Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Muốn Làm Ngoại Thất, Tướng Quân Lại Tặng Kiếm

Chương 4: Thịt Xiên Nướng Thơm Ngào Ngạt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Cẩn không lấy bất kỳ khoản tiền riêng nào của Trương ma ma, chỉ nghĩ Trương ma ma thật sự rất cố chấp, vừa nói tới nấu cơm cho Lận Tử Nghệ ăn liền lên tinh thần.

Nếu không, bà còn muốn đích thân đi kiểm tra nàng.

Nhưng không thể không nói, Trương ma ma không hổ đã từng là lão bản nương, cái miệng thật sự lợi hại, bản lĩnh trả giá cũng đỉnh cao, bà vừa tiến đến liền tìm ra vấn đề khắp nơi, nhà bếp bị rò rỉ, nhà xí quá hôi, ngay cả xà nhà, đôi mắt tinh tường của bà cũng có thể phát hiện ra mối.

Nói thẳng đến khi chủ nhà chột dạ, giảm giá một ít, không chỉ có như thế, còn tăng thêm thời gian thuê thêm ba tháng.

Một trăm lượng bạc chỉ tốn tám mươi, hơn nữa lúc trước dư lại một ít, đủ để mua một ít đồ đạc và trang trí.

Trương ma ma đi tìm một ít dược liệu, đốt lên rồi đi quanh nhà, bà nói đây là phương pháp đuổi mối tự chế, trước đây bọn họ thường xuyên sử dụng và có hiệu quả.

Không bao lâu quả nhiên gặp được không ít xác mối.

Hạ Cẩn khen ngợi nói: “Đây không phải Trương ma ma, đây rõ ràng là đại bảo bối a!”

Mặt già Trương ma ma đỏ lên, khó có được một hồi ngượng ngùng.

Ngày hôm sau, Hạ Cẩn để Tứ Kỳ mời thợ thủ công đến, bắt đầu công việc một các hoành tráng.

Người thợ thủ công này được Tứ Kỳ mời là ở thôn bên cạnh, Trần sư phó cùng cha Tứ Kỳ đã từng làm công chung, quen biết nhau, biết được Hạ Cẩn giúp Tứ Kỳ, gì cũng không nói, giảm giá một nửa.

Hán tử này cũng là một người trung thực, hắn không bao giờ làm việc qua loa mà luôn làm việc chính xác, luôn làm theo đúng bản vẽ của Hạ Cẩn.

Công việc đang lúc bận rộn, bên ngoài một phụ nhân liền đi tới, đứng chống nạnh ở cửa và mắng chửi.

“Có việc làm, cũng không biết tìm tam thúc ngươi, rõ ràng biết tam thúc ngươi cũng là thợ mộc!”

“Ngươi là cái đồ bạch nhãn lang, không nhìn xem cha ngươi chết lúc ấy, là ai cho người nâng trở về!”

“Có việc không biết tìm tam thúc ngươi, chỗ tốt chỉ nghĩ tới người khác!”

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Tứ Kỳ đi ra ngoài, vừa ra đã bị phụ nhân kia bắt được, bắt lấy cánh tay của nàng kéo ra, chỉ vào mũi chửi ầm lên!

“Cái đồ tiện nhân nhà ngươi, năm đó nương ngươi bỏ chạy, cha ngươi mang theo ngươi, thời điểm không có sữa, ôm đến chỗ ta xin sữa, lúc này lại nuôi ra một bạch nhãn lang a!”

“Một nơi lớn như vậy, không ít tiền công a, ngươi lại không kêu tam thúc ngươi tới!”

“Rõ ràng ngươi biết tam thúc ngươi thiếu một đống nợ, không biết trợ giúp hắn tìm biện pháp, kiếm chút bạc trả nợ, khuỷu tay ngươi lại hướng ra ngoài à!”

Miệng phụ nhân đóng mở liên tục, nước miếng bay tứ tung, còn động thủ véo người, đã vậy còn không hài lòng, giơ tay liền hướng tới đánh trên đầu Tứ Kỳ.

“Dừng tay!”

Hạ Cẩn đi ra, che trước mặt Tứ Kỳ.

“Ngươi là ai!” Phụ nhân tức giận trừng mắt nhìn nàng.

“Ta là chủ nhân nơi này, Tứ Kỳ là người của ta, không chấp nhận được ngươi ở chỗ này đánh chửi, nếu ngươi còn không đi, ta liền báo quan tới bắt ngươi!” Hạ Cẩn một thân nam trang, trông như một thiếu niên trẻ tuổi.

Giờ phút này, ánh mắt sắc bén cùng giọng điệu lạnh lùng của nàng chỉ khiến người ta cảm thấy nàng có địa vị phi phàm, nhất định là thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có, không thể đắc tội!

Phụ nhân này là một kẻ hay bắt nạt, khi nghe Hạ Cẩn nói muốn báo quan, bà ta lẩm bẩm mấy câu chửi bới bằng phương ngữ mà nàng không hiểu, rồi vội vàng rời đi.

“Tiểu thư, thực xin lỗi.” Tứ Kỳ đỏ vành mắt.

