Chương 7: Tướng Quân Mang Tới Sự Ấm Áp!

“Đã trễ thế này rồi còn đi nơi nào?” Lận Tử Nghệ một thân nhuyễn giáp, đầu đội ngọc quan, biểu tình thanh lãnh, khí tức ở địa vi cao lâu năm hiện rõ ràng!

Hạ Cẩn cúi đầu nhìn đôi giày thêu thủng lỗ chỗ khi nàng leo núi hái tiêu, ống quần xắn lên còn chưa kịp cởi xuống.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nên làm như thế nào a!

“Cô nương đi thị trấn đặt mua chút đồ, ở trên đường lạc đường, khẳng định là sợ hãi, mau mau vào nhà rửa mặt một chút đi!”

Hạ Cẩn nhìn Trương ma ma cảm kích!

Trương ma ma không hổ là Trương ma ma, thời khắc mấu chốt luôn đáng tin như vậy!

Trương ma ma lôi kéo Hạ Cẩn tiến vào buồng trong, ra bên ngoài xem xét, thấy tướng quân không đi, vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó trừng mắt Hạ Cẩn, oán trách nói: “Cái sự tình hái tiêu này, ngươi còn muốn đích thân đi!”

“Tứ Kỳ tuổi quá nhỏ, Trương ma ma tay chân không tiện, những người khác ta cũng không tin được, người nhìn xem, hôm nay ta thu hoạch thực phong phú, những hồ tiêu đó đủ dùng một thời gian dài!” Hạ Cẩn hai mắt tỏa ánh sáng, nàng thực sự muốn ăn hồ tiêu nấu gà, hồ tiêu thịt bò! Gia vị ở đây đã hạn chế tài năng của nàng rồi!

Trương ma ma oán trách nói: “Đừng nói cái gì hồ tiêu với không hồ tiêu, việc cấp bách ngươi hiện tại là hầu hạ tướng quân thật tốt!”

Khi nói chuyện, Trương ma ma trong tay cũng không nhàn rỗi, từ trong tủ lấy ra nước gạo tích trữ mấy ngày.

Đôi mắt của Hạ Cẩn mở to khi nhìn thấy Trương ma ma đổ nước vo gạo vào bồn tắm.

“Trương ma ma, đây là cái gì?!”

“Cái này kêu tẩy mễ thủy, dùng để tắm gội, Bình thường ta còn luyến tiếc lấy nó ra đó!”

Hạ Cẩn kiên quyết không vào, rửa cái này xong chẳng phải sẽ ôi thiu sao? Nàng đoán chắc lũ chó ven đường chắc sẽ lắc đầu sau khi ngửi thấy nó mất!

Trương ma ma vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ không hiểu, dùng tay chân ấn Hạ Cẩn vào trong, bắt đầu xoa xoa cho nàng.

Không nói về mùi vị nhưng tác dụng chà bùn đất tốt đến không ngờ. Tuy nhiên, dù tác dụng chà bùn đất có tốt đến đâu, nàng cũng không muốn thử lại lần thứ hai!

May mắn thay, sau khi sử dụng tẩy mễ thủy xong, rửa lại bằng nước và rắc hoa quế khô vào, tắm xong không còn mùi lạ trên cơ thể nữa.

Nó có mùi thơm lạ, giống như bánh gạo, hơi giống rượu ngọt có thêm hoa quế.

Lận Tử Nghệ ngồi ở bên ngoài phòng, Tứ Kỳ cẩn thận dâng cho hắn một tách trà hoa nhài do Hạ Cẩn làm.

Lận Tử Nghệ bị hương thơm hấp dẫn, cầm tách trà lên uống một ngụm, lưu lại hương thơm trong miệng, nhìn kỹ mới thấy đây không phải lá trà mà là một loại hoa, dùng hoa làm trà, lần đầu tiên mới thấy.



Tuy nhiên, hương vị này thật không tầm thường, nhạt nhưng không nhạt, hương vị cũng không tệ lắm……

Gió thổi qua chân nến, ngọn lửa khẽ đung đưa, Hạ Cẩn đi ra khỏi phòng.

Lận Tử Nghệ quay đầu nhìn lại, trước mắt sáng ngời!

Nàng đứng ở đó, hàng mi dài và cong nhẹ nhàng che phủ mí mắt như cánh bướm, dưới sống mũi nhỏ nhắn, môi dưới đỏ mọng. Mái tóc dài ngang lưng của nàng xõa xuống, vì vừa mới tắm nên tóc ướt, xõa xuống ngực khiến quần áo ướt đẫm.

Lận Tử Nghệ sắc mặt cổ quái dời mắt, hỏi:

“Nghe Mộ Cổ nói, ngươi làm công cho một tiệm cơm?”

Hắn nhíu mày, ngay sau đó lại nói:

“Nếu bạc thiếu liền nhờ người truyền tin đến phủ tướng quân, quản gia sẽ gửi một ít ngân phiếu lại đây, công việc kia cũng đừng đi nữa!”

