Thời điểm này không phải là lúc thích hợp để gặp mặt.
Tô Khâm nằm trên giường bệnh trắng tuyết, trên mu bàn tay cắm dịch dinh dưỡng, cô mệt mỏi mở nửa mắt, nghe được ngoài cửa Lâm Trì Vân nói khẽ với bác sĩ.
"Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?"
Bác sĩ đáp: "Sau khi tiêm thuốc bệnh nhân đã ngủ, theo như kết quả kiểm tra bệnh nhân bị loét dạ dày vô cùng nghiêm trọng... thời gian này chưa thể ăn đồ ăn đối với cơ thể bệnh nhân sinh ra ảnh hưởng rất lớn." Bọn họ còn nói rất nhiều việc, Tô Khâm mơ mơ màng màng nghe được bác sĩ thở dài, Lâm Trì Vân thanh âm hơi lạnh còn có chút tức giận: "Cô ấy đói bụng bốn năm ngày, vị kia tính toán muốn cô ấy đói chết."
Đại khái người bác sĩ này cùng cảnh sát là người quen, Lâm Trì Vân cùng hắn trong lúc đó nói chuyện rất lâu, âm thanh bọn họ dần dần dừng lại, lúc Tô Khâm xém chút lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Cô nghe được âm thanh cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Rất nhẹ, như là cố kị cô còn đang ngủ say, hai người đều bước đi rất nhẹ.
Tô Khâm đối với tiếng bước chân rất mẫn cảm, cô mệt mỏi chậm rãi mở mắt ra, liền thấy được một thân ảnh cao lớn đứng thẳng, cùng với bác sĩ luôn kiểm tra cơ thể của cô.
Nam nhân này mặc cảnh phục, diện mạo rất anh tuấn —— đồng tử đen sẫm, long mi dày, môi mỏng, ánh mắt của hắn bao hàm chính khí, diện mạo phi thường mê người.
Tô Khâm trong lòng lại thở dài, cô nhìn hắn, nghĩ rằng, đây không phải là lúc thích hợp để gặp nhau.
... Lần đầu tiên cùng vai nam chính trong quyển sách này gặp mặt, cô lợi dụng thân phận người bị hại chật vật nằm ở trên giường bệnh, tái nhợt gầy yếu, ngay cả vậy vẫn kiêu ngạo, diện mạo ảm đạm mê người.
Cô thở dài còn chưa được bao lâu, Lâm Trì Vân liền nhìn vào mắt cô, kinh ngạc lại cảm thấy có chút có lỗi: "Là tôi đã quấy rầy cô sao?"
"Nếu còn mệt thì cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi, tôi chỉ là theo bác sĩ Tống vào nhìn cô một cái."
Giọng nói của hắn rất ôn nhu, loại ôn nhu này đều đối với những người bị hại như cô, thương hại cùng tức giận, Lâm Trì Vân lẳng lặng chờ phản ứng của cô. Hắn nhìn đến lông mi cô lay động, đồng tử màu xám so với người bình thường lớn hơn một chút, đôi mắt hẹp dài mị hoặc, phá lệ xinh đẹp.
Cùng với đôi mắt tối đen tuyệt vọng ở trong tầng hầm có vẻ bất đồng, giờ phút này đôi mắt cô trong sáng phá lệ động lòng người.
Mặc dù trong trường hợp như vậy, dung mạo của cô cũng không giấu diễm sắc.
Chẳng qua cô tựa hồ cũng không có ý thức được điểm này.
Lâm Trì Vân nghe được cô mở miệng, là giọng nói trong mười ngày này hắn ngày ngày đêm đêm nghe được, uyển chuyển, cố tình mang theo chút lạnh lùng không biết, bởi vì hắn là cảnh sát đối với cô cực kì thân thiết, cho nên giọng nói cô mềm mại.
Có vẻ phá lệ ôn nhu chân thành.
Cô nói: "Cám ơn cảnh sát tiên sinh, tôi không phiền ."
"Là có chuyện gì tìm tôi sao?"
Cô cực kì sâu sắc, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Trì Vân đến là có dụng ý khác.
Nhưng làm người khác kinh ngạc là, Lâm Trì Vân lại lắc đầu, hắn ý bảo cô tiếp tục nằm xuống, quay đầu nói với bác sĩ Tống: "Hai ngày này có lẽ sẽ có truyền thông lẫn vào bệnh viện đến phỏng vấn... Tôi sẽ an bài cảnh vệ, tránh quấy rầy bệnh viện. Cũng tận lực cam đoan an toàn cùng riêng tư của Tô tiểu thư ."
"Còn có, anh trai Trần Húc Phong, Trần Lăng Phong muốn nói chuyện với cô, tôi tự tiện làm chủ, trước thay cô cự tuyệt , trước mắt tình huống thân thể của cô ít nhất cần vài ngày tịnh dưỡng, yêu cầu của hắn thật sự quá mức vô lễ."