“Tứ Kỳ đừng sợ, bà ta lần sau nếu dám lại đến, muội nói với ta, ta liền đuổi đi, thật sự không được thì chúng ta báo quan, còn sợ bà ta tới à!” Hạ Cẩn an ủi nói.



Hạ Cẩn luôn bênh vực người của mình, không muốn nhìn thấy những người bên cạnh mình bị bắt nạt, nàng trước nay không cảm thấy Tứ Kỳ là người hầu nha hoàn, ngược lại cảm thấy giống như là bằng hữu tỷ muội.

Tỷ muội của mình bị người đánh chửi, nàng sao có thể không tức giận!

Tứ Kỳ gật gật đầu, nghĩ đến những lời khó chịu vừa rồi, liền giải thích: “Bà ta là tam thẩm của muội, bà ta không hề giúp đỡ muội và phụ thân muội chút nào, ngược lại lại thiếu bạc của phụ thân muội, mấy năm nay bạc phụ thân kiếm được đều bị bọn họ lấy đi, nói là còn nợ cờ bạc, không cho chính là muốn mạng của bọn họ, sau đó vẫn luôn nháo loạn không ngừng!”

“Sau khi cha muội mất, họ trốn đi rất xa. Muội đến nhờ họ giúp đỡ. Bọn họ nói giúp khiêng xác sẽ xui xẻo và sẽ kém may mắn hơn khi đánh bạc nên bọn họ đuổi muội ra ngoài”.

“Còn có, khi còn nhỏ muội là uống nước cơm lớn lên, đại nương nhà hàng xóm nói, phụ thân muốn nhờ tam thẩm cho uống sữa, nhưng tam thẩm không muốn, vắt sữa ra cũng không cho muội uống, mấy năm nay muội cùng phụ thân chưa bao giờ nhận được bất cứ ân huệ gì từ họ! Trước nay đều không có! Muội cũng không phải là bạch nhãn lang trong miệng bà ta!”

“Muội không gọi cho tam thúc làm công bởi vì muội biết tam thúc là người như thế nào. Việc cố tình ăn xén tiền vật liệu để đánh bạc là chuyện thường tình, nếu để cho thúc ấy làm chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.”

Tứ Kỳ giải thích, sợ Hạ Cẩn hiểu lầm nàng.

Nàng rất thích nơi này, rất thích Hạ Cẩn, cũng thực thích Trương ma ma, tuy rằng ở chung xuống dưới không bao lâu, tuy không ở bên nhau lâu nhưng có cảm giác như đã biết nhau từ rất lâu rồi.

Liễu Cư thật ấm áp, tiểu thư cũng thật ấm áp, Trương ma ma tuy nói hơi nhiều nhưng đối với nàng thực sự rất tốt!

“Tiểu thư, người phải tin tưởng Tứ Kỳ……” Nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi, sợ bị hiểu lầm và ghét bỏ nên vội vàng khóc.

Hạ Cẩn nắm lấy vai nàng, trấn an nói:

“Tứ Kỳ, đừng khóc, ta tin muội!”

Liên tiếp năm ngày, tam thẩm Tứ Kỳ ngày nào cũng đến, ngày nào cũng đứng trước cửa chửi bới, thu hút rất nhiều người đến xem, quan phủ bắt giữ, hôm sau lại quay lại. Bà ta càng đến nhiều lần thì quan phủ cũng không đến nữa.

Rõ ràng bà ta đến đây để tống tiền, chẳng lẽ muốn Hạ Cẩn mang tiền đuổi bà ta đi sao?

Đừng có mơ!

Nàng cũng không phải là cha của Tứ Kỳ, mềm lòng với bọn họ!

Đối mặt loại này lưu manh vô lại không cần nương tay, loại người này, dùng thủ đoạn chính diện bọn họ sẽ không sợ, có câu nói nói như thế nào nhỉ?

Ác nhân còn cần ác nhân trị!

Hạ Cẩn đứng trong ngõ nhỏ, mấy tên côn đồ đứng thành một hàng cung kính.

Vương Cẩu Đản bây giờ là một quả trứng kho, trên đầu không có một sợi tóc, toàn bộ đều bị Tam vị Chân Hỏa của Hạ Cẩn đốt cháy.

Kể từ sau khi bị lửa đốt, nhóm côn đồ này vẫn luôn đuổi theo Hạ Cẩn để nhận nàng làm đại tỷ, Hạ Cẩn không đồng ý, liền mỗi ngày tới xum xoe.

Hiện tại thấy đại tỷ kêu tới, một đám mắt sáng như đuốc, hai mắt chờ mong.

“Ngươi có thấy người đàn bà đanh đá kia không? Dùng biện pháp của ngươi để ngăn cản bà ta gây rắc rối, nhưng không thể gây chết người.” Hạ Cẩn chỉ về hướng tam thẩm.

Vương Cẩu Đản vỗ vỗ bộ ngực, nói: “Chuyện này đơn giản, giao cho tiểu nhân đi!”

