Kinh thành, phủ tướng quân.
Kể từ khi tướng quân mắc chứng biếng ăn, lão thái quân đêm nào cũng không ngủ được, tối nào cũng phải nhận tin tức của tướng quân mới yên tâm ăn uống.
Quản gia như thường lệ đợi trước chuồng bồ câu ở hậu viện, khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời mây đỏ bao phủ, phía xa một điểm đen càng ngày càng gần, con chim bồ câu đưa thư chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã quay trở lại!
Quản gia ôm chim bồ câu đưa thư không dám dừng lại, chạy nhanh về phía Từ An Viên, xuyên qua hành lang dài, vòng đến Từ An Viên, quản gia báo cáo:
“Lão thái quân, chim bồ câu đưa thư đã trở lại!”
"Vào đi."
Lão phu nhân ngồi ở trước bàn, nhìn đồ ăn trên bàn không thèm ăn, Lận gia truyền thừa từ đời này sang đời khác, chỉ còn lại Lận Tử Nghệ!
Nếu Lận Tử Nghệ có bất trắc gì, bà cũng không muốn sống nữa, nhưng cho dù chết, bà cũng không mặt mũi gặp lại lão quốc công đã qua đời cùng đại tướng quân đã chết trận.
Quản gia tháo ống tre từ con chim bồ câu đưa thư xuống, Lâm ma ma tiếp nhận, lấy tờ giấy trong ống tre ra đưa cho lão thái quân.
Lão thái quân không thể nhìn rõ những dòng chữ nhỏ này bằng mắt của mình nên đưa nó cho Tôn thị đang đứng bên cạnh.
Tôn thị là tiểu thϊếp của Lận Hách Kiệt, cha của Lận Tử Nghệ, đưa về còn chưa có tới kịp động phòng, Lận Hách kiệt liền lao ra chiến trường không trở về, phu nhân cũng bi thương quá độ mà bệnh chết, sau đó chỉ còn lại Tôn thị cùng Lận Tử Nghệ ở bên cạnh lão thái quân.
Tôn thị tuy rằng là tiểu thϊếp, nhưng là đến bây giờ vẫn là hoàng hoa khuê nữ, lão thái quân thấy nàng hiếu thuận, liền vẫn luôn lưu ở bên người, đối đãi nàng giống như khuê nữ thân sinh.
Ngày thường thư tín cũng đều là Tôn thị đọc.
“Nói xem, bên trong viết cái gì?” Lão thái quân hỏi.
Tôn thị mở cuộn thư tín ra, chỉ liếc mắt một cái liền kinh hô: "Thật không thể tin được!"
Tay lão thái quân run lên, trong lòng nhảy lên sợ hãi: "Chuyện gì xảy ra vậy!"
Tôn thị cười nói, “Lão thái quân, đây là tin tức tốt! Bệnh kén ăn của Tướng quân đã khỏi!”
“Thật không? Ai u, ông trời phù hộ, thật là ông trời phù hộ a!” Lão thái quân kích động chắp tay trước ngực, đôi mắt lập loè nước mắt.
“Mau nhìn xem, bên trong còn nói cái gì?”
Tôn thị tiếp tục xem xuống, sắc mặt liền trở nên cổ quái.
“Tướng quân, ở bên ngoài dưỡng ngoại thất?”
“Cái gì! Ngoại thất!” Lão thái quân mở to hai mắt, bộ dáng ngạc nhiên không thôi.
Không chỉ là nàng, quản gia cùng mặt khác bọn thị nữ cũng đều kinh ngạc không thôi.
Lận Tử Nghệ từ nhỏ đã ở trong quân mài giũa, mười lăm tuổi trở thành giáo úy, 25 tuổi trở thành tướng quân, hai mươi tám tuổi được phong Trấn Quốc tướng quân, uy danh vang dội.
Hắn lớn lên soái khí, người cũng hiếu thuận, chỉ có một điều là đối với nữ nhân không có hứng thú.
Ở tuổi của hắn, các công tử, thiếu gia cùng độ tuổi với hắn đều đã sớm nhi nữ thành đàn, có người đã sớm kết hôn, con cái đều có thể an bài hôn sự.
Nhưng Lận Tử Nghệ vẫn còn độc thân, mấy năm nay cũng không phải không có an bài gặp mặt, nhưng mỗi lần như vậy đều khiến các tiểu thư sợ hãi hoặc đơn giản là chạy mất.
Về sau, bên ngoài truyền ra rất nhiều tin đồn vớ vẩn, có người nói Lận Tử Nghệ trong trận chiến bị thương đến gốc rễ nên không kết hôn.
Cũng có người nói, thân thể hắn không được, thậm chí còn có người nói hắn thích nam nhân.
Lão thái quân lo lắng đến phát hoảng, thậm chí có lúc còn cảm thấy tôn nhi của mình có phải có tật xấu gì hay không.
Nghe được Tôn thị nói, lão thái quân ngay từ đầu cũng chưa phản ứng lại đây, sau đó đột nhiên đứng lên.
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Tôn thị cười đến không khép miệng được, nói: “Lão thái quân, tướng quân thông suốt rồi, dưỡng ngoại thất a!”
“Ai u, tiểu tử này, còn lén lút dưỡng ngoại thất! Đúng rồi, ngươi đi điều tra một chút, lai lịch của nàng là gì!” Lão thái quân cười đến nếp nhăn đầy mặt.
