Chương 1: Xuyên Qua Thành Ngoại Thất

Hạ Cẩn đã xuyên không!

Xuyên không thì xuyên không đi, còn bị xuyên thành ngoại thất được người ta bao dưỡng bên ngoài!

Được rồi, xuyên thành ngoại thất thì cũng thôi đi còn bị vứt vào trong núi tự sinh tự diệt, đúng là số phận bi ai mà!

Ai có thể ngờ Hạ Cẩn tốt xấu gì cũng là một Trù Thần dị năng, dựa vào Tam vị chân hỏa để nấu ăn ngon tới mức được vinh danh vào danh sách Trù Thần 99 lần. Chuẩn bị cho lần vinh danh thứ 100 thì nổ nồi!

Nàng cạn lời rồi, sau đó liền xuyên thành nữ tử trùng tên trùng họ với mình.

Chẳng lẽ là cái nồi của mình cùng tam vị chân hỏa sinh ra phản ứng gì đó, xé rách không gian đem linh hồn của mình xuyên đến thân thể này à?

Hạ Cẩn yếu ớt ghé vào trên bàn, chắc là do đói rồi.

Thân thể này vốn có chút quan hệ với triều đình Yến quốc, tốt xấu gì cũng là hòn ngọc quý trên tay của hoàng đế Xích Tích, là công chúa đương triều.

Chỉ là sau khi Xích Tích quốc diệt vong, vốn là công chúa lại bị biếm làm nô tịch, thân phận xuống dốc không phanh trở thành vũ cơ, sau đó trong triều có quan viên thấy dung nhan xinh đẹp của nguyên chủ, liền đem nàng đưa cho Trấn Quốc tướng quân Lận Tử Nghệ.

Lận Tử Nghệ uống nhiều quá, mơ mơ màng màng đáp ứng, sau đó liền đem nàng đưa đến Liễu Cư.

Hạ Cẩn cân nhắc, mình xuyên đến đây chỉ để làm ngoại thất cho người ta à?

Không không không, nàng kiên quyết không đáp ứng, nàng đường đường là thanh niên ba tốt của Hoa Hạ mà lại đi làm ngoại thất cho người ta! Đương nhiên là không thể được!

Chờ gặp được Lận Tử Nghệ rồi phải hỏi rõ ràng, nếu trong nhà hắn đã có thê tử, mình vẫn phải nên tìm lý do rời đi mới được.

Bằng một thân trù nghệ này của nàng, tới cổ đại rồi, còn không sợ không bắt được dạ dày của người ở đây, trở về làm Trù Thần, còn sợ phải chết đói à?

Căn bản không cần phải đi làm ngoại thất!!

Chẳng qua trước mắt lại có chút phiền phức, chỉ có mỗi Trương ma ma bị què chân ở chỗ này cùng nàng, mặt khác đám người hầu biết được nàng là thân nô tịch, liền cảm thấy đi theo nàng không có tiền đồ, nhanh chân bỏ trốn.

Bỏ trốn thì bỏ trốn đi, còn cầm hết đồ vật có thể lấy đi!

Sở dĩ nàng xuyên đến thân thể này, cũng chính là bởi vì chuyện này, bọn họ mang đồ ăn cùng bạc đi, nguyên chủ ngăn cản bọn họ, lại vô ý rơi xuống hồ sen, tuy rằng may mắn không chết, lại bị bệnh nặng một hồi.

Sau đó ngỏm củ tỏi, mình vừa lúc liền xuyên đến đây.

Một trận bệnh vài ngày này, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa có ăn chút gì!

Bụng của Hạ Cẩn kháng nghị réo lên tiếng “lộc cộc lộc cộc”, trong cái viện trống rỗng này, cùng bụng của Trương ma ma mà chơi hòa tấu.

Hai người liếc nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Bằng không, lại uống chút nước đi!” Trương ma ma đề nghị nói.

Hạ Cẩn lắc lắc cái bụng, toàn là tiếng nước, sắp trở thành một tòa thành đầy nước rồi đây này.

Còn uống nữa à?

Không được, không thể như vậy được!

Muốn nàng đường đường là Trù Thần Hoa Hạ Hạ Cẩn, sống sờ sờ lại bị chết đói, thật quá mất mặt!

Nếu chết, xuống địa phủ đầu thai, Mạnh bà chắc sẽ nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ mất!

