Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Muốn Làm Ngoại Thất, Tướng Quân Lại Tặng Kiếm

Chương 18: Nam Nhân Này Thật Phúc Hắc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tứ Kỳ và Trương ma ma đang ngồi ở cửa Thực Thần Đường cắn hạt dưa.

"Hôm nay sẽ không có người tới chỗ chúng ta ăn cơm, mọi người đều đi đến cửa chợ xem náo nhiệt rồi." Trương ma ma thở dài.

Kể từ khi nhận được tiền hoa hồng từ Hạ Cẩn, bà vẫn luôn mong tiệm cơm mỗi ngày đều đầy ắp, để bà bận rộn luôn chân luôn tay.

Những người sợ nghèo thường rất chấp nhất với tiền bạc, đặc biệt là những người như Trương ma ma, trước giàu rồi lại nghèo.

“Ai mà ngờ được Lý Đại Tài lại làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy!” Tứ Kỳ nhấp một ngụm trà sữa, nhai trân châu.

"Ba ngày trước chúng ta đến đó nấu ăn, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, may mắn là chúng ta không bị liên lụy." Mục Bạch Hạo dựa vào cửa, hai cánh tay cường tráng khoanh lại, dưới ánh mặt trời tỏa ra màu đồng cổ, mọi người đi ngang qua, cả nam lẫn nữ, đều sẽ liếc nhìn vài cái.

Ba người đồng thời quay đầu nhìn Hạ Cẩn đang ăn tại bàn.

Kể từ ngày hôm đó trở về từ phủ huyện lệnh, Hạ Cẩn đặc biệt thèm ăn, ăn hết bát này đến bát khác không nghỉ ngơi.

Lúc đầu Trương ma ma sợ Hạ Cẩn ăn no trướng bụng nên bảo Tứ Kỳ ngăn cản Hạ Cẩn, không ngờ khi Hạ Cẩn không ăn thì sẽ ủ rũ như dưa chuột phơi nắng, miệng lẩm bẩm tên các món ăn.

Tứ Kỳ nhịn không được, vội vàng bảo Mục Bạch Hạo nấu ăn, ăn uống đầy đủ mới khôi phục tinh thần.

Bây giờ, khi bọn họ nhìn thấy Hạ Cẩn ăn liên tiếp mấy bát không ngừng nghỉ, cũng đã thành thói quen……

Sau khi ăn hết đĩa cuối cùng, Hạ Cẩn cảm thấy lượng máu của mình đã được nạp lại!

Nàng đứng dậy, ợ hơi, lẩm bẩm: "Sư phụ nói để người có dị năng hôn một cái có thể nhanh chóng lành vết thương, nhưng lại không có nói đem thân thể đào rỗng a!"

Nàng ăn uống quá độ ba ngày mới lấy lại được sức, nếu không cứ cảm giác như đã đói tám đời không ăn, cảm giác vô cùng khó chịu.

Ôm cái bụng ấm áp, cảm nhận hơi thở thuần dương tràn ngập cơ thể, Hạ Cẩn thở dài mãn nguyện.

Hôm nay là ngày Lý Đại Tài bị đưa đi diễu hành trên đường phố, lúc này trên đường phố trong thị trấn không có một bóng người.

“Hôm nay chúng ta đóng cửa, chúng ta đi nghỉ ngơi đi!” Hạ Cẩn nói với Trương ma ma và những người khác, sau đó chạy lên lầu và ngáp dài.

“Ta đi ngủ một giấc.”

Trương ma ma cùng Tứ Kỳ đã sớm muốn đi xem náo nhiệt, Hạ Cẩn nói là ngày nghỉ, bọn họ liền đi như đàn dê con đi chạy loạn.

Xem náo nhiệt sao, ai mà không thích? Huống chi ở cổ đại không có trò giải trí nào, cho dù có cũng chỉ có những người có tiền có thế mới có thể hưởng thụ, người bình thường chỉ dựa vào sự phấn khích này để làm phong phú thêm cuộc sống.