“Trong thư nói, nàng là một vũ cơ nhưng chứng biếng ăn của tướng quân được chữa khỏi nhờ tài nấu nướng của nàng ấy”, Tôn thị nói.
Lão thái quân ngồi trở lại ghế trên, nhíu mày tới. “Vũ cơ, chẳng phải là nô tịch sao? Loại thân phận này làm tiểu thϊếp cũng không được…… Khó trách không mang theo trở về.”
"Nếu tướng quân thích nàng, có thể đưa nàng hồi phủ. Lão thái quân có thể lợi dụng quan hệ của mình để đem thân phân nô tịch của nàng thành lương dân!" Quản gia xen vào.
Lão thái thái giơ tay xua tay nói: “Tạm thời không đề cập tới chuyện này, ngươi hồi âm cho Tử Nghệ bảo Tử Nghệ mang cô nương đó về đây, để ta xem cô nương như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của Tử Nghệ.”! Còn có đó là món ăn gì mới có thể chữa khỏi chứng biếng ăn!”
“Được, được, lão nô đi hồi âm ngay!” Quản gia vui vẻ cáo lui.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt lão thái quân, Tôn thị cầm đôi đũa đưa cho lão thái quân.
“Hiện tại biết được tin tức tốt, lão thái quân ăn cơm được chưa?”
Lão thái quân tiếp nhận chén đũa, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
“Có câu nói như thế nào nhỉ? Xe đến trước núi ắt có đường, không có trở ngại nào không thể vượt qua!"
“Lão thái quân nói rất đúng, tướng quân là người có phúc khí, chẳng qua, không biết bản tính cô nương kia như thế nào?”
“Gặp mặt sẽ biết ~” lão thái quân đang lúc vui vẻ, chỉ cảm thấy cái gì đều là tốt.
Ngoài cửa, Khúc Linh Lung nghe bà vừa nói, bánh hoa đào trong tay rơi xuống đất lúc nào không hay.
“Tử Nghệ ca ca, dưỡng ngoại thất?”
Nàng nghiến răng nghiến lợi, sau đó bước nhanh hướng ra ngoài đi đến, tới ngoại viện liền đối với nha hoàn bên cạnh người nói:
“Đi nói cho phụ thân, để người nghĩ cách đem ngoại thất kia trừ bỏ, Tử Nghệ ca ca là của Khúc Linh Lung ta! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép người khác nhúng tay vào!”
“Hắt xì!”
Hạ Cẩn hắt hơi, xoa xoa mũi, trong lòng thầm nghĩ ai đang nói xấu sau lưng mình?
Nhìn bầu trời tối bên ngoài, nàng tiếp tục đếm bạc.
Mỗi con bò nàng mua từ chỗ lão hán đều được chế biến thành các món ăn, sau đó nàng bán hết và kiếm được một khoản lời nhỏ.
Nhưng đây là cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ, còn lâu mới đủ so với yêu cầu của nàng.
Cái Hạ Cẩn cần chính là nhiều tiền hơn!
Vọng Khê trấn dân số có hạn, phần lớn là người địa phương, người ngoài rất ít, nếu ở đây mở tiệm cơm, dù đồ ăn có ngon đến đâu cũng không thể kiếm được nhiều tiền.
Đến lúc phải mở chi nhánh, hơn nữa đem chi nhánh mở ở thành trấn lớn mới được!
Hạ Cẩn nhìn người phụ bếp vừa mới được tuyển ngày hôm nay.
"A Hạo, ta nói cho ngươi về đãi ngộ! Bao gồm tiền ăn ở, mỗi tháng được năm lượng bạc, nếu làm việc lâu dài, tiền lương của ngươi sẽ tăng lên hai mươi lượng bạc, đương nhiên, nếu ngươi có đủ năng lực, có thể làm đầu bếp, ta sẽ tăng lương cho ngươi lên bốn mươi lượng một tháng, cuối năm thưởng cho ngươi 1% doanh thu, coi như thưởng cuối năm, ngươi xem thế nào?” "
Đãi ngộ này ở Yến Quốc đã là rất cao, Mục Bạch Hạo gần như gật đầu không chút do dự.
“Thật tốt quá!”
Thấy hắn đáp ứng rồi, Hạ Cẩn mời hắn vào bếp thể hiện kỹ năng của mình.
Mục Bạch Hạo chạy vào phòng bếp, thái rau xào cùng một lúc.
Hạ Cẩn nâng cằm cô lên, nhìn cánh tay rắn chắc của hắn, lúc hắn lắc muỗng, những đường cơ hiện rõ vô cùng đẹp mắt.
Khuôn mặt nghiêm nghị đó, lông mày rậm, đôi mắt to sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi mím chặt kiên quyết, làn da màu lúa mì lộ ra ánh đồng dưới ánh lửa, đây không phải là người không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn là nam nhân cơ bắp có sức mạnh a!
Hắn làm món ăn xong rồi bưng lên bàn, Hạ Cẩn nếm thử một ngụm, trước mắt sáng ngời!
Mình nhặt được bảo bối rồi a!
Ngày mai đem này phòng bếp đổi thành không gian mở đi ~
Nhìn trai đẹp nấu ăn, tin chắc nhất định có thể hấp dẫn tới không ít khách nữ, lại an bài thêm một ít đồ uống, rượu, quả thực hoàn mỹ!