Liễu Cư là một sơn trang tránh nóng, là nơi Hoàng Thượng ban thưởng cho Lận Tử Nghệ khi lập quân công, nhưng từ trước tới nay hắn đều không dùng đến.



Giờ thì chắc đã hoàn toàn quên nàng rồi!

Chờ hắn nhớ đến mình để không phải chết đói là điều không thể!

Hiện tại đang vào lúc mưa xuân, bùn đất ẩm ướt, đúng là dịp tốt để hái nấm dại.

Buộc chặt đai lưng, đeo giỏ tre lên, lấy ra con dao chẻ củi, Hạ Cẩn trang bị thật tốt chuẩn bị tiến vào sau núi.

Không bao lâu dưới bóng cây ở sau núi tìm được không ít nấm dại, hái xuống nhìn nhìn, đó là một loại nấm hình ngôi sao năm cánh, màu xanh lam, sáng chói, có những mảng màu sáng trông giống như đang tô son bóng xanh lam. Cái này, có thể ăn à?

Hái một ít trở về hỏi Trương ma ma, Trương ma ma lại nói loại nấm này tên là lam trân châu, không có độc, nhưng mà người ăn nó, làn da sẽ biến thành màu lam, sẽ bị liên tục như vậy trong hai ngày.

Đang lúc do dự có nên nấu hay không, bụng lại réo liên tục như thúc giục nàng nhanh nhanh đi nấu.

Hạ Cẩn cắn răng, đều đã đói thành như vậy, còn để ý bị biến thành ‘Avatar’ à!

Vào bếp, thái lát, chần, thêm dầu và gia vị, xào chín, cho vào nước đun nhỏ lửa trong nửa giờ.

Mở nắp nồi, một mùi thơm thanh nhã phả vào mặt.

Mùi hương cùng với canh nấm dại ở hiện đại cũng không khác biệt lắm, chẳng qua trong mùi hương hỗn tạp này có thêm vị mật ong kỳ lạ.

Càng đậm hương vị!

Chỉ là màu sắc không được đẹp cho lắm, xanh biếc còn lấp lánh giống như thạch trái cây.

Trương ma ma bị mùi hương này hấp dẫn đến mức không thể cưỡng được. Vậy là bà vây quanh cái bếp rồi cầm chén lên miệng, miệng nhai ăn không ngừng. Bà thở ra hơi nóng và khen ngợi không ngớt, nói rằng trong cuộc đời này, chưa từng ăn được món canh nấm ngon như vậy. Hạ Cẩn cũng thử nếm một chút, hương vị đích xác tươi ngon, hơn nữa vị vô cùng độc đáo.

Kết quả là...Ở Liễu Cư trong hai ngày này hoàn toàn không có bạc hay lương thực.

Giữa trưa ăn cái gì? Ăn nấm!

Buổi tối ăn cái gì? Ăn nấm!

Ngày mai ăn cái gì? Vẫn là ăn nấm!!

Tới ngày hôm sau, ở Liễu Cư đã có hai Avatar màu lam.

Không cẩn thận nhìn tới đều sẽ bị đối phương dọa nhảy dựng……

Cùng lúc đó, trên quan đạo cách Liễu Cư không xa, Lận Tử Nghệ từ chiến trường phía bắc trở về, lần này lại là một trận thắng, hắn cũng có thể nghỉ ngơi tốt một khoảng thời gian.

Ở một bên Mộ Cổ cưỡi ngựa, nhìn về phía sơn trang nơi xa.

“Sắc trời sắp tối rồi, nơi này cách trạm dịch còn một khoảng xa, chúng ta đi Liễu Cư qua đêm đi.” Mộ Cổ đề nghị nói.

Đang ngồi chợp mắt ở trong xe ngựa, Lận Tử Nghệ mở mắt, quay đầu, xuyên qua màn xe ngựa nhìn về phía ngọn núi mây mù lượn lờ nơi xa, nhíu mày: “Liễu Cư?”

Đại đa số thời gian, Lận Tử Nghệ đều ở biên cương mang binh gϊếŧ địch, nào có nhàn nhã thoải mái đến sơn trang tránh nóng, đem chuyện này quên mất, Mộ Cổ nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới mình có một sơn trang như vậy.

“Tướng quân muốn đi không?” Mộ Cổ hỏi.

Lận Tử Nghệ khẽ gật đầu, Mộ Cổ ở phía trước dẫn đường, lúc trời tối liền đến Liễu Cư.

Lận Tử Nghệ đi vào chủ viện Liễu Cư, đám binh lính đem ngựa buộc ở chuồng ngựa, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới.

