Chương 2.1: Đại cặn bả x Tiểu đáng thương

Đêm giao thừa.

Lệnh cấm đốt pháo hoa vẫn chưa đến tận vùng quê nên thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng pháo nổ vang lên, xen lẫn với tiếng nhạc từ chiếc TV trong phòng khách và tiếng chào hỏi của khách khứa. Mục Đông Đông vẫn mím môi thưởng thức ly trà nóng dì Lý rót cho cô, mặt đỏ bừng vì hơi nóng bốc lên, đôi mắt ươn ướt một mảnh.

"Mục Mục..." Dì Lý từ bên cạnh đi tới, tùy ý hỏi cô: "Lý Tu đi đâu rồi?"

Chiếc cốc trong tay vẫn đang áp lên miệng, Mục Đông Đông có vẻ có chút kinh hãi: "Cháu, cháu không nhìn thấy..."

Cũng may dì Lý không ở lại lâu, vừa đi vừa hỏi thăm tình hình của người khác.

Mục Đông Đông thở phào nhẹ nhõm thì màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn mới.

Nguồn gốc vô cùng rõ ràng trong bốn chữ: Anh Lý Tu

.

Mục Đông Đông không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào màn hình đang dần mờ đi.

Chẳng mấy chốc, âm báo tin nhắn lại vang lên.

"Sao vậy? Tin nhắn của ai vậy?" Dì Lý cười từ phía sau đi ngang qua, cúi xuống nhìn thấy cũng tùy ý hỏi cô.

Mục Đông Đông vội vàng cầm máy điện thoại lên : “Là của một người bạn.”

"Ồ, là bạn thân a!" Dì Lý mỉm cười, "Ra ngoài chơi với bạn bè thường xuyên hơn. Con cũng lớn rồi, con gái đừng mãi ở nhà buồn chán!"

Mục Đông Đông chậm rãi gật đầu.

Đợi sau khi dì Lý rời đi, Mục Đông Đông mới dám lấy điện thoại ra, sau khi bật màn hình lên, có hai tin nhắn WeChat chưa đọc.

"Tới nhà xe."

"Không nhìn thấy à?"

Hai tin nhắn cách nhau mười lăm giây và được gửi cách đây tám phút.

Hai tay cô nhanh chóng gõ chữ, Mục Đông Đông viết vào ô trả lời "Dì Lý muốn nói chuyện với em", bên kia còn có một dòng tin nhắn khác.

——"Mục Đông Đông".

Chỉ có tên của cô, nhưng Mục Đông Đông biết đây là dấu hiệu tức giận của người đàn ông, bên tai dường như cũng nghe thấy người đàn ông nói những lời này với giọng điệu u ám, Mục Đông Đông liều mạng nhấn nút xóa tin nhắn vừa gửi rồi ngay lập tức gửi một dòng tin nhắn khác " Đến đây", cô còn chưa kịp mặc áo khoác mà nhanh chóng chạy thẳng ra cửa.

"Mục Mục, cháu đi đâu vậy?" Dì Lý vội vàng gọi cô từ phía sau, trong lòng vừa lo lắng vừa sốt ruột.

Mục Đông Đông không dám quay đầu lại, sợ nhìn lại sẽ không nhịn được mà khóc lên.

Đó là biệt thự nhỏ của chú Lý và dì Lý ở ngoại ô, nhà xe để xe ở ngoài sân, ánh sáng bên trong không tốt lắm, lợi dụng ánh đèn đường mờ ảo, Mục Đông Đông nhìn thấy chiếc áo khoác của người đàn ông dưới cánh cửa chớp cuốn lên một nửa. ... Quần áo và đôi chân thon thả dựa vào tường.

Cô chậm rãi bước tới, nắm chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Vừa cúi người từ cửa bước vào, lập tức bị ôm lấy eo, Mục Đông Đông cắn môi dưới để không hét lên, run rẩy trong vòng tay có phần lạnh lẽo của người đàn ông.

“Làm gì chậm thế?” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của người đàn ông vang lên, sau đó lưỡi và răng của anh ta tiến vào cổ cô, cắn vào phần thịt mềm mại giữa cổ cô như để trút giận.

"Không, đừng cắn..." Mục Đông Đông không có chút phản kháng nào, ngẩng đầu lên, lưỡi của người đàn ông liếʍ lên cổ họng cô, Mục Đông Đông càng thấy rùng mình hơn, "Sẽ, sẽ bị Dì nhìn thấy a..." Hai hàng nước mắt đã chảy dài trên má cô.

"Sao em lại khóc?" Người đàn ông chế nhạo, liếʍ nước mắt của cô, mỉm cười dùng bàn tay to chạm vào mông cô, đưa tay từ cạp quần của cô ra, không chút để ý mà xoa xoa làn da mềm mại của cô.

"Lâu rồi anh không được làm việc này, anh nhớ em quá..." Lý Tu thở dài, đưa tay từ đùi cô đến phía sau bờ mông của cô.