Chương 9: Khoảng Khắc

"Vậy để mai tôi mượn nhà bếp cơ quan làm cho cậu, trong canteen chúng tôi có một nhà bếp nhỏ." Cố Ngụy nhìn cậu, giọng đầy khẩn cầu "Như vậy có được không?"

Trần Vũ không trả lời, cậu thấy buồn, nhưng nhiều hơn vẫn là xót xa. Chuyện hồi nhỏ cậu chỉ biết được qua lời kể của ba mẹ, cậu không nhớ được quá nhiều, trong nhà cũng chỉ có một bức ảnh duy nhất. Đợi đến khi cậu lớn, bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn gặp anh trai trong ảnh thì Cố Ngụy đã rời khỏi Tân Giang. rất nhiều năm sau, cậu đang chơi trượt ván với một đám sinh viên bên trong Đại học y Tân Giang thì nhìn thấy Cố Ngụy - tay ôm một đống sách vở đi lướt qua trước mặt cậu. Trần Vũ không bao giờ quên được khoảnh khắc đó, những bụi cây hai bên đường nở đầy những bông hoa màu hồng, gió thổi lướt qua trán cậu, mang theo mùi hoa thơm thoang thoảng, những tiếng ồn ào bên tai đột nhiên biến mất, giống như một thước phim quay chậm, tất cả đều trở nên dịu dàng. Mặc dù chỉ nhìn thấy góc nghiêng của Cố Ngụy, nhưng cậu vẫn có thể lập tức nhận ra đối phương.

Kì thực so với lúc nhỏ Cố Ngụy thay đổi rất nhiều, thậm chí đã đổi tên, nhưng Trần Vũ vẫn có thể nhận ra đôi mắt đó, và cả nốt ruồi bên dưới môi.

Khoảng khắc đó cậu đột nhiên hiểu, rung động không có âm thanh, cái gì mà hoa mắt chóng mặt tim đập như trống không hề tồn tại, chỉ là ngọn gió nhẹ thổi vào linh hồn cô đơn, nhẹ như những sợi tóc tơ lay động trên trán, yên tĩnh, nhưng có mùi vị đặc biệt, là mùi thơm của một loại hoa.

Sau này Trần Vũ mới biết hoa đó là hoa da^ʍ bụt, và ý nghĩa của hoa da^ʍ bụt là vẻ đẹp vĩnh hằng.

"Xin cậu đấy Tiểu Vũ." Cố Ngụy tưởng cậu không đồng ý, kéo tay áo cậu khẩn cầu "Đối với tôi mà nói thực sự rất quan trọng..."

"Nói chuyện nghiêm túc." Cậu gần như trừng mắt với Cố Ngụy "Đừng làm nũng."

"Tôi... đâu có làm nũng..."

"Sống ở nơi không có nhà bếp, anh ăn uống kiểu gì?" Trần Vũ hỏi "Ngày nào cũng đặt đồ ăn ngoài?"

Cố Ngụy hình như không nghĩ là cậu sẽ hỏi câu này, ngập ngừng một lúc nói "Tôi ăn ở canteen, cuối tuần cũng có."

"Vậy anh sống ở đâu? Văn phòng?"

Thuê nhà em khiến anh khó xử vậy sao? Sống gần em khiến anh khó chịu vậy sao?

Cố Ngụy cúi đầu, lại không nói gì. Trần Vũ thở dài một tiếng, kéo ống tay áo đang bị Cố Ngụy nắm về, nói "Tôi cũng chẳng muốn quản chuyện của anh đâu Cố Ngụy, nhưng vụ án này anh theo đến bây giờ, đáng nhẽ phải để anh tiếp tục phụ trách mới đúng, mấy người kia có biết gì đâu. Đi nào, tôi đưa anh về gặp ba tôi."

Cố Ngụy cảm kích nhìn cậu "Nhưng cậu vẫn chưa ăn cơm..."

"Về nhà ăn mì gói." Trần Vũ xoay người đi về phía bãi để xe "Tôi không quan trọng, gặp Giám đốc Trần mới quan trọng."

Trần Vũ nhắn tin báo cho ba mẹ mình trước, cho nên trong nhà được dọn dẹp gọn gàng hơn ngày thường rất nhiều, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị một đĩa hoa quả lớn, ở giữa bày dâu tây trắng Giám đốc Trần vẫn luôn muốn ăn thử nhưng Giám đốc phu nhân chê đắt không mua.

