Tôn thị gọi La quản gia vào. La quản gia sửng sốt một lúc khi nhìn thấy chiếc bát trống rỗng trên bàn, liền nói: “Không biết lão phu nhân gọi lão nô tới đây làm gì?”
“Ai đã làm tô mì vừa đặt trên bàn vậy?” Tôn thị hỏi.
“Lão thái quân rất thích tô mì này, muốn gặp vị đầu bếp kia.” Bà nói thêm.
La quản gia sửng sốt một lúc rồi nói: “Trong phủ không có đầu bếp nào khác, hẳn là Lão Chu nấu?”
“Kỹ năng lão Chu đã tiến bộ rất nhiều, có thưởng!” Lão thái quân nói.
Trong phòng bếp của Tướng quân phủ, lão Chu từ dưới đất đứng dậy, xoa xoa gáy, trong lòng thầm nghĩ: Tại sao mình lại ngủ trên đất rồi?
Đang lúc buồn bực thì có tiếng bước chân vang lên.
La quản gia bước vào, nha hoàn bên cạnh bưng một cái khay trên tay, khay được phủ lụa đỏ, trông hình dạng như thỏi bạc.
La quản gia liếc nhìn vào bếp, thấy trong nồi còn có một ít mì thừa, bây giờ ông chắc chắn rằng bát mì kia quả thực là do Lão Chu làm.
"Lão Chu, lão thái quân rất thích món mì ngươi vừa đưa tới, đây là lão thái quân thưởng cho ngươi!"
La quản gia mở tấm lụa đỏ ra, bên trong có một hàng thỏi bạc!
"Thưởng cho ta?" Lão Chu có chút không hiểu, không phải hắn vừa mới ngủ quên trong bếp sao? Còn làm mì gì?
La quản gia sai nha hoàn bưng mâm đưa cho lão Chu, sau đó vỗ vai lão Chu nói: “Tay nghề nấu ăn của ngươi đã được lão thái quân công nhận, sau này nếu ngươi tiếp tục nấu ăn ngon như vậy, lão thái quân sẽ còn ban thưởng, đúng rồi... lão thái quân nói món mì vừa rồi rất ngon, trưa nay vẫn muốn ăn món đó!"
La quản gia nói xong liền rời đi, lão Chu bối rối nhìn chiếc khay trên tay.
Hắn đi đến bên cạnh bệ bếp, nhặt bột mì, miếng sườn và phần canh còn sót lại.
“Là ta làm à?”
Ở bên kia, Hạ Cẩn lại tìm thấy La quản gia.
La quản gia nhìn thấy Hạ Cẩn tới, sắc mặt tức giận nói: “Vừa mới rồi sao lại không thấy Hạ cô nương thế?”
Hạ Cẩn chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Vừa rồi ta mót quá.”
La quản gia tâm tình rất tốt, cũng không để ý tới nàng, dẫn bọn họ đi hướng phòng ngủ của lão thái quân.
"Lão thái quân vừa ăn mì, tâm tình rất tốt. Ngươi may mắn đấy!"
Tứ Kỳ suýt chút nữa bật cười thành tiếng, Hạ Cẩn trừng mắt nhìn nàng, nàng vội vàng dùng hai tay che miệng.
Nàng nói trong lòng: Đó không phải là công lao của chủ nhân à!
Đến bên ngoài phòng ngủ của lão thái quân, La quản gia gõ cửa.
“Lão thái quân, Hạ cô nương muốn gặp người.”
"Vào đi."
La quản gia mở cửa, Hạ Cẩn bước vào. Lão thái quân đang ngồi trên ghế thái sư, sắc mặt hồng hào, nhìn đã khá hơn nhiều.
Tôn thị đứng sau lưng bà xoa bóp vai.
Hạ Cẩn nhìn Tôn thị, nữ nhân này nhìn qua khoảng hai mươi, chưa đến ba mươi, là thϊếp thất của lão tướng quân để lại, Lâm Tử Di gọi bà là di nương.
Lâm ma ma đi rồi, bây giờ Tôn thị chịu trách nhiệm lo cơm nước sinh hoạt cho lão thái quân, địa vị của bà trong phủ tướng quân không thua gì với chủ mẫu.
Hạ Cẩn thu hồi ánh mắt, hành lễ, nói “Cẩn Nhi bái kiến lão thái quân, bái kiến Tôn phu nhân.”
“Mấy ngày này, ở tướng quân phủ có quen không?” Lão thái quân hỏi.
Hạ Cẩn cũng không vòng vo, nói thẳng nói: “Hồi bẩm lão thái quân, phủ tướng quân rất tốt, Cẩn Nhi thực cảm kích sự chiêu đãi của lão thái quân, quấy rầy nhiều ngày, Cẩn Nhi cũng nên rời đi rồi.”
Lão thái quân và Tôn thị nhìn nhau, Tôn thị hỏi: "Hạ cô nương không quen sống ở đây sao?"
