Hạ Cẩn đến kinh thành đã được một tháng, mặc dù kế hoạch lúc đến có chút trục trặc, nhưng nhìn chung mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến rất nhiều.
Sự tình nô tịch đã được giải quyết, nhà cửa cũng đã mua, việc tiếp theo là mở chi nhánh tiệm cơm.
Hạ Cẩn đang ngồi dưới giàn nho trong sân, tay cầm ly trà sữa thì Tứ Kỳ vội vàng bước vào.
“Chủ nhân, chúng tôi đã tìm được một cửa tiệm phù hợp!”
Hạ Cẩn từ trên ghế đứng dậy, nói: "Chúng ta đi xem một chút!"
Tại ngã tư đường phố chữ Thập, trong một quán rượu đổ nát.
Lão bản là một tú tài văn nhược, trắng nõn sạch sẽ, mặt mày toàn là ngạo khí của người đọc sách, tửu quán này còn viết bốn chữ to đùng ‘xin đừng làm ồn’……
"Nửa năm nữa sẽ đến thời gian khảo thí, ta phải toàn lực chuẩn bị cho khảo thí, lại cần tiền đi thi nên định bán quán rượu, ngươi đã biết giá cả chưa?" Lâm Bác Như nói.
“Tần đầu bếp đã nói cho ta biết giá là tám ngàn lượng bạc.” Hạ Cẩn nói.
Lâm Bác Như từ trong quầy đi ra, một tay cầm quyển , một tay để sau lưng, bình tĩnh nói: “Giá này đã là thấp nhất rồi, nếu ngươi thấy ổn thì hôm nay giao dịch. Nếu không thì đừng làm mất thời gian của nhau."
Nói xong, hắn liền bắt đầu đọc quyển sách trên tay, như thể thời gian của hắn rất quý giá, không muốn lãng phí chút nào.
Tứ Kỳ kéo Hạ Cẩn sang một bên, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, chúng ta hình như không có nhiều tiền như vậy..."
“Sư phụ, vấn đề tiền thì người đừng lo!” Tần Hạo Âu đi vào, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ.
“Bên trong có tám ngàn lượng bạc, ngươi kiểm tra một chút!”
Lâm Bác Như nhận lấy chiếc hộp, cười nói: "Danh tiếng Tần đầu bếp ở kinh thành rất tốt, ta có thể tin tưởng!"
Nói rồi, hắn đưa giấy tờ nhà cho Hạ Cẩn.
“Từ giờ trở đi, nơi đây là của ngươi! Còn ta muốn đi thi đậu công danh!” Nói liền sải bước đi ra ngoài.
Hạ Cẩn đi vòng quanh quán rượu, xà nhà giăng đầy mạng nhện, sàn nhà bị thủng, cột trụ bị côn trùng ăn, phòng bếp phía sau bẩn đến mức khó để chân được.
Không có gì ngạc nhiên khi hầu như không có ai đến quán rượu này. Với hoàn cảnh như vậy, thà ăn uống ở lề đường còn hơn.
“Trong ngoài đều cần phải sửa chữa lại một lần nữa mới được!” Hạ Cẩn cảm thán nói.
“Sự tình trang hoàng, người cứ giao cho ta làm là được rồi!”
Ở thời hiện đại, khi còn là một đứa trẻ, hắn bị công ty quản lý bắt nạt, khi đó sư phụ đã che chở cho hắn.
Khi đó hắn đã thề rằng khi lớn lên sẽ đến lượt hắn bảo vệ và giúp đỡ sư phụ!
Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội!
Hạ Cẩn không để ý, gật đầu nói: "Vậy ta liền giao cho ngươi!"
“Sư phụ, người đừng lo lắng, ta nhất định sẽ tạo cho nơi này một diện mạo hoàn toàn mới, biến nó thành tiệm cơm nổi tiếng nhất kinh thành!” Tần Hạo Âu vỗ ngực, vẻ mặt háo hức muốn thử.
Có Tần Hạo Âu nhìn chằm chằm sự tình trang hoàng Hạ Cẩn mới yên tâm, hai người thảo luận về phong cách trang trí cùng bản vẽ, lúc hoàn thành thì trời đã tối.
Hạ Cẩn và Tứ Kỳ cùng nhau trở về Nhã Lâm cư, vừa bước vào phòng ngủ đã thấy bên trong có ánh đèn.
“Tại sao trong nhà lại có người?” Tứ Kỳ có chút sợ hãi.
“Chúng ta đi xem xem.” Hạ Cẩn cầm một cây gậy lên.
Hạ Cẩn sững sờ khi mở cửa bước vào! "Tướng quân?"
Lận Tử Nghệ đã không đến đây kể từ lúc say rượu đó, sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến Hạ Cẩn kinh ngạc.
Lận Tử Nghệ nhìn cây gậy trong tay Hạ Cẩn hỏi: “Muộn như vậy rồi, nàng còn đi đâu vậy?”
“Ta dự định mở một Thực Thần Đường ở kinh thành.” Hạ Cẩn ném cây gậy đi,vỗ vỗ tay.
“Có đủ bạc không?” Lận Tử Nghệ cầm trà lên nhấp một ngụm.