Binh lính Giáp: “Ta nghe nói nhà cửa để lâu không có người ở, dễ có quỷ!”



Binh lính Ất: “Chúng ta đều là đao liếʍ máu người, còn sợ quỷ! Quỷ thấy được chúng ta đều phải sợ hãi!”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một người mặt xanh, sợ tới mức thét lên âm thanh chói tai như thái giám, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi chuồng ngựa.

Hạ Cẩn cùng Trương ma ma liếc nhau.

Hạ Cẩn: “Hình như chúng ta đã dọa bọn họ rồi.”

Trương ma ma: “Tướng quân tới, cô nương có muốn đi trang điểm một chút hay không?”

Hạ Cẩn: “…… Người cảm thấy còn cần thiết sao?”

Mặt đều xanh, son phấn cũng không che giấu được cái nhan sắc xanh biếc này a!

Trương ma ma đầu đầy hắc tuyến, than nhẹ: “Chốc lát ta mang con đi gặp tướng quân, thử đánh cược một phen!”

“Bộ dạng này của ta, có phải sẽ dọa đến hắn không?” Hạ Cẩn có chút thấp thỏm, rốt cuộc mình cũng là ngoại thất được người ta bao dưỡng, lần đầu thấy kim chủ khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

“Hẳn là không đâu, tướng quân là người đã trải đủ sự đời, sẽ không dễ dàng bị dọa đến như vậy!”

“Nói cũng có lý!”

Kết quả là, một què một gầy, thoải mái hào phóng đi đến chủ viện.

“Có quỷ a!” Vừa đi vào, đám binh lính sợ tới mức kinh hoàng rống to.

Một lát sau, trong viện thắp đuốc sáng rõ.

Lận Tử Nghệ bị kinh động đi ra.

Ánh sáng cây đuốc dừng trên khuôn mặt của nam nhân, đem gương mặt tuấn tú này chiếu lên sự âm u rõ ràng, hai mắt đen nhánh dưới hàng lông mi đen dày, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí, khuôn mặt cấm dục tuyệt đẹp này như một tác phẩm được điêu khắc tinh tế đến từng lỗ chân lông.

Một nam nhân thật đẹp a!

Hạ Cẩn thường xuyên xem đài truyền hình, gặp qua không ít minh tinh, mỹ nam, nhưng chỉ có vẻ đẹp thanh lãnh mỹ cảm từ trong xương cốt lộ ra này, vẫn là lần đầu nhìn thấy!

Đám binh lính bên cạnh hắn đã bị dọa đến rút kiếm ra, còn tưởng rằng thấy quỷ trong núi sâu rừng già, chỉ có nam nhân này vẫn đạm mạc như cũ, không hổ là đại tướng quân gặp đủ sự đời trong miệng Trương ma ma!

Hơn nữa, lớn lên cũng không tồi, rất hợp khẩu vị của Hạ Cẩn, nếu như hắn không có thê tử, ngược lại có thể cân nhắc công lược một chút!

Dù sao, nàng là nhan cẩu a!

Bầu không khí có chút xấu hổ, Trương ma ma vội vàng hoà giải, nghĩ đến muốn nói giúp Hạ Cẩn một chút, dù sao hai người cũng là người cùng hội cùng thuyền, nếu như nàng được nâng lên thành chính thất, mình còn không phải là gà chó lên trời sao!

Trương ma ma trên mặt tươi cười, nói:

"Tướng quân, người cuối cùng cũng đến rồi! Hạ cô nương đã tới Liễu Cư một tháng, ngày đêm suy nghĩ làm sao để phục vụ tướng quân thật tốt!

Hạ cô nương? Lận Tử Nghệ nhớ tới bữa tiệc mừng cách đây một tháng, có một nữ tử dường như không hòa hợp với các vũ cơ xung quanh.

Nàng lo lắng túm lấy bộ quần áo không che được rốn, siết chặt vai, yếu ớt và kinh hãi nhìn hắn.

Bởi vì hắn nhìn nàng thêm mấy lần nữa nên Quốc cữu liền đem nàng tặng cho hắn.

Khi đó uống thêm mấy chén mơ mơ màng màng liền đáp ứng rồi, cũng cho người đem nàng an trí ở Liễu Cư, lúc sau chiến sự không ngừng, liền quên mất nàng.

Ai có thể ngờ rằng chỉ trong một tháng, người sẽ trở thành... như thế này?