Chương 8: Cún Con Đói Bụng

Trần Vũ giận đến mức không tài nào ngủ được. Năm giờ sáng cậu nằm trên giường gửi tin nhắn cho Giám đốc Trần.

[Ba, có muốn đi tập thể dục không?]

Giám đốc Trần trả lời rất nhanh [Ba đi với mẹ con, nếu con muốn tham gia cũng được.]

Cả thế giới này đều đang ngược đãi người độc thân, thiện ý ở đâu? Công đạo ở đâu? Con đường nào dẫn đến cục xương? Trần Vũ than thầm trong bụng nhưng vẫn rời khỏi giường đánh răng rửa mặt đi cùng ba mẹ mình. Nhìn hai người họ cười cười nói nói như đôi chim cu gáy, Trần Vũ càng cảm thấy mình thật đáng thương. Cậu giống như chú cún nhỏ bị chủ nhận tịch thu mất cục xương mà không hề biết mình đã làm sai điều gì.

Ra đến công viên, mẹ cậu đi đánh Thái cực quyền với hội chị em, giám đốc Trần dẫn cậu đi dẫm sỏi, đau đến nỗi Trần cún con không ngừng xuýt xoa. Ông bác lần trước đu xà thua cậu lại xuất hiện, bước như bay qua cậu, bỏ lại một tràng cười lanh lảnh như chuông đồng.

"Ha ha thanh niên này hơi yếu đấy nhé!"

Trần Vũ hậm hực nhìn ông bác, có chút hối hận vì hành vi kính lão lần trước của mình.

"Bác Triệu ngày xưa cũng là cảnh sát, sức khỏe tốt lắm." Ba cậu mỉm cười chào hỏi ông bác, nói với Trần Vũ "Nếu so ra chẳng thua kém gì con đâu."

" "Ngày xưa cũng là", " Trần Vũ nắm được trọng điểm, "Nghĩa là bây giờ không phải nữa?"

"Bác ấy từ chức mười năm trước" Ba cậu nói "Sau đó làm kinh doanh nhỏ."

"Ha, thì ra ngoại trừ con cũng có người không thích làm cảnh sát."

Ba cậu cười lắc lắc đầu "Bác ấy không phải không thích, mà là quá thích, cho nên mới không chấp nhận nổi một chút thất vọng."

Trần Vũ hỏi "Ai làm bác ấy thất vọng vậy?"

"Năm đó ba không làm cùng chỗ với bác ấy nên cũng không rõ tình hình cụ thể. Chỉ biết là một vụ án liên quan đến cảnh sát, lão Triệu đắc tội người ta. Tính bác ấy thì không bao giờ chịu khuất phục, đại khái cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa thì thà từ chức cho xong." Ba cậu chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nói. "Cảnh sát thì cũng giống những nghề khác thôi, cũng có người nọ người kia, khó tránh sẽ có lúc cảm thấy thất vọng, nhưng làm cảnh sát cũng có cái lợi."

Trần Vũ hiếu kì hỏi "Lợi gì ạ?"

"Mỗi người chúng ta đều có người mà mình muốn bảo vệ, nếu người ấy gặp nguy hiểm, gặp bất công, con nói ngành nghề nào có thể can thiệp trực tiếp nhất, bảo vệ họ một cách hiệu quả nhất?"

Trần Vũ cười nói "Con cứ tưởng ba sẽ nói mấy cái đạo lý lớn lao kiểu như bảo vệ trật tự trị an bảo vệ chính nghĩa gì đó."

"Người nhà nói chuyện với nhau, không cần phải đao to búa lớn" Giám đốc này nhìn cậu cười cười "Vậy lý do khiến cảnh sát Trần cả đêm không ngủ, có thể tâm sự với người cha già này được không?"

Trần Vũ cúi đầu đá đá viên sỏi dưới chân, "Cố Ngụy không muốn thuê nhà mình. Ngày hôm kia rõ ràng đã đồng ý, hôm qua lại nuốt lời."

