Chương 6: Ngày Mai Gặp

Trở lại phòng bệnh, Cố Đồng vừa ngủ trưa dậy, giấc ngủ buổi chiều của cô bé thường rất lâu, khiến cho buổi tối lại trằn trọc mãi, ngày nào cũng phải hai giờ sáng mới ngủ được. Cố Ngụy và bác sĩ đã cố điều chỉnh lại đồng hồ sinh học cho cô, nhưng hiệu quả thu về rất nhỏ. Thực tế chứng minh cho dù Cố Đồng không ngủ trưa thì cô bé vẫn trằn trọc đến gần sáng.

Bác sĩ nói hiện tượng này liên quan đến những gì cô đã từng gặp phải, Cố Ngụy cũng hiểu nên cũng vô cùng kiên nhẫn. Ngày xưa anh sẽ chờ cô ngủ rồi mới rời đi, sau này anh bị điều về huyện công tác thì Cố Đồng mới trở nên thân thiết hơn với Lục Giai, không còn cần Cố Ngụy lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh nữa.

Lục Giai là một trong những y tá được Trung tâm phân công chăm sóc Cố Đồng, tính tình ôn hòa, làm việc cẩn thận. Bản thân Cố Ngụy cũng rất tin tưởng cô. Đứng bên cạnh quan sát cách Lục Giai và Cố Đồng tương tác, Cố Ngụy cảm thấy hai người họ không giống phục vụ và khách hàng, mà giống như hai chị em gái.

Lúc này, chị gái đang dạy em gái nhận mặt chữ.

Lục Giai chỉ chỉ vào tấm thẻ trong tay, đọc rõ ràng chậm rãi "Quả, táo"

"Cạ, táo"

Lục Giai vỗ tay khe khẽ, dán lên cổ tay Cố Đồng một chiếc sticker khích lệ, là hình vẽ nhân vật Conan, bên dưới còn viết ba chữ: Bạn thật tuyệt!

Cố Đồng nhìn sticker, cũng cười. Lục Giai chỉ về phía Cố Ngụy, dùng ánh mắt khích lệ cô bé.

Cố Đồng ngẩng đầu, nói chầm chậm "Anh, trai"

Cố Ngụy mỉm cười động viên, giơ ngón tay trỏ, nói "Đồng Đồng giỏi quá!" Anh bước tới, nói với Lục Giai "Chị vất vả rồi, để tôi ngồi với em ấy một lúc."

Cố Đồng bị chứng mất ngôn ngữ tổng hợp, cô bé gặp trở ngại nghiêm trọng trong việc nghe hiểu và biểu đạt ngôn ngữ. Cô không hiểu được mọi người nói gì, cũng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ của mình. Cô bé giống như quay trở về giai đoạn sơ sinh, buồn thì khóc còn sợ thì sẽ hét lên.

Mất ngôn ngữ tổng hợp là một trong những trường hợp nghiêm trọng nhất của chứng mất ngôn ngữ bởi nó bao hàm cả chứng khả năng đọc viết, khả năng hồi phục thấp. Nhưng Cố Ngụy không hề từ bỏ. Mặc dù khó khăn trùng trùng nhưng ông trời không phụ người có công, năm sáu năm trôi qua, Cố Đồng đã có thể nghe hiểu một số câu ngắn, đồng thời đã biết dùng thẻ từ trừ lời các câu hỏi của anh.

Lục Giai rời đi, Cố Ngụy ngồi vào vị trí của cô, chậm rãi hỏi "Muốn ăn gì?"

Cố Đồng nhìn anh, mất một chút thời gian để lý giải câu hỏi, sau đó lục tìm trong một đống thẻ từ, cuối cùng cũng tìm ra.

Một tờ là "Hamburger", một tờ là "Khoai tây chiên"

Cố Ngụy phì cười, bỗng nhiên nhớ lại bữa KFC mới ăn trưa hôm qua, mùi vị cũng không tệ, cũng có thể vì lâu rồi anh không ăn.

Cố Đồng lại lật một tấm thẻ, giơ ra trước mặt anh, bên trên viết "Vui vẻ"

Cố Ngụy hỏi "Đồng Đồng rất vui?"

Cố Đồng giơ tay chỉ vào anh "Anh, vui"

"Đồng Đồng vui, anh cũng vui." Cố Ngụy rút điện thoại, lắc lắc "Đặt đồ ăn thôi."

