Chương 10: Đại Ca

Ngày hôm sau, trong cuộc họp buổi sáng, Trần Vũ và Trương Càn Khôn lần lượt báo cáo lại kết quả công việc hôm qua. Kết luận duy nhất là, không có gì khả nghi.

Cao Chấn Huy và Mã Văn Siêu đều chẳng phải thành phần tử tế, trong nửa năm nay số người mà họ kết thù không ít cũng chẳng nhiều, nhưng tất cả đều thiếu tính liên kết, bởi vì cảnh sát gần như đã có thể khẳng định hung thủ gϊếŧ họ là cùng một người. Kết quả này hiển nhiên chẳng giúp ích được gì cho việc điều tra. Hai người chết mặc dù quen nhau, nhưng lại không có cùng các mối quan hệ xã hội. Bạn đồng nghiệp của Cao Chấn Huy chưa từng gặp qua Mã Văn Siêu, hàng xóm của Mã Văn Siêu cũng không hề quen biết Cao Chấn Huy. Trên thực tế, từ lịch sử cuộc gọi và nội dung tin nhắn, hai người họ liên lạc cũng không thường xuyên.

Cho nên, Trần Vũ lại một lần nữa đề xuất, nên quay trọng điểm điều tra về trường cấp hai Thiếu Dương, làm rõ xem hai người họ ngày xưa đi học đã làm những gì.

Nhưng Nhiệm Đào vẫn không đồng ý.

"Tôi nói rồi, hai người họ mặc dù là học sinh cá biệt, nhưng chưa từng làm mấy chuyện thương thiên hại lý." Nhiệm Đào hai mắt thâm quầng, dấu hiệu của sự mất ngủ. "Hơn nữa đợi mười lăm năm mới nghĩ đến việc gϊếŧ người xả hận, chuyện này nghe cực kì vô lý."

"Tại sao lại vô lý?" Trần Vũ phản biện "Nếu ngày đó hung thủ chỉ là một đứa trẻ yếu đuối không có khả năng phản kháng, dùng mười lăm năm thời gian để tích lũy sức mạnh thì sao? Hiện trường của hai vụ án đều không lưu lại manh mối gì, không phải là kiểu gϊếŧ người trong lúc nhất thời xúc động, hung thủ đã lên kế hoạch từ lâu."

"Cao Chấn Huy và Mã Văn Siêu không học cùng một lớp, nếu muốn điều tra, thì phải điều tra cả khối thậm chí cả trường, phải tốn biết bao thời gian công sức? Nếu bởi vì đi nhầm hướng mà để lỡ mất manh mối giá trị, mất sẽ nhiều hơn được đấy." Nhiệm Đào nói "Ý kiến của tôi vẫn là tìm hiểu về những mối quan hệ gần đây của người chết."

"Đội trưởng Nhiệm" Trần Vũ nhìn anh chằm chằm " "Manh mối có giá trị" mà anh nói là cái gì? Chúng ta có sao?"

Nhiệm Đào á khẩu, những người có mặt thì vô cùng bối rối, cuối cùng vẫn là Thẩm Trường Hải vỗ bàn quyết định.

"Trường cấp hai Thiếu Dương hiện đang là điểm chung duy nhất giữa hai nạn nhân, tôi thấy rất có giá trị điều tra. Đúng như những gì đội trưởng Nhiệm nói, đây sẽ là một công trình lớn, nhân lực đội 1 có hạn, e là sẽ không làm xuể. Thế này đi, tôi sẽ rút mấy người ở đội 2 sang hỗ trợ các cậu. Bên trên rất coi trọng vụ án này, các cậu không phải lo vấn đề nhân lực."

"Cục trưởng Thẩm." Nhiệm Đào vẫn còn tiếp tục phản đối "Tôi cảm thấy trước mắt vẫn không cần..."

"Nhiệm Đào" Thẩm Trường Hải trầm giọng ngắt lời "Trên tỉnh chỉ cho chúng ta thời gian nửa tháng, sau nửa tháng vẫn chưa bắt được hung thủ, trên tỉnh sẽ tự thành lập tổ chuyên án, đến lúc đó đây sẽ chẳng còn là vụ án của chúng ta nữa đâu."