Đối với câu trả lời của cậu, ba cậu dường như không bất ngờ cho lắm, chỉ mỉm cười nói "Ai cũng có quyền được lựa chọn. Bất luận là nhà hay là cái gì, đều phải anh tình tôi nguyện, một mình con nhiệt tình thì có ý nghĩa gì."

"Con biết." Trần Vũ lẩm bẩm "Hôm qua con đã nghĩ, anh ấy chẳng làm gì có lỗi với con, con cũng chẳng có tư cách giận anh ấy, từ đầu đến cuối đều là một mình con cam tâm tình nguyện."

"Con có hiểu gì về Cố Ngụy không?" Ba cậu cười hỏi "E là những gì con biết về cậu ấy còn chẳng nhiều bằng ba."

Trần Vũ bị chọc vào vết thương lòng, thẹn quá hóa giận "Thì ba phải chia sẻ thông tin với con chứ!"

"Con có hỏi đâu mà ba chia sẻ!" Giám đốc Trần biểu cảm cạn lời "Ba với mẹ con đều là người trầm ổn, tại sao lại sinh ra một đứa nóng vội như con? Nếu ba là Cố Ngụy, ba cũng chẳng muốn chơi với con."

Trần Vũ "... ..." Được lắm, một phát trúng hồng tâm.

"Sau cái vụ hồi nhỏ của các con, ba liền để ý Cố Ngụy, ngày đó cậu ấy vẫn còn sống trong Viện phúc lợi." Ba cậu bình thản nói "Với em gái cậu ấy."

"Viện...viện phúc lợi? Anh ấy là..."

Ba cậu gật gật đầu "Cậu ấy là cô nhi, cha mẹ mất vì hỏa hoạn. Ba và mẹ con từng thảo luận có nên nhận nuôi cậu ấy hay không, nhưng chúng ta không đủ khả năng nuôi bốn đứa trẻ, cậu ấy thì lại không chịu tách khỏi em gái, cho nên... cứ cách một khoảng thời gian ba lại đến thăm anh em họ. Khoảng nửa năm sau thì hai anh em họ được nhận nuôi, rời khỏi Viện phúc lợi"

Trần Vũ cố gắng đem những lời ba cậu nói chuyển hóa thành hình ảnh: Một bé trai nắm tay một bé gái, đem đồ ăn ngon nhường hết cho cô bé, chăm sóc em, bảo vệ em, từ bỏ cả cơ hội được nhận nuôi để được ở bên cạnh em. Thế mà mình lại nói anh ấy không có trái tim, nói anh ấy không có tình cảm, nói anh ấy không phải người bình thường.

"Mỗi lần đến thăm ba có thể cảm nhận được thằng bé rất vui, nhưng nó cố gắng không thể hiện ra ngoài. Với một đứa trẻ như thế con không thể kì vọng cậu ấy có thể dễ dàng gỡ bỏ lớp vỏ phòng bị, bởi vì con vĩnh viễn không thể tưởng tượng được họ đã phải trải qua những gì. Để bảo vệ chính mình, trái tim của những đứa trẻ ấy sẽ có thêm một tầng cách nhiệt, ngăn cách khỏi nhiệt độ, cũng đồng thời ngăn cách khỏi nguy cơ bị tổn thương." Ba cậu nói "Cho nên bất luận con chân thành đến thế nào nhiệt tình đến thế nào, nếu không thể xuyên qua được tầng cách nhiệt đó, mọi cố gắng đều bằng 0."

Tầng cách nhiệt.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Trên đường đi làm Trần Vũ cứ nghĩ mãi về cách so sánh của ba mình. Theo cậu được biết, tất cả những nguyên liệu cách nhiệt trên thị trường bây giờ đều có giới hạn nhất định. Cho nên muốn xuyên qua nó chỉ có hai cách, dùng nhiệt độ thật cao hoặc từ từ làm nóng trong một thời gian dài.