"Những người trong phủ tướng quân rất tốt với Cẩn Nhi. Cẩn Nhi cũng rất thích nơi này, nhưng thân phận Cẩn Nhi có chút đặc biệt, thật sự khó có thể ở lại đây lâu hơn!" Hạ Cẩn nói những lời mà nàng đã nghĩ đến.
Kỳ thực theo quy củ, Hạ Cẩn xác thực rất khó vào phủ, dù sao nàng cũng là một nữ nhân không danh phận.
Trừ khi nàng trở thành thϊếp thất hoặc chính thê mới có thể lưu lại trong phủ, nhưng là đại đa số gia tộc sẽ không cho phép một nữ nhân không rõ nguồn gốc hoặc thân phận nô tịch gả tới cửa.
Tuy nhiên, lão thái quân chưa bao giờ là người cổ hủ, đối với chuyện của Lận Tử Nghệ, trừ phi là vấn đề nguyên tắc, bằng không bà sẽ không can thiệp vào chuyện khác.
"Chờ Tử Nghệ trở về rồi nói, ngươi có thể hỏi hắn, dù sao ngươi là Tử Nghệ mang về, chờ hắn định đoạt đi!" Lão thái quân nói.
“Ta đã đáp ứng rồi!” Thanh âm Lận Tử Nghệ từ bên ngoài truyền tới.
Hắn đi lên trước, khom người hành lễ, nói: “Tôn nhi đã cho nàng an bài ở nơi khác.”
Lão thái quân là người khôn khéo cỡ nào, rất nhanh liền bắt được trọng điểm ‘an bài nơi khác’!
Lại cùng Tôn thị nhìn nhau, thần sắc hiểu rõ, “Vậy dựa theo an bài của con mà làm đi!”
Lận Tử Nghệ nhìn Hạ Cẩn, nói: “Đi theo ta.”
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Tôn thị che khóe môi, nhẹ nhàng cười nói: “Tử Nghệ đây là muốn kim ốc tàng kiều ~”
Chân mày lão thái quân giãn ra, “Hạ Cẩn kia thực ra là một nha đầu không tồi, chỉ là thân phận còn thiếu chút nữa, đáng tiếc!”
"Kể từ khi vào phủ một tháng nay, nàng ấy chưa bao giờ gây rắc rối gì. Tuy tính tình lạnh lùng nhưng không nịnh bợ và không có tham vọng trèo cao. Nàng ấy là một cô nương tốt!", Tôn thị nói.
"Cho người chú ý một chút, sau này nếu Tử Nghệ đối với nàng không tốt thì thay ta bồi thường một ít." Lão thái quân nói.
“Điểm này lão thái quân không cần lo lắng, tôn nhi của người thực sự rất lợi hại a!”
Tôn thị để sát vào bên tai lão thái quân, “Nghe nói tướng quân mua một căn nhà ở bên ngoài, còn cho giải trừ nô tịch cho cô nương ấy, thực là có bản lĩnh là cô nương người ta vui vẻ a~”
Lão thái quân sửng sốt, “Đây là chuyện do cháu trai cổ hũ của ta làm à?”
Mặt trời đang lên cao, trong căn bếp của phủ tướng quân.
Lão Chu đứng bên bếp gãi đầu, không hiểu mình đã làm món mì gì cho lão thái quân.
Nghĩ ngợi hồi lâu nên cầm chày cán bột lên.
“Chẳng lẽ mình làm món mì này khi đang ngủ!” Hắn đoán rằng mình đã làm món này trong lúc mộng du.
Nếu là mộng du, hôn mê một lần nữa không phải tốt sao!
Tay nắm chặt chày cán bột, hắn hít sâu một hơi, dùng sức hướng tới đầu mình đập xuống, lão Chu chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngã xuống trên mặt đất, ngất đi!
Chớp mắt đã đến giờ ăn trưa.
Nha hoàn tiến vào đợi món mì mà lão thái quân muốn ăn, vừa bước vào đã sợ hãi hét lên.
Giọng nói này hấp dẫn La quản gia, hắn cho rằng có chuyện gì đó vội vàng xông vào phòng bếp.
"Chuyện gì đã xảy ra thế!"
Thị nữ chỉ vào lão Chu đang nằm trên mặt đất, sợ hãi đến nỗi giọng nói đầy nước mắt: "Vừa đi vào đã thấy lão Chu nằm ở đây!"
La quản gia quỳ xuống, nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, vỗ nhẹ vào mặt Lão Chu: “lão Chu?”
Lão Chu mở mắt ra, chợt ngồi dậy.
Thấy La quản gia ở đó, vội vàng hỏi: "Mì làm xong chưa?"
"Lão Chu, ngươi ngủ đến hồ đồ rồi à? Ngươi còn chưa nhóm lửa lên bếp! Lấy mì ở đâu ra?"
Lão Chu liếc nhìn bếp lò, lòng như chùng xuống, vẻ mặt buồn bã lấy thỏi bạc trên quầy ra đưa lại cho La quản gia.
“Bát mì đó không phải do ta làm…”
Chuyện tới bây giờ, lừa mình dối người cũng vô dụng, tuy rằng hắn rất hy vọng là chính mình làm, nhưng hắn vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra được chứ đừng nói là làm.