Nhiệm Đào không dám nói thêm gì nữa, Thẩm Trường Hải lại nói "Chúng ta sẽ bắt đầu từ nhà trường và các giáo viên chủ nhiệm năm đó, sau đó là giáo viên bộ môn và học sinh, cậu phụ trách phân công công việc. Trọng án là cơ hội và cũng là thử thách, làm tốt đây sẽ là chuyện vui, làm không tốt..." Cục trưởng đại nhân không nói tiếp, đứng dậy chỉnh trang lại quần áo "Quyết định vậy đi, tan họp."

Trên hành lang, Trương Càn Khôn kéo tay Trần Vũ, thì thầm với cậu "Được lắm Trần Vũ, dám cãi lại đội trưởng Nhiệm ngay trước mặt Cục trưởng, gan cậu to thật đấy."

"Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi." Trần Vũ nói "Tôi rất tôn trọng đội trưởng, chuyện này chẳng liên quan gì đến ân oán cá nhân."

"Chỉ sợ là anh ấy sẽ không nghĩ như vậy." Trương Càn Khôn ôm eo cậu, thì thầm vào tai cậu "Hai ngày nay anh ấy nóng nảy lắm, cậu cẩn thận đừng để bị anh ấy ghim thù."

"Hai đồng chí cảnh sát, có cần phải thắm thiết vậy không?" Phương Cẩm Tú đi phía sau, mỉm cười xấu xa nói "Hai người sắp hôn nhau rồi đấy."

Ba người họ tốt nghiệp cùng một trường, Trương Càn Khôn và Trần Vũ học chung một khóa, đã quen với kiểu trêu đùa này, xung quanh lại không có lãnh đạo nên họ cũng không cần phải giữ kẽ.

"Sao, ngưỡng mộ à?" Trương Càn Khôn hỏi "Ngưỡng mộ thì kiếm người yêu đi, kiếm được rồi em cũng có người hôn."

Phương Cẩm Tú trợn mắt "Sao anh biết em không có người yêu?"

"Ôi mẹ ơi." Trương Càn Khôn ôm cổ Trần Vũ cười sằng sặc "Không phải là đang nói pháp y Sử Thắng Lợi đấy chứ? Em bị anh ta cưa đổ rồi à?"

Phương Cẩm Tú định giơ tay đánh cậu, nhưng chợt nhìn thấy có người đang đứng ở đầu cầu thang. Cô vội vàng hạ cánh tay xuống, nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn "Chào thầy Cố!"

Trần Vũ vội vàng quay lại, vừa hay chạm phải ánh mắt mà cậu đã nằm mơ cả đêm qua, Cố Ngụy vẫn đứng im tại chỗ biểu cảm có chút bối rối "Tôi có làm phiền mọi người không?"

"Không có không có!" Trần Vũ hồi thần, vội vàng gạt cánh tay trên cổ mình xuống, thái độ vui vẻ ra mặt "Sao anh lại đến đây?"

"Tôi đến thực hiện lời hứa." Cố Ngụy giơ cái hộp cơm trong tay "Sườn kho, tôi vừa làm xong."

Trần Vũ cảm thấy mình đã ngửi thấy mùi thơm, lúc này đang có hàng vạn bông pháo hoa nổ bụp bụp trong lòng cậu "Không phải tôi đã nói không cần làm nữa sao?" Cậu cười đến mỏi cả quai hàm "Sao anh khách sáo vậy?"

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Không phải khách sáo." Cố Ngụy rất nghiêm túc "Đây là cách tôi đối đãi bạn bè."

Trần Vũ lập tức đỏ mặt, trái tim như muốn vọt ra khỏi l*иg ngực, trong đầu cậu có một dàn hợp xướng ngân nga lặp đi lặp lại mấy câu.

Anh ấy nói anh ấy muốn đối xử tốt với mình! Tốt với mình! Tốt với mình! Tốt với mình!!!

Muốn hôn anh ấy quá! Muốn hôn quá! Muốn hôn quá!

Tại sao còn chưa được hôn anh ấy? Bao giờ thì mới được hôn anh ấy?