Vế đầu chắc chắn sẽ khiến đối phương sợ, đối với Cố Ngụy, chắc cậu phải chọn trường kì kháng chiến, thêm một chút kiên nhẫn, thêm một chút chân thành. hoặc là trực tiếp đổi đối tượng theo đuổi, như vậy cậu sẽ không phải nhọc lòng như thế này nữa. Nhưng con cún nào mà không thích gặm xương, bánh socola ngon thật đấy, nhưng không phù hợp với mình. Cậu chỉ thích gặm xương, cũng chỉ muốn làm cún con của Cố Ngụy.

Trần Vũ vừa bước vào văn phòng liền cảm thấy không khí có chút kì lạ, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, không tán dóc, cũng không có ai kể chuyện cười.

"Tình huống gì vậy?" Trần Vũ hỏi "Đội trưởng Nhiệm đâu?"

"Trong văn phòng Cục trưởng Thẩm." Trương Càn Khôn thì thầm "Báo cáo về vụ án hôm qua."

Trần Vũ ngạc nhiên "Có kết quả kiểm tra rồi à? Nhanh vậy sao?"

"Hình như tối qua đội trưởng Nhiệm gọi điện cho phòng pháp y, bên đó liền thức đêm làm xét nghiệm máu và thuốc, mấy viên thuốc cậu tìm được đúng là LSD, nồng độ LSD trong máu người chết cũng rất cao, nhưng pháp y cho rằng người chết không sử dụng ma túy."

LSD là chất gây ảo giác, tính đến thời điểm hiện tại nó là một trong những thứ thuốc tác động lên thần kinh mạnh nhất, một số con nghiện sau khi đã nhờn với tài mà và heroin sẽ tìm đến LSD, để tìm kiếm cảm giác kí©h thí©ɧ hơn, nhưng...

"Tác dụng phụ của LSD gây ảo giác khiến cho người sử dụng tự làm đau bản thân mình, thậm chí tự sát." Trần Vũ nói "Cho nên cái chết của Mã Văn Siêu có gì đáng nghi hay không?"

"Nhìn sắc mặt đội trưởng Nhiệm, có lẽ không phải tin tốt." Trương Càn Khôn rụt rụt cổ "Mã Văn Siêu kia cũng học ở Trung học Thiếu Dương, hơn nữa giống như Cao Chấn Huy, cũng quen biết với đội trưởng Nhiệm, cậu nói có phải trùng hợp quá hay không?"

Trần Vũ giả bộ kinh ngạc "Cậu đang ám chỉ gì vậy? Chẳng lẽ chúng ta đã gặp phải ám một vụ gϊếŧ người liên hoàn."

"Cái này khó nói lắm, ai mà biết được hai tên đó ngày xưa đi học đã đắc tội với ai."

Trương Càn Khôn đang định nói tiếp thì nhìn thấy Ninh Tiểu Mong đẩy xe vệ sinh đi qua cửa. Quy định của đội là không được thảo luận tình tiết vụ án trước mặt người ngoài, bất luận đối phương có đáng tin đến đâu.

Mười phút sau, Nhiệm Đào rời khỏi văn phòng Cục trưởng, gọi mọi người vào họp.

"Bên phòng kĩ thuật tìm thấy lịch sử trò chuyện wechat giữa Cao Chấn Huy và Mã Văn Siêu, bắt đầu từ nửa năm trước, lúc Cao Chấn Huy mới trở về Tân Giang. Sau đó thỉnh thoảng hai người họ cũng liên lạc với nhau, nội dung không có gì bất thường. Nhưng không loại trừ khả năng hai người họ cùng kết thù với một ai đó." Nhiệm Đào nói trong cuộc họp "Đương nhiên, cũng có khả năng như Trần Vũ nói, thù này được kết từ hồi Trung học."

