông Lăng xác định mình không bị ù tai, đối với sự việc đột ngột này có chút phản ứng không tin, bị tâm tình hệ thống cảm hóa, Đông Lăng theo bản năng lớn tiếng trong đầu đáp lại.....

[ nhưng tôi là nữ phụ ác độc mà! ]

Nếu vừa rồi tin tức vào đầu không sai, thì cái thứ này chính là một quyển tiểu thuyết tình cảm nam nữ, chứ không phải là tiểu thuyết bách hợp a.

Âm thanh 021 tuyệt vọng: "nhưng nam chính mất kết nối nữa rồi! hôn mê bất tỉnh rồi! tôi cũng hết cách rồi! thế giới này đã hai tháng không có tiến triển gì, đầu mối mà không tiếp tục, thế giới sẽ sụp đổ! Cô là người có khoảng cách gần nhất trong truyện, nên giờ mau đi đi! nàng! ở vách tưởng phía Đông á! ]

Đông Lăng bị thúc giục, tim đập hơi nhanh, bước tiến của nàng không tự chủ mà làm theo hệ thống nói đi theo hướng đó, đến cả thang máy cũng không đi, trước tiếp đi thang lầu lên tầng 24.

Lúc nàng xuống lầu, hệ thống âm thanh vẫn không dừng lại.

[ hiện tại nhiệm vụ chính tiến độ là 0, làm xong nhiệm vụ thì tiến độ đầu mối là 03, chỉ cần có tiến độ thì thế giới sẽ không sụp đổ, cố gắng lên a nữ phụ, tương lai nam nữ chính, tương lai thế giới này, đều nằm trong tay của cô đó! ]

Hệ thống học đại sư thành công, cố gắng dùng giọng khuyến khích khiến Đông Lăng đang chạy trốn xém chút trẹo chân, lúc nàng mở cửa thang an toàn thì mới hô hấp chậm lại, tìm kiếm nữ chính mà mình không biết.

021 phấn khởi: [ xuất hiện rồi! nữ chủ ở chỗ này! nữ phụ mau lên! ]

Không cần 021 nói, Đông Lăng cũng có cảm giác, vì nữ nhân đứng ngay hành lang kia thực sự dễ khiến người khác chú ý. ]



Nàng mặc áo khoác đen, đi giày cao gót đen, khuôn mặt dưới ánh đèn hành lang lạnh như băng, mi cong dày, môi đỏ không cho nàng diễm khí, ngược lại cao lãnh hơn, trong đầu Đông Lăng đột nhiên toát lên tám chữ - băng cơ ngọc cốt, phong tư thanh nhã.

Đố là một nữ nhân rất có khí chất, hơn nữa thân thế không tầm thường, Đông Lăng nhìn thấy nàng, trong lòng có phán đoán suy luận.

Vì Tống Minh Chỉ mang túi, cái túi là nhãn hiệu cao cấp mới ra trong mùa thu, giá cũng tầm 1,2 triệu. Đông Lăng cũng muốn mua, nhưng không đủ tiền, cho nên còn nhớ rõ.

Hệ thống trong đầu lại thúc giục: [ come on baby, đừng lưỡng lự, vì thế giới ngày mai tốt đẹp, vì không thể hủy diệt, lên a.... ]

Đông Lăng cảm thấy thứ đồ chơi này quá lắm mồm, đi về trước một bước chính là hiện trường tử vong, nhưng mà nàng không thể không làm, hệ thống chui vào não nàng cũng đủ chứng minh thế giới này kỳ diệu, nàng không dám tùy tiện thử, sợ thử rồi bay màu luôn.

Hàng lang chiếu sáng bóng người mơ hồ, giày cao gót đánh lên âm thanh cộc cộc rất rõ ràng.

Tống Minh Chỉ đã sớm chú ý đến nữ hài đang đứng chỗ kia.

Tiểu cô nương vẫn luôn nhìn nàng, nhìn rất chi là chăm chú.

Ánh mặt không nóng rực khiến người ta cảm thấy mạo phạm, ngược lại có chút ngại ngùng và do dự, điều này khiến nàng có chút hứng thú.

Tiểu cô nương có khuôn mặt tinh xảo thanh tú hời hợt, không nhu nhược thanh thuần, cũng không diễm sắc bức người, ở giữa hai người trước, thanh lệ lại đáng yêu.

Cô nhìn nàng đến gần, lơ đãng đổi vị trí. Đột nhiên bị hai tay tiểu cô nương chụp lại trong chỗ chật hẹp, cô có chút kinh ngạc.

"Cái này....."

Tiểu cô nương nhìn có vẻ bối rối, rõ ràng tư thế mạnh mẽ, nhưng nàng lại làm một chút cũng không có gì bá đạo.

"Hôn tôi một cái...."

Âm thanh tiểu cô nương có chút run rẩy, nói xong câu đó mới trợn to hai mắt nhìn, ngôn ngữ hơi cứng, biểu tình khó khăn luống cuống.

Đông Lăng muốn chết.

Chết cho rồi.

Ngón chân nàng nhịn không được co lại, khi nghe hệ thống trong đầu yêu cầu nói lời kịch, liền nghẹn tại chỗ.

[ gì mà hôn tôi một cái, mạng đều cho cô, lời kịch tiểu thuyết này có bị bại não quá không vậy y y y y y y, ai đời mới gặp lần đầu mà nói cái kiểu đó! ]

Đông Lăng trong lòng điên cuồng xả hệ thống, nàng quá lúng túng, cảm giác này quá lúng túng, nữ chính không nghĩ nàng bệnh tâm thần đó chứ!

021 sửa lại: [ dạ thưa, đầu mối chính là hai tháng sau, cô biết hai tháng là khái niệm gì không? dựa theo tiến độ bình thường thì hiện tại nam nữ chính đang có dấu hiệu mờ ám đó! ]

Trong lòng Đông Lăng chết lặng, chỉ cảm thấy bạn thân là người điên, mới có thể nói ra mấy câu bệnh như vậy.

Đông Lăng cũng không nói được gì nữa, chỉ có thể đứng đờ ra nhìn mỹ nhân cao hơn mình, muốn nói thành lời từ cái miệng cứng ngắc.

Nhưng nàng còn chưa kịp há miệng, đã thấy mỹ nhân cúi đầu, thiêu mi cười nói: "được."

Được? được cái gì? cái gì được?

Uả, không phải kêu đọc lời kịch cho vui thôi sao? sao lại......

Cái này là khác a!

Đông Lăng không biết làm sao, trong đầu điên cuồng kêu cứu mạng, hỏi 021 làm sao đây?

021 tâm tình cũng hết sức phức tạp: [ nha đầu a, cô thực là mê người đáng chết đó. ]

?

Kệ thôi, mọi người cùng nhau bùng cháy đi!