Ngày hôm sau, Mộ Cổ mang theo một cái rương gỗ đến giao cho Hạ Cẩn.
Hạ Cẩn vừa mở ra thấy, ngân phiếu ước chừng một vạn lượng!
“Nhiều như vậy!” Hạ Cẩn kinh ngạc! Nàng biết vị kim chủ này rất hào phóng, nhưng không ngờ hắn lại hào phóng đến như vậy!
"Đây là hoàng thượng ban thưởng khi tướng quân từ trận chiến trước trở về. Tướng quân không có sở thích gì, cũng chưa từng tiêu nhiều bạc. Hạ cô nương không cần phải cảm thấy gánh nặng, cứ nhận đi!" Mổ Cổ nói.
Lận Tử Nghệ lập được vô số chiến công, bạc tiêu xài cũng rất ít nên chỉ có vào mà không có ra.
Về phần chi tiêu của phủ tướng quân, lão thái quân làm cáo mệnh phu nhân mỗi tháng đều có bổng lộc, dùng để trợ cấp chi phí trong phủ, vậy là quá đủ rồi.
Tuy nhiên, một khi chiến tranh nổ ra, Lận Tử Nghệ sẽ dùng hết của cải trong phủ cho quân tư, tóm lại là thường ngày thì không tiêu gì đến khi đã tiêu thì tiêu bằng hết.
So với việc phát sinh sau chiến loạn, mười vạn lượng thậm chí hơn mười mấy vạn lượng bạc lấy ra từ trong phủ, một vạn lượng này đưa cho Hạ Cẩn cũng không tính là nhiều.
"Ta phải trở về bẩm báo cùng tướng quân, cáo từ!” Mộ Cổ cùng Hạ Cẩn cáo từ rồi rời khỏi nhà.
Trước khi đi nhớ tới cái gì, nhắc nhở nói: “Chuyện này, lão thái quân đã biết, chắc sẽ tìm ngươi trở về hỏi một chút, đến lúc đó ngươi cứ đúng sự thật mà nói là được, lão thái quân là người cởi mở, sẽ không gây khó dễ cho ngươi!”
Nói xong hắn quay người bỏ đi.
Mộ Cổ vừa rời đi, người trong phủ tướng quân đã tới.
“Hạ cô nương, lão thái quân mời người đi qua một chuyến!”
Trong phủ tướng quân, lão thái quân đang ngồi trên chiếc ghế mềm mại trong phòng khách, Tôn thị đứng phía sau xoa bóp cột sống cổ cho bà.
Một bên ấn một bên nói: “Mọi người trong phủ tướng quân đều đã hỏi một lần, cũng không tìm ra người đã làm mỳ cho lão thái quân, hiện tại cũng chỉ còn có Hạ cô nương.”
Từ khi ăn kia tô mỳ, lão thái quân còn muốn ăn lại một lần nữa, nhưng lão Chu làm như thế nào, hương vị cũng đều không đúng.
Tôn thị tìm La quản gia thương lượng, từ trong miệng hắn biết được, Hạ Cẩn đã từng muốn nấu đồ ăn cho lão thái quân.
Liên tưởng đến việc tướng quân ăn đồ ăn của Hạ Cẩn thì bệnh kén ăn mới chuyển biến tốt, Tôn thị suy đoán có thể là Hạ Cẩn làm, liền cho người gọi nàng tới.
“Lão thái quân, Hạ cô nương tới.” Ma ma ở ngoài cửa bẩm báo nói.
“Vào đi!”
Hạ Cẩn đi đến, cúi đầu hành lễ nói: “Lão thái quân vạn phúc kim an.”
Lão thái quân tinh tế đánh giá Hạ Cẩn, nhìn trái nhìn phải, nha đầu này trắng nõn sạch sẽ, nhìn như thế nào cũng không giống một đầu bếp.
Hạ Cẩn bị bà nhìn đến trong lòng ớn lạnh, hỏi: “Lão thái quân gọi con đến đây, không biết có phân phó gì?”
Hạ Cẩn cho rằng, bà là vì sự tình Lận Tử Nghệ cho nàng ngân phiếu một vạn lượng mà tìm nàng.
Đây rốt cuộc không phải là một con số nhỏ.
“Chuyện là thế này…” Tôn thị nhìn Hạ Cẩn nói: “Lão thái quân ăn tô mì đó thấy ngon nên muốn Hạ cô nương làm thêm một tô nữa!”
Tôn thị thực ra không chắc chắn món mì đó là do Hạ Cẩn làm, lại thử nói.
"Đương nhiên có thể!" Lão thái quân muốn ăn mì, xem như vì Lận Tử Nghệ đưa nàng một vạn lượng bạc, nàng cũng không thể từ chối.
Thấy Hạ Cẩn đồng ý, lão thái quân và Tôn thị nhìn nhau, trong mắt hai người đều nhìn thấy sự kinh ngạc cùng khϊếp sợ xen lẫn.
“Phòng bếp có thể tùy ý sử dụng, Hạ cô nương ngươi đi đi!” Tôn thị áp chế sự kích động trong lòng xuống.
Ma ma mang theo Hạ Cẩn đi phòng bếp, lão Chu sắc mặt cổ quái nhìn Hạ Cẩn đi vào.