Cuộc họp sáng thứ hai, Sử Thắng Lợi đã từ tỉnh trở về, tỏ ra rất ngạc nhiên khi vụ án Cao Chấn Huy được quy thành án mưu sát, lại nghe chủ nhiệm Từ Quốc Trung biểu dương Cố Ngụy làm việc cẩn thận có trách nhiệm, trong lòng có chút khó chịu, lời nói ra cũng âm dương quái khí.

"Được lắm Tiểu Cố, một lòng muốn lập công mà cũng mèo mù vớ cá rán thật."

Những người khác đều là người mới tốt nghiệp hai ba năm, sớm đã bị Sử Thắng Lợi dọa nạt các kiểu, đương nhiên sẽ không đứng ra nói đỡ cho anh, nhưng Cố Ngụy chẳng quan tâm bọn họ nói gì, anh đến Trung tâm giám định này không phải để kết bạn, cho nên Sử Thắng Lợi cô lập anh anh cũng mặc kệ.

Cuộc họp kết thúc, Cố Ngụy xuống tầng một mua đồ ăn sáng, một hộp sữa hai cái bánh bao, lúc thanh toán không hiểu trong đầu nghĩ gì tự nhiên anh lại hỏi "Có mua một tặng một không?"

"Xin lỗi" Nhân viên bán hàng nói "Đồ ăn sáng chưa bao giờ có chương trình khuyến mại."

Cố Ngụy im lặng thanh toán, cảm thấy mình có chút buồn cười.

Thứ hai thường là ngày bận nhất trong tuần, ngoại trừ lúc đi ăn trưa, Cố Ngụy gần như không rời khỏi bàn giải phẫu và phòng thực nghiệm, có quá nhiều thi thể cần xử lý, quá nhiều mẫu vật phải kiểm tra, ngoại trừ án hình sự, nhiều hơn là những kiện cáo trong điều trị y tế. Ngoại trừ cục công an, nếu như trong bệnh viện có cái chết nào bất thường, cũng sẽ lập tức liên lạc họ. Năm ấy anh từ lâm sàng chuyển sang học pháp y, là hi vọng có thêm nhiều thời gian chăm sóc em gái. Nhưng sau này anh mới biết, công việc của pháp y không hề nhẹ nhàng hơn bác sĩ. Người không hiểu còn tưởng pháp y không áp lực bằng bác sĩ, vì không phải chịu trách nhiệm với tính mạng người bệnh, nhưng thực tế thì sao?

Anh có thể mặt không biểu cảm mổ phanh một thi thể, lạnh lùng ghi chép lại những tổn thương mà nó từng chịu, đây chính là tố chất tâm lý mà anh rèn luyện được sau một thời gian dài làm việc ở cường độ cao. Nhưng vẫn có một số thi thể mà Cố Ngụy biết mình vĩnh viễn không thể bình thản đối diện.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Ví dụ, đối tượng nghiệm thi là trẻ em.

Lần nghiệm thi khó quên nhất mà Cố Ngụy từng trải qua, là một cậu bé mới hai tuổi rưỡi, chết vì mất máu do hậu môn bị rách và nhiễm trùng nghiêm trọng, hung thủ là bạn trai của mẹ cậu bé. Lần đó nữ pháp y làm cùng với cậu đã vừa chụp ảnh vừa rơi nước mắt. Cả một tuần sau đó Cố Ngụy đã nghĩ, con người rốt cục còn có thể độc ác đến mức nào? Thế giới này, rốt cục còn có thể mục nát đến mức nào?

Sau này theo số lượng thi thể phải xử lý mỗi lúc một nhiều, anh không còn muốn nghĩ về vấn đề này nữa. Anh đã không còn niềm tin vào nhân tính, vào thế giới này nữa, kể cả bản thân anh, cũng bắt đầu mục nát rồi.

Cố Ngụy trả phòng ở khách sạn, tạm thời ngủ lại văn phòng. Giá phòng khách sạn quá cao, anh muốn tiết kiệm thêm ít tiền cho em gái của mình. Nhưng văn phòng cũng không thể ở lâu, cho nên cách tốt nhất vẫn là nhanh chóng tìm phòng. Kì thực anh chỉ cần một phòng đơn là đủ, nhưng quan trọng nhất vẫn là địa điểm. Phòng ở khu vực này tương đối đắt, nếu ở xa một chút, anh có thể bắt tàu điện ngầm đi làm, nhưng nếu Đồng Đồng có vấn đề gì đột xuất, anh sợ mình không chạy đến kịp.