"Nhưng tôi làm hơi nhiều, có lẽ sẽ không có lợi cho kì khảo hạch tuần sau của cậu." Cố Ngụy nói "Chi bằng cậu chia cho đồng nghiệp, mọi người cùng ăn."

"Vậy thì tốt quá?" Trường Càn Khôn nhảy cẫng lên "Tôi sẵn sàng giúp đỡ cậu!"

Phương Cẩm Tú cũng nói "Dù sao cũng đến giờ ăn trưa rồi, thấy Cố đi ăn cùng bọn em đi!"

Bốn người tự chọn đồ ăn cho mình, ở giữa bày một bát sườn to vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, màu sắc trông cực kì bắt mắt. Phương Cẩm Tú thèm lắm rồi mà vẫn phải đợi Trần Vũ gắp miếng đầu tiên mới dám động đũa. Ai ngờ lại bị đũa của Trần Vũ kẹp lại đẩy về vị trí ban đầu.

"Anh làm gì vậy?" Phương Cẩm Tú bất bình "Thầy Cố nói em có thể ăn cùng mà!"

Trần Vũ nhướng nhướng mày "Hôm nay bớt ăn một miếng thịt là ngày mai em có thể đi diễn trên sàn Victoria"s Secret đấy."

Phương Cẩm Tú "... ..."

"Victoria"s Secret không cần mẫu nam." Trương Càn Khôn vui vẻ giơ đũa "Tôi có thể ăn."

Trần Vũ lại vừa nhanh vừa chuẩn kẹp lấy đũa cậu, đẩy ra "Cậu còn chưa có bạn gái đâu đấy."

Trương Càn Khôn "... ..."

"Cậu là con cún hả Trần Vũ, có cần phải bảo vệ đồ ăn đến mức ấy không." Trương Tiền Tiền bất mãn nói "Một mình cậu ăn hết không?"

"Không ăn hết thì tôi chia thành hai bữa. Cậu kệ tôi." Trần Vũ đắc ý ra mặt "Tôi tình nguyện làm con cún."

Hai người kia đã thực sự cạn lời "Thầy Cố anh nói gì cậu ta đi!"

Cố Ngụy chỉ cảm thấy buồn cười, bình thường ở Trung tâm kiểm định anh hay ăn cơm một mình, bởi vì anh không thích nói chuyện, cũng không thích cãi nhau. Nhưng hôm nay những tiếng tranh luận lách chách bên tai, cộng với ánh nắng chiếu vào qua khung cửa sổ khiến anh cảm thấy vui vẻ và thoải mái vô cùng, giống như mầm cây nằm dưới mặt đất tối tăm lắng nghe âm thanh huyên náo của nhân gian và ngửi thấy mùi vị của mặt trời.

"Mọi người cùng ăn đi." Anh nói với Trần Vũ "Để sang bữa sau sẽ không ngon nữa."

"Anh nói là làm cho tôi mà..." Trần cún con lẩm bẩm, không tình nguyện cầm đũa gẩy gẩy chọn chọn, cuối cùng nhặt ra một miếng nhỏ nhỏ trắng trắng gắp cho Trương Cẩm Tú.

Mọi người nhìn kĩ lại, phát hiện đó là một tép tỏi.

Tất cả mọi người, ngoại trừ Trần Vũ "... ..."

Nhiệm Đào bê khay cơm đi qua chỗ bàn họ, lên tiếng chào hỏi Cố Ngụy "Pháp y Cố, tôi nghe nói cậu cũng tham gia vào vụ án này?"

Cố Ngụy lập tức khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng lúc làm việc, đứng dậy nói "Sáng nay Chủ nhiệm Từ đã đồng ý để tôi tham gia, đội trưởng Nhiệm có gì cần tôi giúp đỡ không?"

Nhiệm Đào do dự một lúc, nói "Tôi muốn hỏi, dựa theo trực giác pháp y của cậu, cậu cảm thấy hung thủ là nam hay nữ?"

"Tôi làm việc không dựa vào trực giác. Nhưng nếu anh muốn tôi nói." Cố Ngụy nói "Tôi nghiêng về phía nữ hơn, hoặc hung thủ là một nam nhân nhỏ con."



