Đêm đó Lận Tử Nghệ không ra huấn luyện quân, mãi đến sáng hôm sau, tướng quân mới xuất hiện trong quân, bắt được Mộ Cổ treo lên đánh một trận roi.
Nguyên nhân cụ thể là gì thì những binh lính khác trong quân không biết, chỉ có Lận Tử Nghệ và Mộ Cổ biết.
Tóm lại, trận roi này rất mạnh, Mộ Cổ nằm trên giường ba ngày mới xuống giường.
Kỵ Thiên Khiếu mang theo trái cây đến thăm, nhìn vết roi sau lưng hắn chậc lưỡi.
“Mộ ca, huynh phạm phải chuyện gì mà làm Tử Nghệ ca đánh thảm như vậy a.”
Mộ Cổ nhấp miệng, không dám nói.
Chuyện này nếu mà nói ra, còn không phải lại thêm một trận roi nữa à.
Buổi tối ngày hôm đó, thấy tướng quân không đi ra, thế là Mộ Cổ đi tìm, tìm đến hơn nửa đêm, cuối cùng cũng tìm được tướng quân trong sơn tuyền ở sau núi.
Lúc ấy, Mộ Cổ mới ý thức được hình như mình đã làm chuyện dư thừa rồi, tướng quân hắn! Tinh lực tràn đầy a!
Sau khi hắn thành thật giải thích quá trình "làm việc tốt" và rồi hắn ăn được một trận đòn roi.
"Đừng nói chuyện này nữa, đệ đã tìm được người mình muốn tìm chưa?" Mộ Cổ chuyển chủ đề.
"Nghe nói gần đây hắn thỉnh thoảng có đến Đức Thắng Lâu, đệ định đến đó thử vận may xem sao!"
"Dù sao cũng không có việc gì, để huynh cùng đi với đệ!" Mộ Cổ xuống giường, hắn nằm ở chỗ đó ba ngày, cảm thấy mình sắp bị mốc meo đến nơi.
"Huynh có thể chịu được không?" Kỵ Thiên Khiếu có chút lo lắng cho vết thương của hắn.
“Vết thương nhỏ này thì có là gì, chờ đệ chính thức nhập quân tham chiến sẽ biết!”
Mộ Cổ vỗ vỗ bờ vai của hắn, bộ dáng người từng trải nói.
Tiến vào Đức Thắng Lâu, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Kỵ Thiên Khiếu vươn cổ nhìn bốn phía, đợi một lúc, lại thấy Hạ Cẩn không tới.
“Có vẻ như hôm nay hắn sẽ không đến.”
Lúc này, Hạ Cẩn đi vào, Kỵ Thiên Khiếu cùng Mộ Cổ đồng thời nhìn nàng, cùng nhau đứng lên.
“Hạ Chính!” Kỵ Thiên Khiếu kêu lên trước.
Mấy chữ "Hạ cô nương" của Mộ Cổ bị nghẹn trong cổ họng, không thể phun ra được.
“Ta đang chờ ngươi đến!” Kỵ Thiên Khiếu đi qua, “Giới thiệu với ngươi một chút, đây là anh em tốt của ta - Mộ Cổ!” Kỵ Thiên Khiếu giới thiệu nói.
Mộ Cổ ho nhẹ một tiếng, “Thiên Khiếu, kỳ thật ta có quen biết nàng.”
“A, hóa ra Mộ ca cùng Hạ Chính quen biết à, mất công ta vẫn luôn muốn giới thiệu cho huynh!” Kỵ Thiên Khiếu nói xong, nhìn về phía Hạ Chính.
“Kỹ thuật dùng dao của ngươi hay quá, dạy ta đi!”
Nhìn thấy Kỵ Thiên Khiếu hai mắt sáng lên, Hạ Cẩn dở khóc dở cười, tiểu tử này mỗi ngày đều ngồi xổm ở chỗ này, không phải là muốn nàng dạy hắn dùng dao đó chứ.
Hạ Cẩn đi về phía tầng hai, thấy hắn sắp rời đi, Kỵ Thiên Khiếu vội vàng đuổi theo, vòng tay qua vai Hạ Cẩn?
“Khụ khụ khụ!” Mộ Cổ ho mấy tiếng.
“Mộ ca, huynh bị cảm sao?” Kỵ Thiên Khiếu quay đầu nhìn hắn.
Mộ Cổ chỉ chỉ tay hắn, “Bỏ tay xuống đi!”
"Sao phải bỏ tay xuống? Hạ Chính từ nay về sau sẽ là bằng hữu của đệ, đệ vẫn đang đợi hắn dạy đệ vung dao đó, còn muốn ăn đồ hắn nấu!" Hắn hắc hắc cười.
Hạ Cẩn vỗ tay hắn, Kỵ Thiên Khiếu đau đớn kêu lên một tiếng mới bỏ tay ra: " Mọi người đều là nam nhân, ngươi câu nệ cái gì? Về sau đều là huynh đệ! Ngươi tới kinh thành mở cửa tiệm, ta có thể che chở ngươi!”
Mộ Cổ ôm trán nghĩ thầm: Hạ cô nương còn cần ngươi che chở à?
Vào phòng riêng trên tầng hai, ngồi vào bàn, Hạ Cẩn gọi đồ ăn ra.
Kỵ Thiên Khiếu ngồi bên cạnh Hạ Cẩn rồi nhìn vào khuôn mặt của Hạ Cẩn.
"Hạ Chính, ngươi ăn cái gì lớn lên vậy? Làm sao mà làn da mịn màng, thịt mềm như vậy chứ? Nhìn da của ta và của ngươi đi." Kỵ Thiên Khiếu để cạnh tay Hạ Cẩn rồi so sánh.