Về phần lựa chọn khác...

Cố Ngụy mở wechat, xem lại tám bức ảnh mới nhận được nửa tiếng trước, người gửi là Trần Vũ.

Căn phòng trong ảnh rất rộng, được quét dọn vô cùng sạch sẽ, thậm chí còn có một cái ban công nhỏ bày một dãy bon sai.

Đột nhiên lại có thêm một tin nhắn thoại được gửi đến, là giọng nói của bạn nhỏ Trần Tỏa Tỏa.

[Thầy Cố, đây là căn nhà đang để trống của bà nội em, chú hai em rất hi vọng thầy có thể...]

Tin nhắn thoại bị ngắt ở đây, Cố Ngụy vẫn còn chưa hiểu gì thì tin nhắn đã bị thu hồi.

Một lúc sau, lại có một tin nhắn khác dài hơn, vẫn là Trần Tỏa Tỏa.

[Thầy Cố, đây là căn nhà đang để trống của bà nội em, em rất hi vọng thầy có thể dọn đến ở, em còn rất nhiều ngữ pháp tiếng Anh chưa hiểu, thầy có thể dạy em không?]

Cố Ngụy cảm thấy có chút khó xử, nghĩ rất lâu mà vẫn chưa biết phải trả lời như thế nào.

Trần Tỏa Tỏa lại hỏi

[Thầy Cố, có phải thầy phiền vì chú hai em nói quá nhiều không? Em không giống chú ấy, em yên tĩnh hơn, em sẽ tuyệt đối nghe lời thầy]

Cố Ngụy đành phải gõ vài chữ trả lời [Em không nên dùng điện thoại lâu quá, không tốt cho mắt]

[Vâng thưa thầy Cố] Cậu bạn nhỏ vô cùng ngoan ngoãn [Vậy thầy sẽ tới chứ?]

Cố Ngụy thoát khỏi wechat, trực tiếp gọi điện thoại. Đây là lần thứ hai anh chủ động gọi cho Trần Vũ. Vẫn giống như lần một, chàng thanh niên cố tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng.

"Alo"

"Với cái giá 2000 tệ có lẽ sẽ có rất nhiều người có nhu cầu, tại sao lại muốn cho tôi thuê?" Cố Ngụy hỏi.

"Mẹ tôi muốn tìm một người mà bà ấy hiểu rõ, cho nên muốn ưu tiên đồng nghiệp của tôi." Trần Vũ nói "Căn phòng này có gì khiến anh không hài lòng sao?"

"Hiểu rõ?" Cố Ngụy chậm rãi nhắc lại hai chữ này, "Chúng ta đúng là đồng nghiệp, nhưng cậu hiểu rõ về tôi sao? Ngộ nhỡ tôi là người xấu thì sao? Ngộ nhỡ tôi làm việc xấu ảnh hưởng đến cả gia đình cậu thì sao?"

Cảnh sát trẻ tuổi trầm mặc một lúc, cuối cùng cười một tiếng, nói "Người xấu chỉ chăm chăm nắm chặt lấy những gì có lợi cho mình, chứ không bao giờ nghĩ hành vi của mình có thể ảnh hưởng đến chủ nhà. Người có thể nghĩ như vậy, tuyệt đối là người lương thiện."

Lần này đến lượt Cố Ngụy trầm mặc, nghe thấy người khác dùng hai chữ "lương thiện" hình dung mình, anh chẳng biết nói gì.

"Nếu anh không quen biết tôi, nếu tôi chỉ là chủ nhà do bên môi giới giới thiệu." Trần Vũ hỏi "Anh sẽ cân nhắc chứ?"

Anh không trả lời, nhưng đây đã là câu trả lời.

"Cho nên nguyên nhân chính vẫn là vì tôi." Chàng thanh niên thở dài, rõ ràng đang cười nhưng giọng nói lại có chút buồn bã "Anh ghét tôi lắm, phải không?"

Cố Ngụy nhắm mắt, lúc anh mở mắt thì một câu nói đã buột khỏi miệng anh "Ngày mai có tiện không?"



Trần Vũ còn chưa phản ứng kịp "Cái gì cơ?"

"Ngày mai tan làm tôi đến xem nhà, có tiện không?"

Đầu bên kia im lặng hai giây.

"Tiện!" Giọng nói của thanh niên dường như cao hơn hai nốt, giống như một chú cún nhỏ nhìn thấy cục xương, "Anh không cần phải mang bút theo để kí hợp đồng, nhà tôi có!"