Trần Vũ giơ tay "Đội trưởng, đã loại trừ khả năng tự sát rồi sao?"

"Trên cơ bản đã có thể loại trừ" Nhiệm Đào ấn phím Enter, trên màn hình chiếu xuất hiện hai phần báo cáo. "Pháp y tìm thấy phấn hoa thông trên quần Mã Văn Siêu, cùng một loại với phấn hoa trên tay áo Cao Chấn Huy, thậm chí là cùng một cây thông."

Lúc nãy nói "gϊếŧ người liên hoàn" ít nhiều còn có chút yếu tố đùa cợt, dù sao tội phạm biếи ŧɦái cũng chỉ thường xuất hiện trên phim, nhiều cảnh sát hình sự cả đời cũng từng gặp phải. Sau khi Nhiệm Đào nói xong câu này, cả phòng họp lặng ngắt như tờ, mọi người cuối cùng cũng ý thức được, họ đã thực sự gặp phải một vụ án gϊếŧ người liên hoàn.

"Gần địa điểm làm việc của hai nạn nhân đều không có thông, khả năng đã dính phải khi đến một địa điểm nào đó, nhưng để trùng khớp đến mức cả hai người cùng dính phải phấn hoa của một cây thông gần như là không thể, trừ phi Cao Chấn Huy là do Mã Văn Siêu gϊếŧ, sau đó Mã Văn Siêu tự sát. Nhưng hướng vết cắt trên cổ tay Mã Văn Siêu lại quá kì lạ, quan trọng nhất là, đêm mà Cao Chấn Huy chết, Mã Văn Siêu có bằng chứng vắng mặt. Lúc đó anh ta đang đi massage, ít nhất có hai nữ phục vụ có thể làm chứng."

Trần Vũ lại hỏi "Hôm qua ở hiện trường, Trương Càn Khôn nói Mã Văn Siêu từng đổi tên, là đổi lúc nào vậy?"

"Năm 2007" Trương Càn Khôn nói "Tôi đã tính qua, là trước khi anh ta vào cấp ba."

"Vậy có thể suy luận, trước khi vào cấp ba anh ta đã làm gì đó khiến anh ta không thể không đổi tên?" Trần Vũ nhìn sang Nhiệm Đào "Đội trưởng, ngày xưa hai người họ có thân nhau không? Bằng không sao có thể cách mười lăm năm mà vẫn giữ liên lạc. Họ có từng bắt nạt ai không?"

Nhiệm Đào sắc mặt nghiêm trọng, im lặng một lúc mới nói "Bọn họ đúng là những học sinh tương đối cá biệt, thường xuyên bày trò bắt nạt những người hiền lành mờ nhạt. Nhưng loại học sinh này trường nào mà chẳng có, hơn nữa nếu là ân oán từ thời trung học sao phải đợi mười lăm năm sau mới trả thù? Tôi vẫn thiên về hướng thù oán gần đây hơn."

Sự im lặng của Nhiệm Đào kéo dài không quá ba giây, nhưng trong ba giây đó Trần Vũ đọc được sự lẩn tránh và giấu giếm trong mắt anh ta. Là một cảnh sát hình sự làm việc ở tuyến đầu gần mười năm, độ mẫn cảm của Nhiệm Đào chắc chắn cao hơn cậu. Những gì mà cậu có thể nghĩ ra, Nhiệm Đào hẳn sớm đã nghĩ đến. Sở dĩ cần thời gian suy nghĩ, là đang cân nhắc nên tiết lộ bao nhiêu.

Nhưng trước mặt mọi người, Trần Vũ không truy vấn. Cục trưởng Thẩm nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh dự thính, cuối cùng cũng lên tiếng "Bởi vì hung thủ của hai vụ án này rất có khả năng là cùng một người, hơn nữa còn có thể gây án lần nữa, lãnh đạo thành phố và công an tỉnh đặc biệt coi trọng vụ án này. Bắt đầu từ hôm nay, hủy phép của tất cả thành viên trong đội, toàn lực điều tra cho tôi. Tôi đã nói chuyện với bên pháp y rồi, pháp y Sử Thắng Lợi sẽ hỗ trợ chúng ta. Mọi người nếu có bất cứ yêu cầu gì đều có thể liên hệ cậu ấy."