Hạ Cẩn đang ở phòng riêng trên lầu, sau khi xác định mọi người đều đã đi hết, nàng mặc bộ quần áo màu đen mua dưới gầm giường, đeo mặt nạ bay lên mái nhà, không bao lâu liền đến cửa chợ.

Cửa chợ hiện tại chật kín người, mọi người đều chen chúc nhau tìm một chỗ ngồi tốt.

Những năm gần đây Lý Đại Tài làm nhiều chuyện xấu, trong lòng mọi người đều có oán hận, thấy hắn bị bắt, nhất định phải đi xem náo nhiệt.



Hạ Cẩn đứng trên đỉnh lầu cao ở cửa chợ, từ nơi này có thể nhìn rõ toàn cảnh phía dưới, không thể nghi ngờ là nơi tốt nhất để xem náo nhiệt.

Một mảnh đất bằng phẳng đã được dọn sạch ở cửa chợ, Lận Tử Nghệ ngồi trên một chiếc ghế, trước mặt là hai chiếc xe tù, trong đó đang giam giữ Lý Đại Tài cùng Khánh sư gia.

Đầu và tay của Lý Đại Tài lộ ra trên xe tù, thân thể co ro trong xe tù, xe tù không cao cũng không thấp, chỉ đủ để hắn ta ngồi xổm nửa người, không đứng cũng không ngồi.

"Lý Đại Tài, ngươi tư thông ngoại địch tiết lộ quân cơ, ngươi biết tội mình chưa?”, Mộ Cổ nghiêm giọng hét lên.

Những lời này vừa nói ra, vốn dân chúng không hề biết gì đều trở nên tức giận!

“Ta nói lần trước thời điểm chúng ta cùng quân Kim chiến đấu lại thương vong nhiều đến vậy, hóa ra là do hắn ta!"

“Đáng thương con ta chết trận sa trường, chính tên cẩu tặc này đã gây ra cái chết cho nó!”

"gϊếŧ nó!"

“Lăng trì hắn đi!”

“Trực tiếp lăng trì đi!”

Nói xong mọi người ném trứng thối và lá rau thối vào người Lý Đại Tài.

Lận Tử Nghệ ngồi ở trên ghế của thái sư, cũng không ngăn cản, chậm rãi đứng dậy nói với Mộ Cổ: “Để hai người này ở cửa chợ, để dân chúng trút giận. Chờ bọn họ trút giận xong, mang đi thẩm vấn, nhớ kỹ muốn lưu người sống!.”

“Vâng, thưa Tướng quân!”

Mộ Cổ liền ôm quyền, yêu cầu binh lính xung quanh tránh đường, không có cản trở, dân chúng vây quanh tràn lên phía trước, ném lá rau vào Lý Đại Tài cùng Khánh sư gia.

Nhìn bộ dạng thống khổ của Lý Đại Tài, Hạ Cẩn không khỏi chậc lưỡi: "Thật tàn nhẫn, như vậy chẳng phải so với gϊếŧ hắn còn khó chịu hơn sao?"

– “Ngươi định ở chỗ này xem bao lâu?” Giọng nam nhân vang lên từ phía sau.

Thân thể Hạ Cẩn đột nhiên cứng đờ, giọng nói của Lận Tử Nghệ! Nghĩ thầm một tiếng không ổn, Hạ Cẩn đứng dậy và nhảy về phía một mái nhà khác.

"Muốn chạy?" Lận Tử Nghệ hừ lạnh một tiếng!

Hạ Cẩn quay đầu nhìn lại, thấy Lận Tử Nghệ đang đuổi theo mình, vội vàng giải thích: "Tướng quân, ta không có cầm sổ sách!"

Lận Tử Nghệ vẻ mặt nghiêm nghị, sử dụng khinh công, xuất hiện bên cạnh Hạ Cẩm, bắt lấy cánh tay nàng.

