Chương 41: Hóa Ra Tay Nữ Nhân Lại Mềm Mại Và Mịn Màng Như Vậy

“Không phải ngươi làm thì ai làm?” La quản gia bối rối.

"Ta cũng không biết, ta vừa mới tỉnh lại thì ngươi liền cho ta tiền, thịt cùng mì trên bếp đều bị người khác đυ.ng vào, ta cũng không biết là ai đi vào!" Lão Chu vẻ mặt thống khổ, ánh mắt lóe lên, nước mắt tuôn rơi.

Chỉ là đau lòng bạc a, còn chưa cầm nóng tay liền bay đi!

La quản gia vội vàng đến gặp lão thái quân để giải thích sự việc, lão thái quân nghe vậy khó hiểu nói: "Nếu không phải lão Chu thì là ai? Đi tập hợp người trong phủ lại hỏi xem là ai đã làm chuyện đó.!"

Phủ tướng quân bên này tìm người.

Bên kia, Lận Tử Nghệ đã đưa Hạ Cẩn về nhà mới, mảnh sân này là Lận Tử Nghệ mua cho Hạ Cẩn, trên giấy chứng nhận nhà còn viết tên Hạ Cẩn.

Lận Tử Nghệ tin rằng Hạ Cẩn đã chữa khỏi chứng biếng ăn của hắn, đây là nàng xứng đáng được nhận.

Nhìn Hạ Cẩn đang tò mò nhìn trong sân, thấy nàng đang mỉm cười quanh luống hoa, đi đến phòng khách xoay quanh, lông mày cong cong và nụ cười trông rất xinh đẹp.

Lúc này, trong lòng hắn có một loại cảm giác thành tựu, khóe miệng vô thức nhếch lên.

“Tướng quân, sân này thật tuyệt!” Hạ Cẩm quay đầu lại nhìn hắn, hai má ửng hồng.

Nàng vốn tưởng rằng mảnh sân Lận Tử Nghệ cho chỉ là một sân nhỏ bình thường, nhưng không ngờ nó lại lớn như vậy, tuy nhỏ hơn phủ tướng quân nhưng lại xa hoa hơn nhiều so với một ngôi nhà bình thường.

Bên trong gia cụ đầy đủ mọi thứ, hoa viên cũng xử lý thực tốt, quả thực quá hợp tâm ý!

Điều làm nàng ngạc nhiên hơn nữa là tên chủ nhà thực ra lại là Hạ Cẩn!

Thấy Hạ Cẩn nhìn mình, Lận Tử Nghệ cố nén nụ cười trên môi, nhưng khuôn mặt vui mừng thì lại không che giấu được.

“Nàng thích là được.” Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác được chiều chuộng.

Ánh mắt Hạ Cẩn sáng ngời nhìn Lận Tử Nghệ, kim chủ tốt như vậy, nói thế nào cũng phải thể hiện một chút!

Không đợi Lận Tử Nghệ nói chuyện thì Hạ Cẩn đã nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, hưng phấn chạy vào trong.

Lận Tử Nghệ đang muốn tránh ra, nhưng khi bàn tay mềm mại đó nắm lấy tay hắn, toàn thân hắn cứng đờ, thậm chí còn quên mất việc thoát ra...

Nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay mình, những ngón tay của Lận Tử Nghệ quanh năm thô ráp vì chiến đấu, trong khi bàn tay của Hạ Cẩn lại trắng nõn và mềm mại...

Thì ra bàn tay của nữ nhân vốn mềm và trơn, nhỏ bé yếu ớt như vậy, nếu cố gắng thoát ra quá mức sẽ bị thương.

Chờ đến đại sảnh, Hạ Cẩn mới buông tay hắn ra, nói: "Tướng quân, ngồi ở đây đợi ta, sẽ sớm chuẩn bị xong thôi!"

Hạ Cẩn nhìn Lận Tử Nghệ, hướng mặt về phía mặt trời, lông mi phủ một lớp vàng, đôi mắt sáng ngời, lúm đồng tiền thấp thoáng trên má trông có chút thanh tú khi nàng cười.

Nhìn nàng rời đi, Lận Tử Nghệ ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay mình, ngón tay khẽ cử động, như muốn ám chỉ kích thước ngón tay của nữ nhân.

Sau đó, không tự giác nở nụ cười, hắn đi tới trước bàn ngồi xuống, chờ đợi hôm nay Hạ Cẩn sẽ làm món gì ngon.

Không lâu sau, Hạ Cẩn và Tứ Kỳ bưng đồ ăn đi vào, năm món mặn một món canh bày lên bàn, món nào cũng thơm ngon hấp dẫn.



Nếu không phải vì nguyên liệu trong nhà hạn chế, Hạ Cẩn có thể làm được nhiều hơn thế.

“Tướng quân, người nếm thử xem!”

Hạ Cẩn ghé vào bên cạnh bàn, chính mình không ăn lại nhìn hắn ăn.

Nhìn nữ nhân ghé vào bên cạnh bàn bộ dáng chờ mong, giống như tiểu hài tử làm chuyện tốt chờ đợi được khen.

Lận Tử Nghệ cầm đũa lên, gắp một miếng thịt đưa vào miệng.

“Thế nào!” Hạ Cẩn hỏi.

Lận Tử Nghệ mày giãn ra, “Ăn thật ngon!”