“Khụ khụ khụ!” Mộ Cổ lại lần nữa ho khan lên.
Kỵ Thiên Khiếu nhìn hắn nói: "Mộ ca, nếu như cảm thấy không thoải mái thì trở về đi."
Mộ Cổ càng ho dữ dội hơn.
“Mộ ca, đệ dẫn huynh đi tìm đại phu! Hạ Chính huynh đệ, hôm nào ta lại đến tìm ngươi!”
Vừa đi vừa nói thầm: “Thật vất vả mới gặp được Hạ Chính, lúc này cơm còn chưa kịp ăn mà phải đưa huynh đi tìm đại phu, Mộ ca, huynh nhìn đi, đệ đối với huynh tốt như vậy, lần sau lúc Tử Nghệ ca răn dạy đệ, nhớ nói giúp cho đệ đó!”
Mộ Cổ đầu đầy hắc tuyến…… Hắn không giúp hồi nào?
Rời khỏi Đức Thắng Lâu, Mộ Cổ cũng hết ho khan, vừa mới rồi có người nhiều khó mà nói, hiện tại ra ngoài, Mộ Cổ liền nói.
“Về sau đệ cách xa Hạ Chính một chút!”
“Mộ ca huynh nói cái gì đâu không! Đệ cùng Hạ Chính là bằng hữu, là huynh đệ!” Kỵ Thiên Khiếu kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Mộ Cổ bất đắc dĩ nói: “Đệ có biết Hạ Chính có thân phận gì không?”
“Là chủ bếp Thực Thần Đường, lại còn thắng tỷ thí trù nghệ lần này.” Kỵ Thiên Khiếu nói.
“Trừ bỏ cái này, còn có một thân phận khác mà đệ không biết!” Ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía hắn.
“Thân phận gì vậy? Làm gì mà thần thần bí bí quá, chẳng lẽ còn có quan hệ với Tử Nghệ ca à?” Kỵ Thiên Khiếu cười nói.
Theo hắn thấy, Mộ Cổ huynh là lo lắng mình sẽ gặp người xấu vì còn trẻ nên mới khẩn trương như vậy.
Nhưng Hạ Chính không phải là người xấu, hắn nấu ăn giỏi lại còn rất tuấn tú, không chỉ vậy, còn dùng trù nghệ của mình để cứu những người bị Cẩm Thời Lâu làm hại.
“Mộ ca, huynh không cần vì đệ mà nhọc lòng đâu!”
Mộ Cổ đuổi theo hắn bước chân, trầm giọng nói: “Hạ Chính thật đúng là cùng tướng quân có quan hệ!”
Kỵ Thiên Khiếu dừng lại bước chân, nhìn về phía Mộ Cổ, không kiên nhẫn nói: “Mộ ca, huynh một vừa hai phải thôi? Đệ không phải tiểu hài tử! Đệ biết phân biệt người tốt kẻ xấu!”
Mộ Cổ gật đầu và tự nhủ, huynh biết đệ có thể phân biệt được người tốt kẻ xấu, nhưng lại không biết phân biệt giữa nam nhân và nữ nhân!
Hạ Cẩn là ai, đó chính là người của tướng quân đó!
Thấy bốn bề vắng lặng, Mộ Cổ để sát vào tai Kỵ Thiên Khiếu, thấp giọng nói: “Đệ có biết nữ tử mà tướng quân mang về kia tên gọi là gì không?”
Kỵ Thiên Khiếu lắc đầu, "Đó là chuyện của Tử Nghệ ca, đệ mới không quan tâm đâu."
Lời này, chọc đau Mộ Cổ, nghĩ thầm: Được được được, ta biết là đệ không quan tâm, không cần nhắc nhở ta!
“Nữ tử kia họ Hạ!” Mộ Cổ nói
“Họ Hạ thì làm sao?” Kỵ Thiên Khiếu không cho là đúng.
“Tên gọi Hạ Cẩn! Đệ đã rõ chưa?” Mộ Cổ cho rằng mình đã ám chỉ đủ rõ ràng.
Kỵ Thiên Khiếu nhìn Mộ Cổ, chần chờ trong chốc lát, dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Đệ hiểu rồi!"
Mộ Cổ gật đầu. "Biết là tốt rồi, nàng ấy có địa vị đặc biệt, tốt nhất đệ đừng gây rắc rối, nếu cần thì đừng đến chỗ nàng ấy nữa!"
“Được rồi, đệ hiểu rồi, đa tạ Mộ ca đã nhắc nhở!”
Nhìn bộ dáng của Kỵ Thiên Khiếu, Mộ Cổ có chút nghi hoặc, hắn thật sự hiểu chưa?
Bất tri bất giác tới đi tới phủ đệ, hắn xoay người đi vào, không yên tâm, quay đầu lại hỏi một câu.
“Đệ thật sự hiểu rõ?”
Kỵ Thiên Khiếu xua tay nói: “Ôi, Mộ ca, sao huynh lại dài dòng như nữ tử vậy? Không phải vì Hạ Chính có một người muội muội tên là Hạ Cẩn có thân phận đặc biệt à, bảo đệ cùng Hạ Chính giữ khoảng cách, miễn cho Tử Nghệ ca biết rồi tức giận sao?
Mộ Cổ vừa bước qua bậc thang, vừa nghe hắn nói, liền mất thăng bằng ngã xuống đất.
Đang lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, Kỵ Thiên Khiếu lại nói: "Đệ cùng Hạ Chính là bạn bè, không phải là với muội muội của hắn, Tử Nghệ ca sao có thể quan tâm được? Mộ ca, huynh không có việc gì thì dưỡng thương cho tốt. Đừng nghĩ vớ vẩn nữa!"
Mộ Cổ muốn đâm đầu xuống đất!