Cố Ngụy cúi đầu, cố nhịn cười.

"Vậy phiền cậu gửi địa chỉ nhà cho tôi."

"Địa chỉ đương nhiên có, nhưng lần đầu thì hơi khó tìm." Trần Vũ nói "Mấy giờ anh tan làm? Tôi qua đón anh rồi chúng ta cùng về, anh thấy thế nào?"

Từ trước đến giờ Cố Ngụy rất ngại làm phiền người khác, nhưng đối với Trần Vũ, anh phát hiện mình rất khó nói lời từ chối.

"Được."

"Vậy ngày mai gặp!"

Cố Ngụy không nhớ lần cuối cùng mình nói ba chữ này là lúc nào, chỉ đột nhiên cảm thấy, ba chữ này dường như cũng khá êm tai.

"Ngày mai gặp."

Vụ án Cao Chấn Huy không có tiến triển gì, mọi người đều không có tinh thần, Cục trưởng đến nghe báo cáo tình hình vụ án cũng không vui. Đã hai năm liền, tỉ lệ phá những vụ án mạng của phân cục công an khu vực Lâm Hải là 100%, chẳng ai muốn con số hoàn hảo này lại mất trong tay mình.

Nhiệm Đào cùng các đội viên trong đội rà soát lại tình tiết vụ án. Trong quá trình rà soát, Trần Vũ bỗng nảy ra một giả thiết.

"Cao Chấn Huy đầu năm nay mới trở về Tân Giang, đến bây giờ mới được 4 tháng, nếu có rắc rối lớn người nhà và những người xung quanh anh ta chắc chắn sẽ biết. Cho nên tôi nghĩ, liệu có phải là vấn đề cũ trong quá khứ hay không?"

"Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta đi học ở tỉnh khác, năm nay mới trở về." Nhiệm Đào nói "Ý cậu là, hung thủ kết oán với cậu ấy, trước cả khi lên đại học?"

Phương Cẩm Tú nói "Vậy cũng có khả năng là kẻ thù trong mấy năm anh ta ở ngoài, đuổi theo đến đây."

Trần Vũ lắc đầu, "Khả năng này không lớn." Cậu hỏi Phương Cẩm Tú "Nếu em muốn trả thù một người, em đợi hắn về quê rồi mới động thủ sao? Em nhất định sẽ chọn nơi mà mình quen thuộc nhất, đây là bản năng con người."

"Tôi cảm thấy Trần Vũ nói có lý" Nhiệm Đào nói "Chúng ta có thể men theo phương hướng này để điều tra. Mọi người đừng nhụt chí, điều tra phá án là vậy, không phải lần nào cũng thuận lợi, hung thủ đang ở đó đợi chúng ta bắt hắn. Tiểu Mong!"

Ninh Tiểu Mong đang lau nhà bên ngoài hành lang, thò đầu vào hỏi "Đội trưởng Nhiệm gọi gì em ạ?"

"Tôi mời mọi người uống trà, cậu đặt giúp tôi ít đồ ăn vặt, một tiếng sau giao đến, xong tôi chuyển khoản cho cậu."

Ninh Tiểu Mong hỏi thêm trong tiếng vỗ tay hoan hô của các thành viên trong đội "Đồ mặn hay đồ ngọt ạ?"

"Cả mặn cả ngọt đi." Nhiệm Đào nói "Nhưng đừng có lạc nhé, tôi bị dị ứng với lạc."

Ninh Tiểu Mong nhận nhiệm vụ rồi đi ra ngoài, mọi người đang tiếp tục thảo luận thì có cảnh sát trực ban đứng bên ngoài hô báo cáo.

"Đội trưởng Nhiệm, nhận được điện thoại báo án. Ở một căn nhà trên đường Tây Sơn có người cắt cổ tay, đã chết rồi."

Đội trưởng Nhiệm gấp máy tính lại, vừa đi ra khỏi phòng hội nghị vừa sắp xếp "Trần Vũ và Càn Khôn đi theo tôi, những người khác ở lại đợi lệnh, Cẩm Tú gọi điện cho bên pháp y đi."

Trần Vũ vội vàng đi theo, nghe thấy Nhiệm Đào hỏi "Đã biết thông tin người chết chưa?"

"Nam, 30 tuổi." Cảnh sát trực ban trả lời "Tên hình như là Mã Văn Siêu."