Chương 4: Cảm ơn, tôi từ chối

"... Đại học Thủ Đô thôi."

Câu trả lời này, Yến Tầm không suy nghĩ nhiều, hiển nhiên là cậu đã quyết định từ lâu.

"Ừm..."

Chu Trạch cũng không bất ngờ, nhưng cậu ấy đột nhiên cười gian xảo: "Hê hê, Tiểu Tầm Tầm, cậu muốn vào Đại học Thủ Đô có phải là vì ở đó có ai ai đó không?"

Giọng của Yến Tầm vẫn bình thường: "Cậu muốn nói gì?"

"Đừng giả ngốc với ông đây! Cậu thích đàn chị đã đỗ vào Đại học Thủ Đô đúng không? Hơn chúng ta hai khóa, lúc chị ấy tốt nghiệp còn đến lớp tìm cậu đấy."

Chu Trạch cười càng ngày càng đáng khinh, như một con sâu đang cựa quậy trên mặt đất: "Thì ra cậu là một người mê chị gái..."

Yến Tầm: "..."

Bốp!

Một quyển sách từ trên rơi xuống.

"... Cậu còn nói linh tinh nữa thì đi về ngay bây giờ đi."

Chu Trạch ôm cái bướu trên đầu, cuối cùng cũng im lặng. Nhưng chỉ một lúc sau, Yến Tầm lại nghe thấy giọng nói của cậu ấy vang lên từ dưới: "Tầm à, sau khi thi đại học cậu muốn làm gì?"

"Kiếm tiền."

Những cuộc trò chuyện ban đêm với bạn thân luôn khiến người ta nói ra những điều mà ban ngày cất giấu trong lòng.

Yến Tầm nói: "Tôi muốn mua cho Lâm Nhiên một đôi chân giả tốt nhất, để anh ta có thể đứng lên, đi lại, chạy nhảy và ngắm nhìn thế giới bên ngoài."

"Rồi đưa mẹ tôi đi chữa mắt, đổi cho bố tôi một ngôi mộ ở chỗ phong thủy tốt hơn, còn..."

Nói đến đây, cậu dừng lại, nghiêm túc nói: "Nếu còn dư tiền, tôi sẽ đưa cậu đến trại huấn luyện giảm cân."

Chu Trạch: ".... Cảm ơn, tôi từ chối."

Trong bóng tối, thiếu niên nằm trên giường trên khẽ mỉm cười. Cậu nghiêng đầu, đếm những ngôi sao ngoài cửa sổ.

Thị trấn nhỏ này có nền kinh tế và công nghiệp không mấy phát triển, cũng chính vì thế mà bầu trời đêm ở đây rất đẹp.

Im lặng một lúc lâu, Yến Tầm đột nhiên hỏi: "Còn cậu thì sao, Chu Trạch?"

"Tớ á?"

Chu Trạch tự tin đáp: "Tớ đã nói với cậu rồi mà, sau này chắc chắn tớ sẽ trở thành đại minh tinh nổi tiếng khắp châu Á, cậu đi theo tớ thì đảm bảo cuộc sống đầy đủ, sung túc!"

"… Được rồi đại minh tinh, mai nhớ giữ gìn hình tượng khi chạy 1000 mét trong giờ thể dục nhé."

"Không được, mai tớ phải trốn học trước để tìm cho mẹ tớ một luật sư ly hôn giỏi cái đã."

Yến Tầm cười lạnh: "Đừng để mẹ cậu cầm dao xông đến trường đấy."

"Không đâu, tớ là con ruột của bà mà!"

"…"

Chiếc quạt điện cũ kỹ kêu ù ù hòa cùng tiếng ve ngoài cửa sổ, hai người trong phòng cứ nói chuyện vẩn vơ, đầu óc bay bổng khắp nơi.

Cho đến khi Yến Tầm mệt đến mức không chịu nổi, cậu đeo mặt nạ ngủ, định đi ngủ thật: "Được rồi, ngủ đi, mai sáu giờ còn phải dậy."

Chu Trạch ngáp dài, giọng cũng lộ vẻ mệt mỏi, cậu lầm bầm hỏi: "Yến Tầm, cậu kiếm tiền vì họ, vậy còn cậu thì sao?"

"Sau này cậu muốn làm gì..."

"…"

Tớ sao?

Sau này tớ muốn làm gì...

Lúc này, Yến Tầm đã mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt, câu hỏi này giống như một giọt nước rơi vào hồ sâu, chỉ gợn lên chút sóng nhỏ rồi lại chìm vào im lặng.

***

"Tích… Tích… Tích..."

Tiếng chuông báo thức nghe như ai đó đã nhấn nút quay chậm, nghe không giống tiếng chuông báo thức mà giống như âm thanh từ một thiết bị nào đó trong bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ không biết từ đâu thoảng qua, trước tiên chạm vào đầu mũi, sau đó xâm nhập vào phổi.

Đây quả là một cơn ác mộng.

Yến Tầm nghĩ.