Chương 48: Đồ Đệ Của Mình Thì Mình Sủng

Nhã gian lầu ba

Tần Hạo Âu nói cùng Hạ Cẩn sự tình của mình.

Chuyện này còn phải kể đến thời điểm từ lúc hắn xuyên qua đến thế giới này.

Hắn xuyên qua đến thân thể này khi vẫn là một tiểu thiếu niên, phụ thân hắn là một trong ba thương nhân kinh doanh tơ lụa lớn nhất ở kinh thành, sau lại vì một trận lửa lớn thiêu rụi kho hàng dẫn tới tơ lụa đều bị mất hết, phụ thân hắn cũng phá sản trong một đêm.

Bởi vì không chịu nổi áp lực, hắn nhảy sông tự sát nhưng không chết được.

Chết thì không chết được nhưng lại nợ phải trả rất nhiều, Tần Hạo Âu nghĩ rằng dầu gì ở hiện đại hắn cũng là đệ tử của Trù Thần nên muốn quay lại nghề cũ và mở một tiệm cơm.

Nhưng hắn không có số vốn ban đầu nên đã tìm tới chủ nợ lớn nhất của phụ thân hắn - Cao Đại Phú, đề xuất trả cho hắn ta một khoản tiền vào hàng tháng và trả dần.

Cao Đại Phú là một thương nhân nên cũng biết rằng đây là cách duy nhất để có thể lấy lại bạc của mình.

Vì vậy, hắn đã cho Tần Hạo Âu vay số bạc đầu tiên để mở Đức Thắng Lâu và trả khoản vay đúng hạn hàng tháng.

Thời gian trôi qua, thấy Đức Thắng Lâu của Tần Hạo Âu ngày càng tốt hơn, Cao Đại Phú bắt đầu nghĩ đến việc chiếm lấy nó làm của riêng nên đề nghị trả hai năm còn lại một lần kèm lợi tức, nếu không sẽ lấy tất cả tài sản của Tần Hạo Âu để gán nợ.

Tần Hạo Âu trả nợ hàng tháng, ngoại trừ chi tiêu của cửa tiệm, số dư cũng không nhiều, làm sao có thể gom được hai mươi vạn lượng bạc trong một lần.

Cho nên, trong khoảng thời gian này Tần Hạo Âu nhìn thấy Cao Đại Phú đều đi đường vòng, không nghĩ tới hôm nay bị hắn vừa vặn bắt được.

Hắn đứng ở Hạ Cẩn trước mặt, chán nản nói: "Sư phụ, ta làm người mất mặt rồi..."

Hạ Cẩn giơ tay lên gõ đầu hắn một cái!

"Lỗi của ngươi không phải là làm ta mất mặt vì nợ nần mà là giấu giếm sư phụ của ngươi! Ngươi muốn giấu ta mãi cho đến khi cửa hàng trở thành của người khác rồi mới nói cho ta biết à?"

“Hiện tại, còn thiếu bao nhiêu bạc?” Hạ Cẩn hỏi.

Tần Hạo Âu cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ nói: “Chúng ta còn thiếu mười vạn lượng bạc.”

“Ngươi định trả lại thế nào?” Hạ Cẩn nhìn hắn.

"Bán nhà đi, xem có lấy được tiền không. Nếu không thì ta phải giao lại..."

Nhìn thấy bộ dáng chán nản của nó, Hạ Cẩn lại lần nữa đè nén lửa giận, tiểu tử này cũng không dễ dàng chút nào.

Hắn đến thế giới này một mình rồi gặp rất nhiều chuyện. Nếu nàng không che chở cho đồ đệ của mình thì ai che chở đây?

“Đừng bán nhà, sự tình bạc còn thiếu cứ để ta lo!”





Buổi chiều, Hạ Cẩn đi Hạ Cư.

Đem rượu giấu ở trong phòng bếp ra.

Loại hoa đào tửu bán thành phẩm này có hai hũ lớn, có thể đựng được khoảng hai mươi chai vò rượu nhỏ.

Những loại rượu này ở thời hiện đại khá đắt tiền, dù sao là do chính Thực Thần nhưỡng ra, hơn nữa nàng cũng là một luyện đan sư, cho nên giá cả không thể đo đếm được.

Phải biết rằng, ở hiện đại, chén hoa đào tửu nhỏ của nàng được bán đấu giá với giá một triệu, mặc dù là bán thành phẩm, hiệu quả và hương vị kém hơn một chút nhưng so với rượu bình thường thì ngon hơn rất nhiều lần!

Tuy nhiên, bây giờ đã khác với lúc đó, người ở đây không biết hàng hóa, cũng không biết thân phận của nàng chứ đừng nói đến tác dụng của rượu.

Cho nên, Hạ Cẩn cũng không nghĩ tới giá cả phải cao bao nhiêu, chỉ cần đủ mười vạn lượng bạc là được.

Đã chuẩn bị xong lô rượu, kế tiếp là đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, mà phương pháp tốt nhất để đẩy mạnh tiêu thụ rượu chính là đi tham gia thương yến.

Vừa đúng lúc, ngày mai sẽ có một buổi tiệc!

“Làm sao vào được lại là một vấn đề, Hạ Cẩn nghĩ tới một người!

Bát Hiền Vương Lý Dục Trạch!

