Năm người đứng trên đài tỷ thí lần lượt là chủ bếp Đức Thắng Lâu - Tần Hạo Âu, chủ bếp của Cẩm Thời Lâu - Lâm Xương, chủ bếp của Thực Thần Đường - Hạ Chính, chủ bếp của Phúc Mãn Lâu - Hương Lăng, chủ tiệm rượu Quế Nguyệt - Vương Đại Mãng.
Có mười vị tới phụ trách bình thẩm, trừ Liêu lão cùng Lý lão là hai vị ngự trù về hưu còn có ba vị khách quý lần lượt là hội trưởng Lăng Vân thương hội, vị quan viên ngũ phẩm Tống đại nhân, cùng với một vị mang mặt nạ thần bí.
Quy tắc thi đấu lần này khác so với những lần trước, những lần trước là có thể tùy ý lựa chọn đồ ăn mình muốn làm mà lần này là thông qua phương thức rút thăm quyết định nguyên liệu nấu ăn là gì.
Một thị nữ bưng một cái hộp gỗ tới đứng trước mặt năm người dự thi.
Vương Đại Mãn của tiệm rượu Quế Nguyệt chọn được là cá, Hương Lăng của Phúc Mãn Lâu chọn được là nấm thanh đầu, Tần Hạo Âu chọn được là thịt bò.
Khuôn mặt của Tần Hạo Âu vì khẩn trương mà căng chặt mặt đã hơi thả lỏng một chút, thịt bò có nhiều cách làm, bản thân nguyên liệu nấu ăn có thể xử lý đơn giản, phương thức chế biến cũng rất nhiều.
Bởi vì sư phụ của mình đam mê thịt bò, cho nên đối với thịt bò người cũng đã nghiên cứu rất nhiều cách chế biến.
Đồ đệ như hắn cũng đi theo học không ít món, Tần Hạo Âu cũng có chút hy vọng!
Đến phiên Lâm Xương, hắn giương quạt xếp lên, không chút để ý từ bên trong hộp gỗ móc ra một tấm thẻ, bên trên viết hai chữ ‘thịt dê’.
Ngược lại, xử lý thịt dê có chút phức tạp hơn so với các nguyên liệu nấu ăn khác, nếu chế biến tốt thì thịt chắc chắn sẽ rất tươi ngon, nếu chế biến không tốt thì sẽ còn mùi tanh rất nặng, hương vị cũng rất tệ.
Điều này liên quan rất nhiều đến kỹ năng và kinh nghiệm nấu nướng của đầu bếp.
Cuối cùng đến lượt Hạ Cẩn, Hạ Cẩn đưa tay vào hộp gỗ lấy ra tấm thẻ thấy mặt trên ghi ‘gà tam hoàng’.
"Nguyên liệu chính đã được chọn bằng cách bốc thăm, mời mọi người dựa trên nguyên liệu nấu ăn này làm một món ăn, thời gian chế biến là ba nén hương! Nếu trong thời gian quy định không hoàn thành, liền tính bỏ cuộc!”
Liêu lão tuyên bố một tiếng, la đồng gõ vang, tỷ thí bắt đầu!
Hạ Cẩn đi đến khu nguyên liệu nấu ăn chọn một con gà tam hoàng, ở cổ đại thịt gà vẫn là gà được nuôi thả, khác hẳn với gà công nghiệp hoá học ở hiện đại, gà ở đây được ăn ngũ cốc nguyên hạt và được thả ở trong núi.
Thịt gà thả vườn chắc hơn so với chất gà công nghiệp, cho nên thời gian nấu nướng phải thay đổi.
Hạ Cẩn chọn một con gà tam hoàng không mập cũng không gầy, rồi đi đến khu gia vị lấy hoa tiêu, hồ tiêu, một ít hạt mè đậu phộng các loại.
Sau khi lấy được nguyên liệu nấu ăn xong, Hạ Cẩn nhìn về phía những người khác, Vương Đại Mãn của tiệm cơm Quế Nguyệt chọn trúng cá, hắn chọn một con cá quế, nhìn dáng vẻ là tính làm cá quế hấp, hắn còn chọn một con gà mái già cùng một ít nguyên liệu hầm canh, đoán chừng là muốn tạo chút điểm nhấn.
Hương Lăng của Phúc Mãn Lâu chọn được là nấm thanh đầu, nấm thanh đầu là nấm hoang ở núi rừng địa phương, hương vị cực kỳ thơm ngon, nhưng phương pháp chế biến lại rất hạn chế, Hương Lăng cầm một ít hành gừng tỏi, đi khu hàng khô chọn vài loại hải sâm khô, đây là muốn nấu sơn trân hải vị cùng nhau?
Đồ đệ của nàng Tần Hạo Âu giờ phút này cũng đã chọn xong nguyên liệu nấu ăn, nhìn có vẻ là tính làm canh thịt bò, món này là sở trường của hắn, Hạ Cẩn cho rằng nếu mình không ra tay, Tần Hạo Âu cũng nhất định có thể thắng!
Lại nhìn về phía chủ bếp của Cẩm Thời Lâu - Lâm Xương, Hạ Cẩn vốn dĩ cho rằng Lâm Xương là chủ nhân của Cẩm Thời Lâu, lại không nghĩ rằng hắn còn là chủ bếp.
Lại nhìn thấy hắn chọn nguyên liệu nấu ăn, một khối thịt đùi dê, một ít hành gừng tỏi, trừ cái này ra thì không có những thứ khác.
Là tính hầm sao?