Dứt lời, hắn đứng lên, xoay người rời đi.

Hạ Cẩn ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, Lận Tử Nghệ tới chỗ này, chỉ vì nói này một câu? Là cảm thấy chính mình đi làm công, ném mặt mũi hắn?

Hay là quan tâm mình?

Hạ Cẩn lắc lắc đầu, là gì thì cũng không quan trọng, Hạ Cẩn có dã tâm của chính mình, nàng không muốn ỷ lại vào người khác, cũng không muốn làm ngoại thất của người khác.

Nhìn bóng dáng hắn, Hạ Cẩn càng quyết tâm rời đi!

Liễu Cư hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nếu nào ngày hắn tới hứng thú, có phải hay không muốn đối đãi với mình như thế nào đều được?

Mặc kệ nói như thế nào, tiệm cơm đều phải mở, chính mình cũng phải mau rời khỏi nơi này mới được!

Sau khi Lận Tử Nghệ rời đi, Trương ma ma vẻ mặt buồn bã đứng ở bên cửa vỗ đùi.

“Cô nương quyến rũ như vậy, sao tướng quân lại không ở lại qua đêm chứ?”

Hạ Cẩn đầu đầy hắc tuyến... Đi rồi mới tốt a……

……

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Hạ Cẩn liền ra ngoài sớm để mua con bò rừng mà lão hán trong thôn bắt được, định làm món ăn đặc trưng hôm nay là bữa tiệc bò nguyên con.



Lão hán có tấm lòng nhân hậu, giúp đỡ đưa đến cửa sau tiệm cơm, Hạ Cẩn đưa cho hắn một ít bạc, nói với hắn lần sau nếu đi săn được con bò rừng khác, liền trực tiếp đưa tới Thực Thần Đường.

Lão hán trong lòng vui mừng, Hạ Cẩn đưa ra giá không thấp, thậm chí còn mua cả con bò, tìm đâu ra người mua tốt như vậy?

Không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng rồi, trước khi đi, lão còn đưa cho Hạ Cẩn hai quả trứng gà đỏ, nói là dịp mừng cho con dâu sinh hài tử.

“Chúng ta làm gì với con bò lớn như vậy?” Tứ Kỳ khó khăn hỏi.

Hạ Cẩn đưa trứng gà đỏ cho Trương ma ma cùng Tứ Kỳ, sau đó từ trong bếp lấy ra một con dao róc xương.

Chỉ thấy nàng giơ tay chém xuống, lột da và cắt thành từng miếng, chỉ trong thời gian ngắn liền đem con bò xử lý tốt.

Cảnh tượng này khiến Tứ Kỳ choáng váng!

Tất cả những quả trứng đỏ trong tay Trương ma ma đều rơi xuống đất!

Hạ Cẩn cắt ra một khối bò bít tết, rắc hạt tiêu và muối, dùng tam vị chân hỏa nướng một chút, miếng bít tết hồ tiêu đã sẵn sàng!

Tất nhiên, còn nhiều hơn thế nữa, còn có thịt bò xào, thịt bò om, bò viên, thịt bò viên nguội, bún nội tạng bò, xương đuôi bò hầm canh, xương sống làm thành canh xương bò...

Tứ Kỳ nhìn món ăn Hạ Cẩn vừa chuẩn bị trên bàn, miệng ứa nước miếng..

“Thịt bò còn có nhiều cách làm như vậy a, chủ nhân thật là thần!!”

Không thể trách Tứ Kỳ kinh ngạc như vậy, Hạ Cẩn phát hiện, ở thế giới này cách nấu ăn rất thô sơ, nướng hoặc hầm, thậm chí không thêm muối chứ đừng nói đến gia vị.

Huống hồ, dùng tam vị chân hỏa nướng đồ ăn, không chỉ kí©h thí©ɧ vị giác, tăng cảm giác thèm ăn mà còn phát huy tối đa hương vị của món ăn!

Đừng nói đến Tứ Kỳ, ngay cả người đi đường cũng bị hương thơm hấp dẫn, tụ tập quanh cửa tiệm chờ mở cửa.

Ngày hôm qua là bán thử, hôm nay là chính thức khai trương ngày đầu tiên!

Lúc này đây Hạ Cẩn chuẩn bị rất đầy đủ!

Chuẩn bị thỏa đáng xong thì trời sáng, Hạ Cẩn phân phó Tứ Kỳ đi mở cửa, vừa mới mở cửa ra đã nghe thấy một giọng nói the thé quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.

“Ngày hôm qua nơi này ăn đã chết người, hôm nay còn dám đi ăn? Các ngươi không muốn sống nữa sao!”

Hạ Cẩn theo thanh âm nhìn lại, đây không phải tam thẩm của Tứ Kỳ sao! Còn có một nam nhân cao gầy đứng bên cạnh, vành mắt biến thành màu đen, xanh xao vàng vọt, nước da tái nhợt, lưng còng, một bộ đáng thật đáng khinh.

Hắn chắc là tam thúc của Tứ Kỳ!