Cố Ngụy cũng mang theo quà, là một cái máy massage không dây, nhìn bao bì có lẽ rất đắt. Trần Vũ nhìn ra ba mẹ mình rất thích món quà này, nhận luôn chẳng hề khước từ. Thân là Giám đốc sở công an, ngày thường người đến nhà tặng quà không hề ít, ba cậu đến hoa quả cũng không nhận, hôm nay lại nhận quà của Cố Ngụy, xem ra ông không coi Cố Ngụy là người ngoài.

Nhưng vui nhất vẫn là bạn nhỏ Trần Tỏa Tỏa, cu cậu chạy xung quanh Cố Ngụy "Thầy Cố, " Cậu hỏi "Cố phải thầy sắp chuyển đến sống ở tầng trên không? Chú hai em đã dọn rất sạch sẽ, dùng thành ngữ chính là "không còn hạt bụi". "

Cố Ngụy xoa đầu cậu bé nhưng không trả lời. Trần Vũ lùa Trần Tỏa Tỏa vào trong phòng làm bài tập, lúc ra đã thấy Cố Ngụy đang ngồi trên sofa nói chuyện với ba mình.

"Cháu về cũng được nửa tháng rồi nhỉ, vậy mà hôm nay mới đến thăm chú." Ba cậu trêu chọc "Pháp y Cố bận rộn thật đấy."

Cố Ngụy từ lúc bước vào nhà đã có chút căng thẳng, bây giờ lại càng mất tự nhiên hơn, hai tay xoa xoa vào nhau, sắc mặt có chút hổ thẹn.

"Xin lỗi Giám đốc Trần, là cháu không hiểu lễ nghĩa, nên đến chào chú sớm hơn."

"Đúng là không chu đáo thật, cháu làm chú buồn lắm đấy." Ba cậu làm bộ giận dỗi "Cho nên sau này phải đến chơi thường xuyên nhé, bằng không chú sẽ coi như không quen biết cháu." Sau đó ông lại vỗ vỗ lên cái hộp đựng máy massage "Quà thì chỉ cần tặng một lần là được rồi, lần sau chú sẽ không nhận nữa đâu."

Cố Ngụy vội vàng gật đầu "Dạ vâng thưa Giám đốc Trần."

Ba cậu nhìn anh, cười nói "Ngày xưa cháu không gọi chú như vậy."

Cố Ngụy rũ mắt, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt rồi lại buông ra, khiến cho Trần Vũ không khỏi có chút đau lòng, ba cậu hiển nhiên cũng cảm nhận được, ông thu lại nụ cười, khóe miệng hạ xuống, trong mắt hiện ra một tia bi thương.

"Tiểu Bắc, có phải cháu giận chú vì đã không đưa cháu và Tiểu Đồng về nhà?"

"Không phải!" Cố Ngụy ngẩng đầu, vội vàng phủ nhận "Sao cháu lại trách chú? Ngày ấy cháu và Tiểu Đồng đặc biệt mong chờ ngày chủ nhật, bởi vì đến chủ nhật chú Trần sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi đến cho chúng cháu. Cháu... cháu không bao giờ quên ơn chú, thật đấy ạ, chú đã làm rất nhiều cho chúng cháu."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lúc nói câu cuối cùng, đuôi mắt Cố Ngụy đỏ hoe, Trần Vũ vội vàng đưa mắt ra hiệu với ba mình, để ông thay đổi chủ đề, còn mình thì đứng bên cạnh rêи ɾỉ "Con còn chưa ăn bữa tối, con đói muốn xỉu rồi... Trong nhà còn gì ăn không mẹ?"

"Còn.." mẹ cậu nhìn thấy cậu nháy mắt muốn rụng lông mi, vội vàng bổ sung "...hay hết rồi nhỉ, để mẹ kiểm tra đã."

Trần Vũ theo mẹ đi vào trong bếp, nhìn mẹ cậu mở cái tủ lạnh tràn ngập đồ ăn cảm thán "Trong nhà chẳng còn gì ăn cả, con về nhà ăn sao không nói sớm."

"Á.." Trần cún con làm bộ đáng thương "Vậy con đành phải ăn mì gói vậy."

Nói đoạn liền mở ngăn tủ đựng đồ khô, ai ngờ mẹ cậu còn nhanh tay hơn "Mì gói cũng hết rồi, còn nửa gói bánh qui đấy, con ăn tạm một bữa nhé."

Trần Vũ "... ..." Cũng không cần phải diễn thảm đến mức này.

Ba phút sau, mẹ cậu đặt bánh qui và nước lọc lên bàn, còn đặc biệt phần cho cậu cái ghế đối diện Cố Ngụy.