Hắn không nghĩ rằng một cô nương trẻ như vậy lại có thể nấu được món gì ngon, hắn chỉ thầm nói để tìm người làm mì cho lão thái quân, Tôn thị đã dẫn mọi người đi vào bếp, trong lòng khá bực bội.
Hạ Cẩn đi vào bếp, xắn tay áo lên, cởi tạp dề treo trên tường ra buộc quanh người, lấy một nắm bột mì, cho trứng và nước kiềm vào đánh rồi bắt đầu nhào bột.
Động tác được thực hiện trong một lượt, khiến Lão Chu, người vừa mới coi thường Hạ Cẩn, vẻ mặt cứng ngắc.
Hắn dụi dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi nhìn thấy khối bột trong tay Hạ Cẩn từ từ căng ra dài ra, sau đó lại để Hạ Cẩn vung vẩy như thể nó còn sống.
Hắn hoàn toàn choáng váng rồi!
Sau khi kéo mì ra và đặt sang một bên, Hạ Cẩn bắt đầu nấu nước dùng, thêm mướp đắng và sườn heo như lần trước, đồng thời thêm tam vị chân hỏa để tăng tốc độ nấu.
Đổ nước canh đã nấu lên mì đã chần và trang trí bằng rau.
Một tô mì mỳ thập cẩm tiên hương đã sẵn sàng!
Lúc này trong phòng bếp tràn ngập hương thơm, Lão Chu quai hàm chấn động đến quên đóng lại!
Hạ Cẩn đặt mì đã chuẩn bị sẵn lên khay, cầm lên rồi đi về phía sân chính.
Không lâu sau, một tô mì được đặt trước mặt lão thái quân.
Lão thái quân nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra nó giống hệt chiếc bát bà đã ăn trước đó, bà hưng phấn cầm đũa lên, tay run run, vẻ mặt mong đợi.
Bà cắn một miếng, mắt sáng lên.
“Chính là hương vị này!”
Sau đó, bà ăn hết miếng này đến miếng khác, không bao lâu, sắc mặt đều hồng nhuận lên.
Cùng lúc đó, quân doanh.
Thấy Mộ Cổ đã trở lại, Lận Tử Nghệ ngước mắt nhìn về phía hắn.
“Đồ vật đã đưa đến rồi?”
Mộ Cổ vừa chắp tay, trả lời nói: “Đều đã đưa cho Hạ cô nương đưa, nàng cũng nhận lấy!”
Lận Tử Nghệ mày giãn ra: “Ừm.”
"Nhưng mà..." Mộ Cổ do dự, lúc cầm tờ giấy ra khỏi phủ, hắn tình cờ nghe được các nha hoàn ở sân sau nói chuyện lão thái quân và Tôn thị dự định dẫn Hạ Cẩn đến phủ tướng quân.
Hắn đoán có lẽ là vì bạc, nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là nên nói cho tướng quân biết.
Nghĩ đến đây, Mộ Cổ nói: “Lão phu nhân đã biết chuyện tướng quân đưa tiền cho Hạ cô nương, đang cho mời Hạ tiểu thư đến để hỏi chuyện.”
Lận Tử Nghệ buông bút lông trong tay, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Lúc ra ngoài, tình cờ nhìn thấy ma ma của phủ tướng quân đi vào nhà, e rằng hiện tại Hạ cô nương đã ở phủ tướng quân rồi, nếu lão phu nhân hỏi về số bạc, chắc Hạ cô nương sẽ khó xử..."
“Dù sao cũng là ngoại thất không danh phận, thu nhiều bạc như vậy, lão phu nhân cùng tôn phu nhân trong lòng, có lẽ sẽ không thoải mái.” Mộ Cổ lo lắng nói.
Lận Tử Nghệ cau mày, vốn là muốn giúp Hạ Cẩn, tin rằng Hạ Cẩn có tài năng này, không nên bị chôn vùi.
Nhưng nếu là ý tốt của mình biến thành gánh nặng cho nàng, ngược lại hảo tâm lại thành chuyện xấu.
“Sự tình của quân doanh, ta giao cho ngươi xử lý.”
Hắn ném sổ con vào tay Mộ Cổ rồi bước nhanh ra ngoài.
Trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến hình ảnh, Hạ Cẩn quỳ trên mặt đất, lão thái quân cùng Tôn thị chất vấn nàng vì sao lại cần bạc, cũng đối với nàng chỉ trích rất nhiều.
Lận Tử Nghệ không dám trì hoãn, ngồi trên lưng ngựa ra roi thúc ngựa tới phủ tướng quân, hắn nhanh chóng nhảy xuống ngựa, một đường đi nhanh tới hậu viện.
“Lão thái quân ở đâu?” Hắn bắt lấy gia đinh dò hỏi.
“Ở phòng khách hậu viện ạ.”
Hắn ném gia đinh qua một bên, vội vàng đi về phía phòng khách, mong rằng sẽ không có chuyện gì, vội vàng bước tới, mở cửa ra, sửng sốt trong giây lát!
Chỉ thấy Hạ Cẩn ngồi cạnh lão thái quân, vừa nói vừa cười?