"Hả?" Giữa một mảng yên tĩnh, Trần Vũ thốt ra âm thanh nghi hoặc "Tại sao lại là pháp y Sử, hôm qua ở hiện trường người phát hiện điểm bất thường rõ ràng là..."

"Người do Chủ nhiệm Từ chọn, những vụ án như thế này đương nhiên cần người có kinh nghiệm phong phú, pháp y Sử đã giúp chúng ta phá rất nhiều vụ án lớn." Thẩm Trường Hải trầm mặt nhìn cậu "Cậu có ý kiến?"

"Chủ nhiệm, cháu không phải là có ý kiến với sự sắp xếp của chú, cháu chỉ muốn được tham gia vào vụ án này." Cùng khoảng thời gian, Cố Ngụy - người đã thức cả đêm qua đang ở trong văn phòng Từ Quốc Trung thuyết phục đối phương, "Cháu có thể làm trợ lý cho pháp y Sử, chú cho cháu tham gia được không?"

"Tiểu Cố, cháu phải hiểu là, ưu tiên xử lý án hung sát không có nghĩa là những vụ án khác không cần xử lý." Từ Quốc Trung gỡ kính, giọng nói có chút không vui "Cháu đã làm rất tốt khi có thể phát hiện ra điểm nghi vấn, nhưng nhiệm vụ của cháu là chấp hành mệnh lệnh cấp trên, án không phân biệt lớn nhỏ, cháu không thể vì muốn thể hiện bản thân mà vứt bỏ sơ tâm của nghề pháp y."

"Chủ nhiệm, cháu không..."

"Vậy cháu là vì cái gì?" Từ Quốc Trung hỏi "Cháu quen người chết?"

Cố Ngụy cúi đầu, một lúc sau mới nói "Cháu không quen."



"Không lẽ cháu quen hung thủ?"

Biết anh sẽ không thể trả lời được, Từ Quốc Trung ném kính lên bàn, "Trung tâm kiểm định này chẳng có pháp y nào tự chọn vụ án, cháu vẫn chưa giỏi đến mức ấy đâu. Đừng cho người ta có cơ hội nắm được sai lầm của mình, nếu cháu còn muốn thăng tiến, hãy bảo vệ tốt thanh danh bản thân." Nói xong ông lại thở dài, giọng nói mềm hơn một chút "Cháu ra ngoài đi"

Trần Vũ và Phương Cẩm Tú ở bên ngoài bận rộn cả một ngày, lần lượt đi gặp những người Mã Văn Siêu đã liên lạc trong thời gian gần đây, trở về Cục thì trời đã tối, hai người đói nhũn cả tay chân, dự định ra ngoài ăn cơm rồi mới về nhà.

Lần này là Phương Cẩm Tú nhanh mắt, phát hiện ra Cố Ngụy đang đứng bên ngoài cổng lớn của Cục, cô vui vẻ vẫy tay với đối phương "Thầy Cố!"

Cố Ngụy quay đầu, nheo nheo mắt, dường như đang cố gắng nhìn rõ mặt cậu, sau đó sải bước đi về phía hai người họ.

"Cảnh sát Trần" Mắt anh sáng lấp lánh, thần sắc có chút gấp gáp "Tôi có thể nói với cậu vài câu được không?"

Trần Vũ chẳng hiểu gì cả, đầu có có chút lộn xộn, muốn chào hỏi anh nhưng không bỏ được sĩ diện, chỉ biết đứng ngây tại chỗ.

Là đến để xin lỗi sao? Nhưng em vẫn chưa nghĩ xong có nên tha thứ cho anh hay không, đúng là...