Cố Ngụy vừa trình bày xong mục đích đến đây hôm nay thì nhìn thấy cậu phải gặm bánh qui chống đói, không khỏi cảm thấy áy náy.

"Ngại quá, cháu vội đến tìm chú, làm lỡ bữa tối của Tiểu Vũ."

"Chú thấy nó ăn cũng vui đấy chứ." Trần Quảng Ninh nói, "Ngày mai chú sẽ gọi điện cho lão Từ, nhưng với những gì chú hiểu về ông ta thì lão Từ sẽ không đổi Sử Thắng Lợi đâu, cùng lắm chỉ cho thêm cháu tham gia mà thôi."

"Cảm ơn chú Trần, cháu không có yêu cầu nào khác, chỉ cần được tham gia là được, cho dù là làm trợ lý."

Trần Quảng Ninh gật gật đầu, lại nói "Làm trợ lý cho Sử Thắng Lợi đúng là thiệt thòi cho cháu, cậu ta là người như thế nào, chủ nhiệm Từ của các cháu rõ hơn ai hết, nhưng cậu ta có kinh nghiệm, lại có cậu em vợ đang làm Tổng thư kí trên Ủy ban, cháu không cạnh tranh với cậu ta được đâu."

"Cháu hiểu, cảm ơn chú Trần."

"Đừng có khách sáo như vậy, rảnh thì qua đây ăn cơm. Giờ cháu đang sống ở đâu?"

Trần Vũ đang gặm bánh qui cướp lời trả lời trước "Sống ở văn phòng."

"Văn phòng sao mà sống được." Mẹ cậu xót xa "Ăn cơm tắm rửa cũng thành vấn đề, giường cũng không có nữa."

Ba cậu chỉ chỉ lên trên "Tầng trên nhà chú còn một căn nữa đang để trống, cháu cần thì cứ qua đây ở. Tiểu Đồng cũng đi làm rồi phải không? Con bé đã kết hôn chưa?"

Ánh mắt Cố Ngụy lập tức trở nên ảm đạm, nhỏ giọng nói "Sức khỏe con bé không tốt, vẫn đang trị liệu ở Viện điều dưỡng."

Trần Vũ dừng ăn bánh, bởi vì cổ họng cậu như có cái gì nghẹn lại, miệng thì đắng ngắt. Giờ cậu đã hiểu tại sao cuối tuần Cố Ngụy còn phải đi làm thêm, tại sao từ lúc gặp lại lúc nào Cố Ngụy cũng chỉ mặc cái áo gió màu trắng sữa, tại sao Cố Ngụy có thể sống trong văn phòng chỉ có một cái ghế sofa, tại sao anh ấy lại cần tiền đến vậy, tại sao trông anh ấy lúc nào cũng không vui và mệt mỏi.

Trần Vũ cúi đầu, nhìn cốc nước lọc thấy mình vừa ngu ngốc vừa buồn cười.

Cậu có tư cách gì để tỏ ra đáng thương trước mặt Cố Ngụy? Càng có mặt mũi gì để Cố Ngụy cảm thấy có lỗi với mình hòng tìm kiếm chút quan tâm từ anh?

"Một mình cháu... vất vả rồi." Giọng ba cậu trầm trầm "Cháu có số điện thoại của chú rồi đấy, có việc gì cứ gọi cho chú. Nếu cảm thấy chẳng có gì để nói với lão già này thì tìm Trần Vũ, nói chung đừng có việc gì cũng tự mình gánh vác."

Cố Ngụy đứng dậy, cúi người một cái thật sâu với ba cậu, Trần Vũ nhìn thấy có một giọt nước mắt rơi xuống thảm lót sàn lúc Cố Ngụy cúi người.

"Cảm ơn chú Trần." Cố Ngụy hai mắt đỏ hoe, nói "Cháu phải đi rồi, hôm làm phiền cô chú quá."

Trần Vũ đứng bật dậy "Để tôi đưa anh về."

"Không cần không cần, tôi ngồi xe bus cũng được."

"Để Trần Vũ tiễn cháu đi." Mẹ cậu nói "Tiện nó xuống nhà mua bánh bao luôn."



Lúc này Cố Ngụy mới không từ chối nữa. Anh đi theo cậu xuống lầu, nhưng không có ý định theo cậu ra chỗ để xe.

"Đừng lái xe nữa. Cậu ra cửa mua cái gì ăn rồi về đi." Cố Ngụy nói "Tôi bắt xe bus được mà, cũng tiện."