Một bữa cơm ăn xong, Lận Tử Nghệ nhìn nhìn sắc trời, đứng lên, “Ta phải đi quân doanh rồi.”

Hạ Cẩn đưa hắn tới cửa, thấy hắn ngồi trên lưng ngựa, Hạ Cẩn nói: “Cảm ơn tướng quân!”



Lận Tử Nghệ cưỡi ngựa đi về phía hướng quân doanh, Mộ Cổ đi theo bên cạnh, nhìn thấy Lận Tử Nghệ suốt đường mỉm cười, không khỏi thở dài.

“Có vẻ như ngày Hắc Hổ Quân không còn là Độc thân quân sẽ không còn xa nữa ~”

Lận Tử Nghệ liếc hắn một cái, hỏi: "Việc điều tra tiến triển thế nào rồi?"

Mộ Cổ ho nhẹ, nghiêm túc nói: “Tối hôm qua, Tống đại nhân đã đến phủ thừa tướng. Cụ thể đi làm cái gì, người của chúng ta không thể vào được. Tuy nhiên, đêm qua còn đã xảy ra một sự kiện.”

“Nói!”

“Lâm Hà Thủ bị gϊếŧ!”

Lận Tử Nghệ thít chặt dây cương, “Đã chết?”

Mộ Cổ gật gật đầu, “Cổ bị cắt đứt.”

Lận Tử Nghệ cau mày nói: "Xem ra bọn họ muốn diệt khẩu, tiêu hủy chứng cứ. Các ngươi tiếp tục quan sát, nhất định phải bảo vệ Lâm Xuyên, đừng để hắn cũng bị diệt khẩu!"

Nói xong, hắn vung roi ngựa lao về phía quân doanh.

Hai ngày sau, trong nhã gian trên lầu ba Đức Thắng Lâu.

Tần Hạo Âu đến Vọng Khê trấn và quay trở lại, thu hoạch một túi lớn chứa đầy hạt tiêu.

Hạ Cẩn đem hạt tiêu lấy ra, Tần Hạo Âu dẫn đi giao cho phòng bếp làm ‘gà ngon đến chảy nước miếng không ngừng’

“Kinh thành có quá nhiều người ăn món ở Cẩm Thời Lâu, chắc cũng đủ để bù đắp rồi!” Tần Hạo Âu nói.



Hạ Cẩn đưa tay ra: "Đồ của ta đâu?"

Tần Hạo Âu cười khúc khích, "Làm sao có thể quên những gì sư phụ đã nói? Sư phụ, đợi một lát!"

Tần Hạo Âu chạy xuống, một lúc sau ôm hai vò rượu đi lên.

“Đây là những vò rượu mà sư phụ bảo ta mang theo, đều mang từ Vọng Khê trấn đến!”

Hạ Cẩn đã nấu rất nhiều rượu ở Vọng Khê trấn, trước đây do không có thời gian nấu nên rượu đã được giấu trong hầm rượu do Hạ Cẩn đào.

Hiện tại thời gian không sai biệt lắm, Hạ Cẩn liền để cho Tần Hạo Âu làm chân chạy, tiện đường mang đến.

Đã lâu không uống rượu, Hạ Cẩn đã sớm thèm.

Rượu ở thế giới này không đủ thơm, giống như nước pha với rượu.

Hạ Cẩn mở nắp, đây là đào hoa túy do Hạ Tấn ủ, vừa mở ra, mùi thơm ngào ngạt, mùi rượu tràn ngập.

Hạ Cẩn cầm một chiếc thìa tre đặc biệt, múc một thìa, đặt trước mũi ngửi.

“Không tệ, thơm quá!”

Tần Hạo Âu chỉ là một thiếu niên trước khi xuyên không, bởi vì hắn chưa đủ tuổi nên Hạ Cẩn không cho uống rượu, để ngăn hắn uống rượu một cách bí mật, nàng không dạy hắn nghề nấu rượu.

Cho nên, sau khi xuyên qua, Tần Hạo Âu cũng không ủ rượu.

"Sư phụ, có thể cho ta nếm thử một chút được không?"

Hạ Cẩn trừng mắt nhìn hắn. "Nhóc con, sao lại uống rượu rồi? Ta đánh ngươi bây giờ!"

“Ai, sư phụ đừng đánh, bây giờ ta lớn hơn người á!” Tần Hạo Âu nói với nụ cười trên môi.

Hạ Cẩn nhìn thân hình cao lớn của hắn, mới nhớ tới tiểu đậu đinh xuyên không đã mười năm rồi, thân thể này là của một người trưởng thành.

“Đây, cho ngươi, cũng không thể uống nhiều quá, rượu này có tác dụng mạnh lắm!”

Tần Hạo Âu nhận lấy, nhấp một ngụm, hai mắt sáng lên, uống một ngụm không nhịn được.

"Sư phụ, đây là rượu gì? Ngon quá..." Lời còn chưa dứt, hắn đã say khướt ngã xuống đất.

Hạ Cẩn bất đắc dĩ nói: "Ta đã bảo ngươi không nên uống nhiều!"

Tầng dưới Đức Thắng Lâu, mọi người đều bị mùi thơm hấp dẫn, bắt đầu nói chuyện, người đeo mặt nạ nhìn lên lầu.

“Vương gia, đây là rượu gì? Thơm quá a!”

“Đi xem sẽ biết!”

Hắn hướng lầu hai đi tới!