Chương 2

Trịnh Khúc vừa mất, Trần Kha liền yêu cầu Trịnh Đan Ny ly hôn, chia tài sản và kế thúc mối quan hệ. Tin tức cứ thay phiên nhau nhảy trên báo, hot search chỉ đứng sau mấy vụ lộ clip nhạy cảm.

Trịnh Đan Ny biết chỉ khi chưa ký vào thỏa thuận ly hôn thì nàng vẫn còn có thể ở bên cạnh Trần Kha. Vì thế mặc kệ Trần Kha làm gì, Trịnh Đan Ny cũng nhắm mắt cho qua, thái độ với Trần Kha không hề khác trước đây.

Trần Kha liên tục thay đổi, từ người ấm áp tình cảm chuyển thành lạnh lùng cọc lốc, từ không uống rượu hút thuốc biến thành người lúc nào cũng nhả khói. Quá đáng nhất chính là mang cả Từ Sở Văn đến biệt thự của hai người cùng nhau chung sống.

Sáu năm sau, đó cả nhà 3 người, nàng cô và cô ấy sống cùng nhau. Phải nói đến Từ Sở Văn là cô gái tốt bụng, không giống nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết luôn kiếm chuyện nữ chính. Từ Sở Văn đối với Trịnh Đan Ny là quan tâm hậu lễ, cô ấy luôn tôn trọng Trịnh Đan Ny và tử tế nhất có thể. Nhưng Trịnh Đan Ny mỗi ngày nhìn Trần Kha yêu thương Từ Sở Văn mà đau lòng, uất ức đến sinh bệnh, nói không hận Từ Sở Văn cũng khó tránh lòng ghen tỵ mà xa cách.

Trần Kha từ đầu chí cuối đều không để tâm, Trịnh Đan Ny cảm thấy mình chính là người thừa trong ngôi nhà này. Hôm nay nàng sốt rất cao, nằm mãi không thể xuống giường, chỉ có dì Na giúp việc nhận ra và mang cháo lên cho nàng.

“Tiểu thư, cô cố gắng ngồi dậy ăn một chút đi.”

Trịnh Đan Ny hơi thở khó khăn, nghe vậy thì cử động một chút, nàng tìm điện thoại xem, cũng đã 3h chiều rồi.

“Kha Kha đã đi làm về chưa?”

Dì Na nghe xong cũng giận thay, bản thân bị bệnh đến thế này mà khi mở lời vàng ngọc vẫn chỉ là hỏi đến Trần Kha.

“Cô ấy lại ra ngoài rồi ạ.”

Trịnh Đan Ny ngồi dậy tựa vào giường, dì Na kê bàn để tô cháo trước mặt nàng. Trịnh Đan Ny thông thả ăn một ít.

“Chị ấy đi đâu vậy, có đưa tài xế theo không?”

“Cô ấy lái xe..cùng với cô Văn Văn ra ngoài.”

“À..là vậy sao.”

Sau đó thấy Trịnh Đan Ny không hỏi gì nữa, dì Na mấp mái muốn nói nhưng lại khó mở miệng. Vẫn là Trịnh Đan Ny dễ chịu hỏi trước.

“Làm sao vậy? Dì có chuyện gì sao?”

Dì Na thở dài, dì chăm Trịnh Đan Ny từ nhỏ hiểu tính cách của nàng. Tiểu thư Trịnh gia chưa từng phải chịu thiệt thòi nào. Mấy năm nay dì Na nhìn nàng chịu nhiều ấm ức như vậy cũng đau đứt gan ruột.

“Tiểu thư trách tôi cũng đành chịu, không phải ly hôn là xong rồi sao…sao phải tự hành hạ mình như vậy chứ.”

“Dì cũng hiểu tôi không muốn rời xa chị ấy mà.”

“Nhưng cô ấy không còn là Kha Kha trước đây nữa. Không phải, đúng ra là bây giờ cô ấy không muốn diễn nữa.”

Trịnh Đan Ny chỉ mỉm cười, thì đã sao chứ, trong lòng nàng thì Trần Kha vẫn là Trần Kha, phải nói là dù sao đi nữa nàng vẫn yêu Trần Kha hết lòng. Chỉ cần Trần Kha muốn, Trịnh Đan Ny cũng cam tâm moi hết tim gan của mình ra cho cô.

Sau khi ngủ một giấc, Trịnh Đan Ny cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi. Nàng xuống giường vận động một chút rồi đi xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Trần Kha và Từ Sở Văn tay trong tay trở về. Trên tay Trần Kha là túi đựng trang sức đắt giá Tiffany-co, Từ Sở Văn vừa ôm tay Trần Kha vừa ngại ngùng tựa đầu vào vai cô, cả hai cùng cười vui vẻ.

Trái tim Trịnh Đan Ny đau nhói, dù đã vô số lần nhìn thấy nhưng lúc nào sống mũi cũng cay đặc, nàng chớp mắt liên tục để ngăn nước mắt rơi xuống. Sau cùng vẫn là sợ chạm mặt nên quay đầu bỏ chạy, vào trong phòng liền trốn vào trong chăn. Không thể kiềm chế nữa mà khóc lên thành tiếng, hai tay bấu chặt vào người run lên bần bật, trong gian phòng đã từng rất ấm cúng giờ chỉ có riêng nàng gặm nhấm cô đơn.

Có một lần Trịnh Đan Ny suýt bị ngất xỉu nên đã đi gặp bác sĩ riêng. Bác sĩ đã chuẩn đoán Trịnh Đan Ny bị ung thư máu giai đoạn cuối, nhiều nhất chỉ có nửa tháng để sống.

Nhận xong tin tức Trịnh Đan Ny bước đi như vô hồn, mỗi một chuyển động của thế giới xung quanh dường như không còn trong mắt nàng nữa. Trịnh Đan Ny ngẩn ngơ bước ra cổng sau của bệnh viện, trời mưa tầm tã hất vào gương mặt xinh đẹp của nàng. Làm sao dễ dàng chấp nhận được sự thật này…

Cũng không nhớ rõ vì sao Trịnh Đan Ny về được nhà, cả người ướt sủng làm dì Na sợ đến run cả tay chân.

“Tiểu thư, làm sao lại như vậy? Tài xế đâu không đi cùng cô về?”

Trịnh Đan Ny không nghe gì cả, trong mắt nàng hiện tại chỉ nhìn thấy Từ Sở Văn nằm trên đùi Trần Kha ở sofa, được Trần Kha xoa đầu trò chuyện vui vẻ. Chẳng biết nước trên mặt Trịnh Đan Ny lúc này có còn là nước mưa nguyên bản hay không nữa.