Trần Vũ ngẫm nghĩ, cũng không miễn cưỡng anh nữa, vừa đi vừa hỏi "Ngày thường anh đi đâu đều dùng xe bus à?"

"Tôi còn đi tàu điện ngầm, nhưng sẽ ưu tiên chọn xe bus."

"Tại sao? Tàu điện ngầm không phải nhanh hơn sao?"

"Tàu điện ngầm... tối quá. Xe bus chạy trên mặt đường, ban ngày có ánh sáng mặt trời, buổi tối có trăng và sao, khiến tôi cảm thấy được ở gần con người hơn."

"Lâu lắm rồi tôi không ngồi xe bus, hôm nay anh có thể dẫn tôi được không?" Trần Vũ hỏi.

Cố Ngụy ngạc nhiên hỏi "Cậu đi cùng tôi và Trung tâm kiểm định, sau đó lại bắt xe bus về nhà?"

"Đúng vậy" Trần Vũ cười trả lời "Nhưng trước tiên phải kiếm cái gì ăn đã, tôi thực sự rất đói."

Cuối cùng mua một hộp sủi cảo nhân hẹ, và Trần Vũ đã xử lý hết hộp sủi cảo trong lúc ngồi chờ xe bus. Sau khi lên xe, hai người họ chọn hàng ghế cuối cùng, Cố Ngụy mở hé cửa sổ cho gió đêm thổi vào.

"Là sủi cảo hẹ nặng quá sao?" Trần Vũ hỏi.

"Không phải." Cố Ngụy dựa vào cửa sổ, cười cười "Tôi thích gió tự nhiên, đặc biệt là gió đêm."

Cậu có thể nhìn ra Cố Ngụy đã rất mệt, cái người hôm qua thức đêm làm kiểm tra máu và thuốc tuyệt đối không phải Sử Thắng Lợi.

"Dựa vào đó khó chịu lắm." Trần Vũ làm bộ rộng rãi vỗ vỗ vào vai mình, "Tôi cho anh mượn vai, miễn phí"

Cố Ngụy chớp chớp mắt, sau đó bật cười rời tầm đi chỗ khác, không để ý đến cậu nữa.

"Tôi cứ nghĩ là anh không biết cười."

Nghe cậu nói vậy Cố Ngụy không cười nữa.

"Ngày mai anh không phải làm sườn kho nữa" Trần Vũ nói "Tôi nói đùa đấy, tuần sau chúng tôi kiểm tra sức khỏe, tôi phải khống chế. Chuyện thuê nhà cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi, tuyệt đối không cần. Còn về chuyện tôi nói tôi thích anh..."

Cố Ngụy chậm rãi quay lại, nhìn cậu. Cậu cười cười với pháp y "Là thích như kiểu bạn bè bình thường, cho nên anh không cần cảm thấy áp lực. Ngoài anh ra, tôi còn thích cả Trương Tiền Tiền và Phương Tú Tú trong đội của tôi. Bọn họ có chuyện gì cũng đều tìm tôi giúp đỡ, bao gồm cả chuyện mượn tiền. Cho nên anh cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Mặc dù năng lực nghiệp vụ của tôi bình thường, nhưng cũng được tính là một người bạn khá tốt, anh có thể tin tưởng tôi, giống như tôi tin tưởng anh."

Cố Ngụy nửa hiểu nửa không gật gật đầu, nói "Cảm ơn cậu."

Trần Vũ cười cười, lại vỗ vỗ lên vai mình nói "Cho nên anh có muốn dựa vào đây nghỉ ngơi một chút không? Đến bến tôi sẽ gọi anh."

Cố Ngụy vốn có chút do dự, nhưng lại bị ánh mắt của cậu làm cho dao động, cuối cùng chầm chậm lại gần, nhẹ nhàng dựa lên vai cậu.

"Cảm ơn cậu" Cả giọng nói cũng nhẹ "Phiền cậu quá."

"Không phiền." Trần Vũ dựa vào thành ghế, quan sát đôi mắt đang từ từ khép lại của pháp y.

Tầng cách nhiệt. Hoa da^ʍ bụt. Gió đêm. Vẻ đẹp vĩnh hằng.

Cậu từng có khoảnh khắc rung động, cũng từng có khoảnh khắc chìm đắm, và bây giờ cậu lại có thêm khoảnh khắc mới.

Khoảng khắc này cậu đã hạ quyết tâm.

Em muốn vĩnh viễn bảo vệ anh.