Hắn là một Vương gia nhàn tản, nhàn tới mức thích trà trộn vào các yến hội tiệc rượu, tuy rằng đối với bên ngoài thanh danh không tốt, nói hắn làm việc không đàng hoàng, trầm mê sắc đẹp nhưng hắn lại có nhân mạch rộng rãi, đặc biệt là trong thương giới, quen biết rất nhiều người.

Hiền vương phủ, Lý Dục Trạch đang cùng người thương lượng sự tình, thị vệ bên ngoài đưa cho hắn một bình rượu cùng một tờ giấy nhắn..

Mở tờ giấy ra, có một dòng chữ viết bằng thư pháp , hắn mở vò rượu ra, ngửi thấy mùi thơm của rượu bên trong, trong lòng cảm thấy sảng khoái!

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, lần trước sau khi cùng Hạ Cẩn uống mấy chén đào hoa tửu, đan điền bị tổn thương của hắn dường như đang có dấu hiệu hồi phục..

Chẳng lẽ là bởi vì rượu này?

“Ngươi trở về, nói cho người truyền tin, liền nói, bổn vương ngày mai sẽ phái người tới đón Hạ đầu bếp.”

Đợi người đi xa, thuộc hạ bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Vương gia hà tất vì một đầu bếp mà đi tham gia thương yến?”

Hôm qua Vương gia nói sẽ từ chối, nhưng bây giờ lại nói muốn đi, rõ ràng là vì Hạ đầu bếp mà thay đổi ý định.

Lý Dục Trạch nhìn bầu rượu trong tay, cười như không cười: "Đừng coi thường Hạ Chính, theo trực giác của ta, hắn khẳng định không đơn giản!"

Hắn mở nút bình ra, uống một ngụm rượu, đột nhiên một luồng hơi nóng ập vào đan điền của hắn.

Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, đan điền bị hao tổn của hắn có phản ứng, là bởi vì loại rượu này!

Lý Dục Trạch kích động không thôi!



Lại xem nội dung trên tờ giấy, hắn muốn bán rượu tại bữa tiệc? Không được!

Hắn phải mua hết chỗ rượu này!

Bên kia người đưa tin đã quay lại, Hạ Cẩn nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, an tâm trở về nhà ngủ.

Tứ Kỳ đứng ở một bên lo lắng suông, hỏi: “Chủ nhân, người có nghĩ ra ý kiến gì không?"

“Ngày mai muội sẽ biết!” Hạ Cẩn ngáp một cái, đi về phía nhà.

Tứ Kỳ còn muốn hỏi thêm, lại thấy Hạ Cẩn đã đi ngủ, đành phải trở về phòng ngủ cùng nhau.

Ngày hôm sau, Hạ Cẩn dậy sớm, thay xiêm y nam tử, trên đầu búi tóc nam tử, vừa chải xong, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm có người cầu kiến.

Tứ Kỳ đi mở cửa, lại thấy là Bát Hiền Vương!

Bát Hiền Vương nhanh chóng bước vào, nhìn Hạ Cẩn, hưng phấn nói: "Hạ đầu bếp, nơi này ngươi có bao nhiêu rượu? Ta muốn hết!"

Bát Hiền Vương sao có thể không hưng phấn, hắn uống hết bầu rượu Hạ Cẩn đưa cho hắn đêm qua, ngày hôm sau đan điền bị tổn thương của hắn đã khôi phục được một phần!

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy hắn nhìn thấy hy vọng!

“Có một ít rượu, nhưng ta dự định dùng nó để đấu giá trong thương yến, không có ý định bán trực tiếp.” Hạ Cẩn nói.

“Bạc không là vấn đề! Xin lại bán cho ta một ít!” Bát Hiền Vương vẻ mặt kích động.

Hắn vốn tưởng rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có thể trở lại trạng thái trước đây, là một kẻ vô dụng bị người khác coi thường, nhưng bây giờ vì một bầu rượu, hắn đã nhìn thấy hy vọng!!

Sao hắn có thể để hy vọng này trôi qua như vậy!

Hắn hiện tại không quan tâm đến thân phận gì nữa! Đem một xấp ngân phiếu đã chuẩn bị tốt đưa cho Hạ Cẩn, kích động nói: “Hạ đầu bếp, mong ngươi cho bổn vương chút mặt mũi, đem rượu đều bán cho bổn vương đi!”

Hạ Cẩn khó xử nói: “Trước kia ta đã đáp ứng với Vương gia sẽ nhưỡng cho người một ít rượu, sao Vương gia không chờ mấy tháng.”

Nghĩ đến công hiệu của rượu, Lý Dục Trạch nào chờ được, ánh mắt hắn kích động, run rẩy.

“Ta lại ra giá gấp đôi!” Nói xong lại lấy ra một xấp ngân phiếu, để ở trên bàn!

Hạ Cẩn ho nhẹ một tiếng.

“Một khi đã như vậy, nể mặt người ta liền bán Bát Hiền Vương! Chẳng qua, ta phải lưu lại một ít để đi thương yến, ngài cũng biết, ta tới kinh thành để phát triển một chút nhân mạch!”

“Chuyện này, cứ giao cho bổn vương, không không không, về sau chuyện của ngươi, chính là chuyển của bổn vương!”

Hạ Cẩn nhướng mày nhìn, chuyện tiền bạc đã xong!