Tim Hạ Cẩn đập thình thịch, nàng tưởng Lận Tử Nghệ sẽ tức giận, dù sao việc này Hạ Cẩn cũng là làm sau lưng hắn, không ngờ hắn lại không hề tức giận, ngược lại còn hỏi có đủ bạc hay không, trong lúc nhất thời, Hạ Cẩn có chút bối rối.
“Chủ nhân hỏi người mượn bạc, hiện tại đã đủ rồi ạ!” Tứ Kỳ tới giảng hòa nói.
“Nàng mượn bao nhiêu?” Lận Tử Nghệ đặt tách trà xuống, hơi cau mày.
“8000 lượng bạc, kế tiếp hẳn là còn muốn mượn thêm một ít nữa.” Tứ Kỳ đánh bạo nói, nhưng nếu cẩn thận nghe, thanh âm hơi run rẩy, nha đầu này còn đang khẩn trương đến như vậy.
“Ngày mai ta sẽ cho người mang bạc đến…” Nói xong, hắn nhìn Hạ Cẩn nghiêm túc nói: “Sau này nếu cần bạc thì cứ nói với ta, hoặc là đi tìm Mộ Cổ, đừng đi tìm người khác mượn, kinh thành rất lớn, cũng rất loạn, người xấu cũng rất nhiều.”
Hạ Cẩn chớp chớp mắt, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Lận Tử Nghệ cau mày nói: “Ngồi xuống đi.”
Hạ Cẩn đi tới, ngồi đối diện hắn.
Lận Tử Nghệ nhìn Hạ Cẩn bằng ánh mắt phức tạp, “Đêm đó... chúng ta không có phát sinh chuyện gì, nàng không cần lo lắng.”
"Tướng quân cố ý tới đây là để nói chuyện này với ta sao?" Hạ Cẩn nhìn hắn.
“Ừm, tóm lại là muốn nói rõ ràng một chút.” Lận Tử Nghệ gật gật đầu.
Hạ Cẩn cười nhẹ, thân thể căng thẳng thả lỏng một chút, cuộc trò chuyện lập tức bắt đầu, nàng hỏi: "Đêm đó ta say nên không làm gì quá đáng với tướng quân, đúng không?"
Lông mày Lận Tử Nghệ giật giật, hắn không thể nói được từ ‘không’.
Bất quá, nàng nhắc tới chuyện này, nhưng thật ra cũng nhắc nhở Lận Tử Nghệ, tửu phầm của nữ nhân này quá tệ, nếu đi ra ngoài uống rượu gặp nam nhân khác, hậu quả không dám tưởng tượng, cũng không phải nam nhân nào cũng đều có ý chí sắt đá giống như hắn.
Nghĩ tới đây, hắn nói: "Sau này nàng không được phép uống rượu nữa."
“Ta có thể uống một ly không?!” Hạ Cẩn chỉ có sở thích nho nhỏ này, cho nên nàng chỉ uống một chút, hơi say là được.
Nhìn bộ dáng Hạ Cẩn đáng thương, Lận Tử Nghệ bất đắc dĩ nói: “Cho dù muốn uống rượu cũng chỉ có thể uống trong nhà, không được uống bên ngoài!”
Hạ Cẩn gật đầu như giã tỏi: “Được, được, được, ta nghe tướng quân!”
Lận Tử Nghệ mỉm cười, thích thú trước cái gật đầu của nàng.
Hắn vốn có diện mạo tuấn mỹ, nụ cười lại giống như mặt nước đóng băng tan chảy, phản chiếu khung cảnh tuyệt đẹp của mây trời, chỉ khiến người ta sáng mắt ra!
Dường như nhận ra mình hơi thất thố, hắn ho nhẹ một tiếng rồi ngừng cười: "Đã muộn rồi, ta có việc phải làm, nàng nên nghỉ ngơi sớm đi."
“Tướng quân, người định đi huấn luyện binh sĩ sao?” Hạ Cẩn hỏi.
“Ừ.” Lận Tử Nghệ gật đầu.
“Tướng quân, chờ một chút!” Hạ Cẩn chạy nhanh vào bếp, mở tủ lạnh đơn giản làm từ tiêu thạch ra, lấy ra một cốc trà sữa.
“Cái này để tướng quân uống dọc đường!”
Lận Tử Nghệ cầm lấy, sờ vào thấy lạnh.
"Cái này là cái gì?"
"Cái này gọi là trà sữa, uống có thể bồi bổ thể lực, tinh thần dễ chịu hơn! Bất quá, ban đêm không được uống quá nhiều, nếu không sẽ không ngủ được! Cho nên ta cho người một cốc nhỏ, không phải cốc lớn."
“Ở đây còn có một số loại bánh kem nhỏ, rất thích hợp để ăn nhẹ vào buổi tối nếu đói bụng.”
Lận Tử Nghệ nhận lấy hộp thức ăn từ tay Hạ Cẩn, hắn mặc giáp nặng, thắt lưng đeo kiếm, nhưng lại một tay cầm trà sữa, một tay cầm một chiếc bánh nhỏ.
Hình ảnh này, rất có một loại cảm giác Lý Bạch đạp xe hàng ngàn dặm quen thuộc ~ ~