Ngày hôm sau, người quả nhiên không có tới, sáng sớm tinh mơ, Vương Cẩu Đản tung ta tung tăng tới tranh công, được câu ‘làm không tồi’ rồi vui vẻ rời đi.

Ngày này, hắn đi đường đều vui vẻ, đi đâu cũng nói: “Đại tỷ khen ta, ngươi hâm mộ đi! Ngươi không có, he he!”

Người không biết chuyện thấy còn nói là có chuyện gì đó xảy ra liên quan đến việc Vương Cẩu Đạn bị lửa thiêu rụi!

Bọn họ nào biết đâu rằng, hắn cho rằng cuối cùng cũng ôm được đại boss trong lòng, đây chính là khoe khoang!





Nửa tháng sau, cửa tiệm được sửa sang lại, trừ đi chi phí trang trí và mua sắm bàn ghế, bộ đồ ăn, trong túi chỉ còn lại không đến mười lạng bạc.

Chút bạc này chỉ đủ mua một phần nguyên liệu nấu ăn, muốn khai trương thì còn lâu mới đủ.

Trương ma ma vẫn lấy tiền riêng của mình ra, Tứ Kỳ cũng bán những thứ có giá trị trong nhà để lấy một ít tiền.

“Ta sẽ nhận số tiền này và coi đó là cổ phần của mọi người, về sau mỗi tháng sẽ kết toán một lần và chia hoa hồng cho mọi người!”

Trương ma ma và Tứ Kỳ nghe không hiểu Hạ Cẩn nói chia hoa hồng là cái gì, chỉ gật gật đầu, cũng không thèm để ý nhiều như vậy.

Chỉ cần hỗ trợ!

Chọn một ngày lành tháng tốt, Trương ma ma nhờ người mua một đống pháo đốt lên vô cùng náo nhiệt.

Ba người cùng nhau kéo tấm vải đỏ che tấm bảng ra, ba chữ ‘Thực Thần Đường’ vang dội hiện ra.

"Hôm nay là ngày khai trương đầu tiên. Thịt nướng ngon miễn phí! Mọi người vào đi!"

Hạ Cẩn ở cửa thét to, Tứ Kỳ lúc đầu còn không hét được, nhưng làm theo Hạ Cẩn mấy lần cố gắng hét lên, thanh âm càng ngày càng lớn.

Trương ma ma ở bên trong lo liệu không hết việc, Hạ Cẩn vội vàng đi vào phòng bếp hỗ trợ, nước sốt nướng BBQ đã chuẩn bị từ trước, lúc nướng chỉ cần phết lên là được.

Chẳng mấy chốc, cả con phố tràn ngập mùi thơm của thì là và thịt nướng, nghe nói là ăn miễn phí, chẳng mấy chốc tiệm cơm đã chật kín người và bên ngoài xếp hàng dài.

Hạ Cẩn bận rộn trong bếp đổ mồ hôi đầm đìa, cũng may có tam vị chân hỏa nướng, tốc độ nhanh hơn nhiều so với thịt nướng thông thường.

Hơn nữa càng thêm xốp giòn ngon miệng, ăn một lần bảo đảm làm người nhớ mãi không quên, ngày đêm tơ tưởng!

……

Lận Tử Nghệ hồi kinh đã hơn một tháng, nghỉ dưỡng xong dự định quay về Bắc Môn quan ở biên giới trấn thủ, khi đi qua Vọng Khê trấn, đội ngũ dừng lại.

Mộ Cổ dẫn theo vài tên lính đi bổ sung lương thực khô.

Vừa đến phố chữ Thập - Vọng Khê trấn, liền thấy một hàng dài người trên đường phố.

“Các người xếp hàng ở đây làm gì?” Mộ Cổ hỏi người qua đường.

"Một tiệm cơm mới khai trương, hôm nay bọn họ đang tặng xiên miễn phí. Người có ngửi thấy mùi thơm không? Dù ta chưa ăn nhưng chỉ ngửi thôi cũng đã chảy nước miếng rồi!"

Mộ Cổ cũng nghe thấy được mùi hương, đích thực không tồi!

Tướng quân mắc chứng biếng ăn, không ăn được gì, đại phu bảo người phải ăn càng nhiều càng tốt, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi và sớm muộn sẽ gặp vấn đề.

Dù có khuyên nhủ thế nào đi nữa, tướng quân cũng không ăn nổi một miếng, trước khi đi, lão thái quân dặn Mộ Cổ thuyết phục tướng quân, trên đường có món gì ngon thì mua cho tướng quân nếm thử.

Nói không chừng liền gặp được đồ ăn mình thích, bệnh kén ăn sẽ tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Mộ Cổ phân phó người đi mua lương khô, chính mình theo ở phía sau xếp hàng, không bao lâu liền đến phiên hắn.

Cầm lấy xiên thịt nướng được Tứ Kỳ đưa, liếc nhìn vào bếp chỉ thấy ánh lửa bập bùng và tấm lưng thon thả..

Có chút quen mắt……

“Hạ cô nương?” Hắn thử hô một tiếng.

Hạ Cẩn quay đầu nhìn lại!
« Chương TrướcChương Tiếp »