"Thầy Cố, em với sư huynh chuẩn bị đi ăn cơm, hay là anh đi cùng chúng em?" Phương Cẩm Tú nhiệt tình mời "Hai người có thể vừa ăn vừa nói chuyện."

"Đừng gọi tôi là thầy Cố" Cố Ngụy dịu dàng nói "Gọi tên là được rồi."

"Á? Ồ..." Khoảng cách gần như vậy, Phương Cẩm Tú cũng phải đỏ mặt, ấp úng nói "Anh... anh Đại Cường."

Cố Ngụy: ?

Trần Vũ chụp lấy cánh tay sư muội, xoay người cô nửa vòng, âm thầm nhét vào tay cô 20 tệ, thì thầm nói "Em đi ăn trước đi, bữa này anh mời."

"Á? Vậy anh Cường..."

"Phú cường dân chủ văn minh hòa thuận!" Trần Vũ vừa hô vừa dùng ánh mắt uy hϊếp Phương Cẩm Tú, bày ra khẩu hình miệng "Đừng có phát ra âm thanh nào nữa!"

Đợi đuổi xong cái bóng đèn, cậu mới xoay người, nghiệm mặt hắng hắng giọng "Chuyện gì vậy?"

"Chính là vụ án hôm qua." Đôi mắt xinh đẹp bởi vì bất an mà không ngừng nhìn bốn xung quanh, giống như một chút nai nhỏ không có cảm giác an toàn. "Tôi cũng muốn tham gia, nhưng chủ nhiệm Từ không đồng ý. Tôi biết Giám đốc Trần có quan hệ rất tốt với chú ấy, cho nên muốn nhờ Giám đốc Trần nói hộ vài câu."

"Anh chẳng phải đã từng gặp ba tôi rồi sao, trực tiếp gọi cho ông ấy là được." Trần Vũ nói.

"Tôi là vãn bối, làm vậy không được ổn cho lắm." Cố Ngụy nhìn cậu, giống như đã dồn hết dũng khí "Có thể nhờ cậu dẫn dắt được không?"

Đôi mắt ấy, dường như có nhìn vô số lần thì vẫn cứ đắm chìm, thực sự không có cách thoát ra...

"Anh tìm tôi chỉ vì có việc muốn nhờ tôi, phải không?"

Được, đương nhiên là được, anh biết em có thể làm bất cứ điều gì vì anh mà.

Cố Ngụy rũ mắt, giống như núi băng đã hóa thành một dòng suốt lạnh "Trước đây đã khiến cậu giận, thực sự xin lỗi, tôi... tôi có thể làm gì cho cậu được không?"

"Xương." Trần Vũ nói

Cố Ngụy ngẩng đầu "Cái gì cơ?"

"Tôi muốn ăn xương sườn kho. Anh làm"

"Á, nhưng..." Cố Ngụy khó xử "Chỗ tôi ở bây giờ không có bếp..."

Trần Vũ lạnh mặt "Không phải anh thuê đc nhà rồi sao?"

Cố Ngụy "... ..."

Trời tối như vậy mà cậu vẫn có thể nhìn thấy nốt ruồi dưới môi Cố Ngụy. Hoặc cũng có thể không phải thực sự nhìn thấy mà cậu biết rõ vị trí của nó, không lệch dù chỉ một mm. Cho dù có nhắm mắt, cậu vẫn có thể tìm được nó một cách chính xác, bằng đôi môi mềm mại và đầu lưỡi ẩm ướt của mình, nó chắc ngọt lắm, chắc chắn là vậy...

"Tôi chỉ muốn ăn sườn kho." Bụng cậu réo ầm ĩ, trái tim thì ngứa ngáy, nhưng cậu không nỡ nổi giận với Cố Ngụy thêm một lần nữa, chỉ lẩm bẩm "Anh tự nghĩ cách."