Mọi người bắt đầu bận rộn thái rau và chuẩn bị, Hạ Cẩn thu hồi ánh mắt, xuống tay xử lý gà tam hoàng.
Hôm nay nàng phải làm một món ăn tên là "gà ngon chảy nước miếng không ngừng’.
Đầu tiên đem gà tam hoàng đã xử lý tốt nhúng qua sáu lần nước, ba lần nước lạnh ba lần nước nóng sau đó vớt ra, dùng khối băng bọc lại trong mười lăm phút.
Trong thời gian chờ đợi bắt đầu điều phối gia vị, linh hồn của món này nằm ở gia vị, mà mấu chốt nhất chính là hạt tiêu.
Nhưng phương pháp xử lý của Hạ Cẩn không giống với phương thức xử lý của người khác, bọn họ đều là cho hạt tiêu cùng gia vị khác nghiền nát rồi cho vào trong chén trộn cùng các nguyên liệu nấu ăn khác.
Nhưng Hạ Cẩn lại là trực tiếp chiết xuất lấy tinh chất hạt tiêu, mà chuyện này cũng chỉ có Hạ Cẩn có thể làm được.
Dùng phương thức luyện dược đi luyện chế hạt tiêu, cũng chiết xuất tinh hoa của nó để nấu ăn.
Không ít luyện đan sư phải khổ tu vài thập niên mới có thể thực hiện được phương pháp luyện dược này mà Hạ Cẩn lại dùng để luyện hạt tiêu?
Nếu mà để người giới luyện đan thấy được, thể nào cũng phải tức đến dậm chân!
Một lúc sau, Hạ Cẩn liền đem gia vị điều phối tốt, kế tiếp chỉ cần chờ tam hoàng gà ướp lạnh là được.
Hạ Cẩn ngồi ở trên ghế, nhìn những người khác nấu ăn, trông thật nhàn nhã, dưới đài nhóm quần chúng thấy thế liền sôi nổi nghị luận.
“Sao hắn lại ngồi xuống nghỉ rồi? Là tính bỏ cuộc sao!”
“Đây là biết mình không bằng người, cho nên dứt khoát không làm luôn à?”
“Ta thấy hắn vừa mới luộc gà xong lại vớt ra, còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, không phải là không biết nấu ăn đó chứ?”
“Ngươi mới không biết nấu, chủ nhân chúng ta, đồ ăn gì cũng biết làm!” Tứ Kỳ trừng mắt nhìn nam tử nói.
“Nếu biết nấu, sao lại ngồi im thế kia?” Hắn phản bác nói.
“Nói các ngươi cũng không hiểu, lát nữa xem là được!” Tứ Kỳ tràn đầy tự tin, mặc kệ bất luận thế nào, đều phải tin tưởng chủ nhân!
Đây là quy tắc sống mà Tứ Kỳ luôn vững tin!
"Chắc là tới góp cho đủ số rồi, thể hiện cái gì? Nơi này đều là đại lão giới đầu bếp, cái gì mà Thực Thần Đường, nghe cũng chưa nghe nói qua!” nam tử này tiếp tục nói.
"Đừng nói quá sớm!” Tử uyển đứng dậy.
"Thời điểm thi đấu ngày hôm qua, chúng ta cũng xem thường hắn, nhưng hiện tại còn không phải thua tâm phục khẩu phục à?” Nam tử áo xám cũng nói.
“Chỉ với ‘phách phong côn pháp’ đã thất truyền nhiều năm của hắn cũng đã đủ chứng minh, Thực Thần Đường không đơn giản!” Tử Uyển phụ họa nói.
Ngoài những điều này ra, điều bọn hắn chú ý là, sư phụ của bọn họ gọi Hạ Cẩn là sư phụ, tuy rằng sau đó sư phụ lại không nói đến chuyện này nữa, nhưng càng là như vậy, Hạ Cẩn càng có vẻ thần bí khó lường.
Nam tử vừa mới mở miệng hoài nghi Hạ Cẩn liền ngậm miệng lại, bởi vì đứng trước mặt hắn là hai vị môn sinh đắc ý nhất của Tần Hạo Âu.
Trong thế hệ trẻ cũng coi như là đầu bếp đứng đầu, có thể làm cho bọn họ nói như vậy, chứng minh Hạ Cẩn đúng là có bản lĩnh không ít.
Đương nhiên làm hắn câm miệng cũng không phải bởi vì cái này, mà là bởi vì thực lực phía sau bọn Tử Uyển!
Nam tử áo xám tên là Nghiêm Phong, là thiếu gia của Lăng Vân thương hội, Nghiêm hội trưởng đang ngồi ở vị trí giám khảo chính là phụ thân của hắn!
Mà vị nữ tử tên Tử Uyển này càng không thể chọc vào, phụ thân nàng là bang chủ Diêm bang, tổng đà chủ của khu vực kinh thành.
Bởi vì cơ duyên xảo hợp, đã bái Tần Hạo Âu làm cho thầy, sau đó trở thành đầu bếp, mở một tiệm cơm ở Diêm thành tên là ‘ tiệm rượu Thu Phong’.
Người kinh thành đều biết thân phận bọn họ, bởi vậy dù muốn phản bác trong lòng nhưng cũng không dám nói ra.
Một nén nhang đi qua, còn lại hai nén hương, Hạ Cẩn cuối cùng cũng động đậy, chỉ thấy nàng bóc khối băng ra, lấy gà rồi bắt đầu xé thành sợi, sau đó đổ vào nước sốt đã chuẩn bị sẵn và khuấy đều.
Chờ Hạ Cẩn hoàn thành thì la đồng gõ vang!
“Đã hết giờ!”