Hắn êm tai nói, đối với cô thương hại cùng chính khí của cảnh sát bên trong lộ ra khi nói chuyện. Ánh mắt Tô Khâm nhìn hắn cùng với bác sĩ Tống đi ra khỏi phòng bệnh, mới lưu luyến thu hồi.
Cô nâng tay che mắt, cong khóe môi, như có như không nở nụ cười
Cô nghĩ thầm, hắn thật không hổ là nhân vật chính trong thế giới này, chính khí nghiêm nghị.
...
Tô Khâm xuyên đến tiểu thuyết này, nội dung rất đơn giản, đây là một quyển ngôn tình phá án lấy Lâm Trì Vân cùng Hạ Tiểu Thiên làm chủ.
Lâm Trì Vân, đại đội trưởng hình trinh Kinh thị, làm người xử sự chính khí nghiêm nghị, kết cục của hắn ở trong sách là phá một vụ án khó nhất trong tiểu thuyết, ở cùng người mới được thu vào trong đội không bao lâu, cảnh giáo nữ chính Hạ Tiểu Thiên. Mà Tô Khâm, chính là người chết thứ nhất trong tiểu thuyết. Cũng là vụ án đầu tiên do Lâm Trì Vân cùng Hạ Tiểu Thiên hợp tác điều tra phá án.
Trong nguyên văn, cô bị Trần Húc Phong nhốt đến đói chết trong tầng hầm —— Trần Húc Phong quá yêu mà sinh hận, cùng cô tự tử, cùng chết trong tầng hầm.
Này vốn là vụ án phổ thông vì tình mà gϊếŧ người, nhưng bởi vì phần tử phạm tội thân phận đặc thù , thủ đoạn phạm tội bị xã hội quản vì gây chú ý. Trần Húc Phong xuất thân từ Trần gia có tiếng ở Kinh thị, là con trai út được yêu thương, hắn có một người anh trai cực kỳ cưng chiều Trần Lăng Phong, cũng có chỉ số thông minh thiên tài. Hắn lợi dụng thủ đoạn của mình, làm ra một phát trực tiếp, tuyên bố trên trang web đến 80% cả nước, chỉ cần người sử dụng vô tình bấm vào, thiết bị sử dụng sẽ tự động chuyển tới trực tiếp bình đài.
Mọi người bị bắt quan tâm phát sóng trực tiếp này tên là "Tôi yêu Tô Khâm" trực tiếp bình đài. Ngay từ đầu phi lí hồ đồ, đến sau này Trần Húc Phong bao hàm yêu thương cùng oán hận chỉ trích Tô Khâm nịnh nọt, hám làm giàu vô tình... Mọi người bắt đầu công khai, internet bình đài bốn phía đều thảo luận chuyện này, muốn xem cuộc đời hai nhân vật chính này trải qua. Bọn họ ở trên mạng, phát hiện nữ nhân này tên là Tô Khâm mạnh bạo vì gạo vì tiền, vô cùng tâm cơ, thậm chí còn qua tay rất nhiều bạn trai cũ.
Mà mấy người bạn trai cũ này, không có ngoại lệ, tất cả đều là người có tiếng phú hào trong nước.
Vô số có lẽ là thật có lẽ là giả, nước bẩn hắt trên người Tô Khâm, cô thành nữ nhân hư danh xứng với thực, mặc dù cô lúc này như trước bị nhốt ở tầng hầm, cảnh sát không tìm được cách, mọi người cũng như cũ độc ác chửi "Loại nữ nhân hư như cô ta không cần cứu".
Chuyện này bị lên men tới cực điểm. Vô số người chú ý đến sống chết của cô, cũng có vô số người dùng lời nói ác độc công kích cô
Trực tiếp giằng co hai mươi ngày. Cũng là lúc Tô Khâm bị nhốt bốn mươi ngày.
Trong thời gian hai mươi ngày, Tô Khâm chịu đủ tra tấn, Trần Húc Phong muốn cô sống sờ sờ đói chết, đến lúc cô tái mặt mê man lại nổi điên không muốn cô chết đi, rót (*) đường glucôzơ, cho cô sống tiếp.
[Đường Glucôzơ: Chức năng chủ yếu của loại đường này là cung cấp năng lượng cho hoạt động tế bào.]
Cái gì cũng không có làm nhưng cơ thể Tô Khâm vẫn là không thể tốt lên được mà từ từ đi xuống.
Mười ngày cuối cùng, Tô Khâm cơ hồ không có tỉnh lại, cô không có bất kỳ cơ hội nào biết được bộ dáng của bản thân khi bị nhốt bị phát trực tiếp, cũng không có cơ hội giải thích đoạn tình cảm này của cô cùng Trần Húc Phong vốn là "Cặn bã nam muốn phục tùng nữ nhân phónng đãng, đến khi ngày qua ngày ở chung, vứt bỏ tình cảm bản thân" .
Này còn là cặn bã nam không cam lòng chấp nhận bi kịch, mà cô một nữ nhân hư tạo thành bi kịch.
_____________
Tớ tách chương nheee.