"Đội trưởng Nhiệm, anh hỏi thế này là đã muốn khoanh vùng đối tượng khả nghi sao?" Trần Vũ nhìn chằm chằm mắt anh, nhưng Nhiệm Đào lại tránh né ánh mắt của cậu.

"Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Các cậu ăn đi."

Mọi người nhìn theo bóng lưng Nhiệm Đào, bắt đầu thì thầm bàn tán.

"Các cậu có cảm thấy anh ấy có tâm sự gì không?" Trần Vũ vừa gặm sườn vừa hỏi.

"Rất kì lạ." Trương Càn Không thấp giọng nói, "Trước đây anh ấy hay đi làm bằng tàu điện ngầm, các cậu có nhớ anh ấy từng nói, xe để cho vợ anh ấy đi để còn đón con. Nhưng hai ngày nay anh ấy tự lái xe, tan làm cũng rất sớm, nói là phải đón con."

Phương Cẩm Tú thắc mắc "Thế này thì có gì kì lạ?"

"Có nghĩa là bây giờ anh ấy phải đi đón con, nói không chừng còn phải đón chị dâu."

"Cho nên?"

"Cho nên." Trần Vũ đưa ra kết luận "Đội trưởng Nhiệm Đào kiêu ngạo thiện chiến đang phải bảo vệ người nhà mình, anh ấy sợ rồi."

Phương Cẩm Tú vẫn ngơ ngác "Sợ cái gì?"

Cố Ngụy hỏi "Các cậu cho là đội trưởng Nhiệm quen biết hung thủ?"

"Chưa chắc quen biết, nhưng khẳng định là biết điều gì, nhưng không muốn nói với chúng ta." Trần Vũ gắp một miếng sườn bỏ vào trong khay của Cố Ngụy "Anh ăn nhiều một chút, gầy như vậy."

Bỏ vào rồi mới phát hiện quên đổi đầu đũa, Trần Vũ nhất thời có chút bối rối, nhưng nếu lấy lại thì có vẻ hơi kì, may mà Cố Ngụy chẳng để tâm, chỉ đẩy đẩy gọng kính, cúi đầu nói cảm ơn cậu.

Phương Cẩm Tú ở bên cạnh quan sát hai người cảm thấy rất thú vị, cô bây giờ đã coi như có chút quen biết Cố Ngụy cho nên nói chuyện cũng không cần khách sao nữa, "Anh Cường, anh thân với sư huynh của em lắm à? Lần trước ở hiện trường hai người vẫn chưa quen nhau mà."

Cố Ngụy cuối cùng cũng không kìm được thắc mắc " "Anh Cường" là nickname của tôi sao?"

"Á, không phải anh tên là Cố Đại..." Phương Cẩm Tú đột nhiên tỉnh ngộ, quay sang rống lên với Trần Vũ "Trần Vũ! Anh dám lừa em! Thầy Cố căn bản không phải tên là Cố Đại Cường phải không!"

Trương Càn Khôn suýt nữa thì phun cơm ra từ mũi, bò ra cười đến rung cả bàn. Cố Ngụy phản ứng lại, cũng bật cười.

Không phải nụ cười khách sáo lịch sự, cũng không phải nụ cười thân thiện, mà là thực sự cười rất vui vẻ, bởi vì Trần Vũ nhìn thấy rõ cả hàm răng trắng tinh của pháp y Cố. Miệng đang cười, mắt đang cười, đến lông mày cũng đang cười.

Nụ cười của Cố Ngụy thực sự rất sinh động, và một Cố Ngụy sinh động khiến Trần Vũ không khỏi rung động.

"Anh cũng thích cái tên này phải không?" Cậu hỏi

Lúc nào thì mới có thể nói, em rất thích anh?

Cố Ngụy gật gật đầu "Rất ngầu, giống như một đại ca."

"Anh chính là đại ca của tôi."

Tai Cố Ngụy hơi đỏ, biểu cảm có chút ngượng ngùng, nhưng lúc cúi đầu ăn cơm vẫn thấy anh cười.

Trần Vũ lại tiếp tục gắp sườn cho anh "Ăn nhiều một chút, đại ca."

Em muốn anh lúc nào cũng cười vui vẻ như thế này.