Hạ Cẩn lại ném hắn qua vai, nhưng nam nhân vẫn không hề cử động!

“Ngươi trốn không thoát đâu!”

Hạ Cẩn khóe miệng giật giật, xem ra dùng chiêu thức tương tự không có tác dụng với hắn, vậy chiêu này thì thế nào?



Hạ Cẩn thúc cùi chỏ vào bụng hắn, lợi dụng cơn đau của hắn vùng thoát khỏi tay hắn, xoay người đá vào háng hắn!

Lận Tử Nghệ hai chân hơi kẹp lại, sắc mặt trở nên khó coi.

Hạ Cẩn nhanh chóng phi thân rời đi, không hề quay đầu lại.

Lận Tử Nghệ chậm rãi ngồi xổm xuống, cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: " Đáng chết, lần sau đừng để ta gặp ngươi!"

Trở lại Thực Thần Đường, Hạ Cẩn vỗ ngực, nguy hiểm như vậy, nếu vừa rồi hắn tháo mặt nạ ra, liệu số phận của nàng có giống như Lý Đại Tài không?

Hạ Cẩn không khỏi rùng mình, nam nhân này quá nham hiểm, về sau tốt nhất là không nên dây dưa với hắn!

Đang suy nghĩ, dưới lầu nghe thấy một trận náo động, nhìn kỹ thì thấy Trương ma ma đang dẫn Lận Tử Nghệ đi về phía Thực Thần Đường.

"Tướng quân, sắc mặt ngài không ổn, ngài thấy không khỏe à? Đi Thực Thần Đường ngồi ngồi đi, để cô nương làm cho ngài chút đồ ăn nóng hổi!"

Hạ Cẩn vội vàng ngồi xổm dưới cửa sổ, gặm móng tay!

“Trương ma ma à Trương ma ma, có lúc ngươi là thần phụ trợ, có lúc ngươi cũng hố đồng đội lắm!”

Bình tĩnh, bình tĩnh, Lận Tử Nghệ không biết mình là người đeo mặt nạ, tới liền tới thôi!

“Két.”

Cánh cửa từ bên ngoài mở ra, Trương ma ma bước vào, nhìn thấy Hạ Cẩn đang nằm trên giường, liền đi tới vỗ nhẹ vai cô.

“Cô nương, ngươi mau tỉnh lại ~”

Hạ Cẩn buồn ngủ mở mắt ra, hỏi: "Trương ma ma, hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?"

Trương ma ma hai mắt sáng ngời, mặt đỏ bừng vì quá vui mừng.

“Vừa rồi không phải đi xem náo nhiệt sao? Vì người đông quá, chân tay không tốt nên chen vào không được nên quay lại! Trên đường đi thấy tướng quân đang dựa vào một cái cột, tựa hồ không thoải mái, liền đề nghị tướng quân tới Thực Thần Đường ngồi, người đoán xem?"

Trương ma ma vẻ mặt hưng phấn, tựa hồ đang chờ Hạ Cẩn đoán.

Hạ Cẩn khóe miệng hơi co giật, Trương ma ma, Lận Tử Nghệ có thể từ chối đồng ý đề nghị của ngươi sao?

Hắn không muốn người ta thấy mình vừa bị đánh, dù chỉ vì thể diện thì cũng phải nhịn!

Thấy Hạ Cẩn không đoán ra, Trương ma ma vỗ đùi nói: "Tướng quân, hắn tới rồi! Cô nương đừng bỏ lỡ cơ hội này!"

Hạ Cẩn một đầu hắc tuyến, nàng nói với Trương ma ma ý định đi kinh thành mở cửa tiệm, Trương ma ma nghe xong liền hưng phấn mấy đêm liền không ngủ được, ngày đêm nghĩ đến việc đi kinh thành

"Người đi ra ngoài trước, ta thay quần áo xong sẽ xuống." Hạ Cẩn nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »