Lận Tử Nghệ ngồi ở mép giường, nhìn bóng dáng Hạ Cẩn rón ra rón rén, lông mày giật giật.
Sắc mặt ai có thể tốt sau khi bị “lăn lộn” suốt đêm?
“Hạ Cẩn!” Hai chữ này gần như là phun ra từ kẽ răng!
Hạ Cẩn thân thể cứng đờ, xoay người chớp chớp mắt, mỉm cười, vẫy tay một chút.
“Tướng quân, chào buổi sáng a!”
Lận Tử Nghệ khóe miệng mấp máy, nhưng lại không nói ra được điều mình muốn nói, hắn nhấc chăn lên, sắc mặt tái nhợt xuống giường, nhặt áo giáp trên mặt đất, sắc mặt đen thui đi ngang qua Hạ Cẩn.
Hạ Cẩn vẫn giữ nguyên tư thế chào hỏi, cứng đờ tại chỗ.
Ể, rõ ràng là mình bị chiếm tiện nghi, hắn tức giận cái gì a?
Bên ngoài phủ đệ, Mộ Cổ đã đợi rất lâu, nhìn thấy Lận Tử Nghệ đi ra, Mộ Cổ vội vàng chào hỏi, tối hôm qua tướng quân đã qua đêm ở chỗ Hạ cô nương, hai người đã ở chung một phòng a!
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây, quân doanh đêm qua náo nhiệt không ngừng chỉ thiếu điều muốn uống rượu ăn mừng thôi.
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm mang binh, tướng quân không đến huấn luyện ban đêm!
Mọi người đều vui vẻ như vậy, Mộ Cổ cũng mừng cho tướng quân, nhưng sao sáng sớm tướng quân lại đi ra với sắc mặt u ám thế kia?
Nhìn kỹ, có thể thấy tướng quân sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy, thân hình thẳng tắp, tóc bù xù.
Chẳng lẽ tối qua mọi chuyện không thuận lợi?
Mộ Cổ sờ cằm, chẳng lẽ là... tướng quân thể hư (yếu)?
Cẩn thận ngẫm lại thì tướng quân hàng năm thức đêm luyện binh, ban ngày cũng đi sớm , hơn nữa lúc trước còn bị bệnh kén ăn, chắc hết sức rồi.
Lúc trước Mộ Cổ nghe Xích Cước đại phu nói qua, nam nhân thức đêm nhiều thì phương diện không được, lại nhìn bộ dáng tướng quân, Mộ Cổ không khỏi thầm nghĩ, chắc phải bồi bổ cho tướng quân rồi!
Hạ cô nương trù nghệ tốt, cứ giao cho Hạ cô nương đi!
…
Lận Tử Nghệ lên ngựa cầm roi đi đến quân doanh, tập hợp lại bắt đầu huấn luyện quân đội, chúng tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, hôm nay tính tình tướng quân đặc biệt không tốt a!
Bọn họ làm sao biết Lận Tử Nghệ tức giận cái gì?
Đêm qua Lận Tử Nghệ tốt bụng bế Hạ Cẩn về phòng, hắn vừa đặt nàng xuống, nàng không nói hai lời liền bổ nhào vào trên người hắn.
Nàng vẫn đang lẩm bẩm: "Sao bao bì vẫn chưa được mở nữa?"
Sau đó nàng cởϊ áσ giáp hắn ra, cởi thì cởi thôi, lúc này nàng đang say nên Lận Tử Nghệ cũng không so đo, nhưng nữ nhân đó lại dùng tay chân trói hắn, còn nói: “Ngươi đã trở thành chó của ta, còn muốn chạy à?"
Chó????????
Hắn cho rằng mình nghe lầm, đẩy nàng ra, Hạ Cẩn say khướt đứng lên, không nói hai lời lại lao tới, thì thầm trong miệng: “Ngươi chính là chú chó phiên bản giới hạn đó.”
Hắn đường đường Trấn Quốc đại tướng quân bị nói thành là chó, làm sao có thể nhịn?
Đang lúc hắn tức giận, đẩy Hạ Cẩn ra, không ngờ Hạ Cẩn lại lao tới, lặp lại mấy lần cũng không thoát khỏi được.
Nếu chỉ vậy thôi thì không sao, cứ coi như nàng ấy say rượu và nói nhảm.
Quan trọng nhất chính là, nữ nhân kia tay chân còn không thành thật!
Lận Tử Nghệ đúng lúc đang ở tuổi huyết khí phương cương, nói vô tình vô dục thì không có khả năng, chỉ là hắn có khả năng tự chủ tốt hơn mà thôi.
Đột nhiên bị một nữ nhân sờ soạng suốt đêm, làm sao có thể chịu đựng được!
Lửa nóng nghẹn trong thân thể, làm hiện tại hắn cực kỳ bực bội, nhìn ai cũng không vừa mắt.
“Hắt xì!”
Trong nhà, Hạ Cẩn hắt hơi, Tứ Kỳ lấy áo khoác khoác lên cho Hạ Cẩn.
“Đêm qua, có phải chủ nhân cùng tướng quân cùng phòng hay không?” Máu bà tám của Tứ Kỳ nổi lên.
Hạ Cẩn đẩy khuôn mặt muốn nghe chuyện phiếm của Tứ Kỳ ra, chống cằm thở dài.
Không rõ đêm qua Hạ Cẩn có ngủ với Lận Tử Nghệ hay không, ở thời hiện đại, Hạ Cẩn chưa từng có bạn trai, nguyên thân cũng không có, cho nên kinh nghiệm thực tế cũng không có gì.
Tuy nhiên, dựa trên những bộ phim xxx trước đây nàng từng xem, Hạ Cẩn cảm thấy chắc là không có chuyện gì.
“Mặc kệ, Tứ Kỳ chúng ta đi Hạ cư đi!”
Ngày hôm qua cùng Bát Hiền Vương ước định, hắn sẽ đưa quả đào lại đây, Hạ Cẩn gấp không chờ nổi muốn đi nhưỡng đào hoa tửu mà nàng tâm tâm niệm niệm.
Hạ Cư là ngôi nhà do Hạ Cẩn tự mua, trong khoảng thời gian này đã được trang trí lại, tuy không xa hoa nhưng lại gọn gàng, sạch sẽ.
Vừa đi tới đã có người hầu ra đón, Hạ Cẩn đi tới phòng khách, nhìn thấy trên bàn một sọt đào.
“Đưa tới khi nào?” Hạ Cẩn hỏi.
“Hồi chủ tử, buổi sáng hôm nay mới vừa đưa tới.” Người hầu trả lời nói.
Hạ Cẩn ngồi trên ghế cầm một quả đào lên, sờ vào có cảm giác mát lạnh lẽo, thời cổ đại, người có tiền sẽ đào hầm băng để trữ đá và trữ lương thực. Những quả đào này chắc chắn vừa mới được lấy ra khỏi hầm băng, bây giờ chúng vẫn còn lạnh.
Tình cờ trong nhà Hạ Cẩn có một cây đào, đang là cuối tháng ba, tuy thời gian có hơi muộn nhưng hoa đào vẫn chưa tàn.
Cùng Tứ Kỳ hái được một sọt cánh hoa, rửa sạch, phơi nắng rồi cho vào thùng lên men cùng với những quả đào đã qua chế biến, sau đó thêm men rượu tự chế vào để bắt đầu ủ.
Sau khi bịt miệng vò rượu thì trời đã tối rồi, sau một ngày bận rộn mà không hề hay biết, đêm nay Hạ Cẩn ở lại đây.
Ngày hôm sau, Hạ Cẩn chạy về trong nhà, mới vừa đi vào liền gặp được Mộ Cổ.
“Mộ thị vệ, sao ngươi lại ở đây?” Hạ Cẩn hỏi.
Mộ Cổ gãi đầu nói: “Ta vừa tới, Hạ cô nương đi đâu vậy?”
“Đi mua chút điểm tâm, Mộ thị vệ vào ngồi đi.” Hạ Cẩn đi vào.
Trong đại sảnh, Mộ Cổ nhìn về phía Hạ Cẩn muốn nói lại thôi, sau đó làm như hạ quyết tâm, nói:“Tâm tình tướng quân không tốt, ta nghĩ, Hạ cô nương có thể làm chút món ăn cho tướng quân, có thể làm tâm tình người tốt một chút được không?”
Nói đem nguyên liệu nấu ăn đặt lên bàn, “Làm phiền Hạ cô nương rồi!”
Nói xong liền rời đi.
Hạ Cẩn nhìn bộ dáng hoang mang rối loạn của hắn khi giao nguyên liệu, liền nghĩ thầm: "Còn xấu hổ à?"
Nâng tấm vải xám phủ trên giỏ lên, Hạ Cẩn nhìn kỹ hơn, hai mắt sáng lên.
“Lộc tiên?” (Pín hươu)
Hạ Tấn vỡ lẽ, khó trách nàng và Lận Tử Nghệ ngủ chung giường, không có chuyện gì xảy ra, hóa ra phương diện kia của tướng quân không được a!
Nếu không thì Mộ Cổ vì sao lại mang những thứ này tới đây để nhờ mình làm?
Nhớ lại cách Lận Tử Nghệ rời khỏi nhà cầm theo bộ giáp và biểu tình tức muốn hộc máu kia.
Hết thảy đều được giải thích hợp lý: Hắn không lên được!
Quân doanh sau núi.
Lận Tử Nghệ tranh thủ buổi tối ngâm mình trong sơn tuyền, một giờ sau mới đi ra, cảm giác bực bội rốt cuộc cũng bình phục lại!
Trở lại doanh trại, Mộ Cổ đem một hộp đồ ăn đặt lên bàn.
“Đây là thức ăn Hạ cô nương làm, tướng quân nếm thử xem!” Mộ Cổ nói.
Lận Tử Nghệ nghe được hai chữ Hạ Cẩn, mày hơi nhăn lại, nhưng vẫn bình tĩnh suy nghĩ, mình có gì phải so đo với nữ nhân say rượu kia chứ?
Hắn mở hộp cơm ra, món ăn bên trong nhìn rất ngon miệng, hắn gắp từng miếng một ăn.
Sau một lúc, đã ăn xong tất cả thức ăn.
Mộ Cổ thấy Lận Tử Nghệ đều ăn hết, không khỏi âm thầm dựng thẳng ngón cái lên, không hổ là Hạ cô nương, trù nghệ lợi hại!
“Hôm nay buổi tối tiếp tục huấn binh, ngươi đi xuống báo cho mọi người tập hợp.” Lận Tử Nghệ lấy ra khăn, chà lau khóe miệng.
“Vâng!”
Mộ Cổ rời khỏi quân trướng, triệu tập binh lính lại.
Đợi một lát sau, vẫn không thấy tướng quân ra tới……