Chương 7

Ngươi nói ngươi muốn ta vĩnh viễn ở cạnh ngươi nhưng ta thật sự không có cách nào thực hiện lời hứa này. Khi ta quyết định rời khỏi ngươi, ta mới phát hiện thì ra ngươi vẫn còn những mặt khác ta chưa từng tiếp xúc qua. Không còn là khuôn mặt thuần túy ngây thơ mà thay vào đó chỉ có âm trầm lãnh liệt, yêu thương làm ta lùi bước. Cho nên … ta không còn gì để nói rồi.

____

Trên đường đi, những người nhìn thấy Đông Phương Hình Tôn đều giống như gặp quỷ vậy. Dù sao chính nốt ruồi chu sa ấy cũng đã nói rõ thân phận của hắn, chỉ có một mình Qúy Như Ý là vẫn chưa nhận ra điểm kì quái ấy.

-“Tiểu Hình, ngươi nói xem tại sao lão bản vì cái gì mà bán trâm lại không cần bạc ?” – Cầm hai cây trâm mới, Qúy Như Ý vừa đi vừa hỏi, đưa tiền tới nhưng lại không nhận, quả đúng là tư tưởng người cổ đại thật khó giải thích.

-“Không biết” – Đông Phương Hình Tôn thản nhiên nói, hắn vừa rồi không chú ý lời nói của lão bản đó.

-“Vậy ngươi nói có phải do bọn họ sợ ngươi hay không ?” – Bọn họ vừa trông thấy Tiểu Hình thì biểu lộ lập tức giống hệt như những người trong phủ Đông Phương vậy.

Sợ hắn? Khả năng a, hắn là Tà Y mà nhiều người trên giang hồ đều e ngại, đối với mạng người chưa bao giờ quan tâm đến, dù cho quanh hắn toàn là thi thể thì hắn căn bản cũng không có cảm giác gì – “Như Ý sợ ta sao?” – Hắn nắm tay nàng có chút gắt gao hơn, nhìn nàng mà hỏi.

-“Ta?” – Qúy Như Ý dừng bước lại, sững sờ chỉ vào chính mình , lập tức cười –“Làm sao có thể”. Nếu như nàng sợ hãi hắn thì hẳn là sẽ không ở bên cạnh hắn lâu như vậy, huống chi hiện tại nàng đang cùng hắn nắm tay đi dạo phố. Tuy nhiên nàng cũng không hiểu rõ lắm vì sao người trong Đông Phương phủ lại sợ Tiểu Hình đến như vậy, phảng phất như là Tiểu Hình nắm mọi quyền sinh sát trong tay vậy (Mik: lát hồi tỷ sẽ rõ >””””