Chương 36

[Yến Tầm, trước đây cậu không gọi tôi là anh Sở.]

[Vậy trước đây tôi gọi anh là gì?]

Lúc đó Sở Đình Vân đã trả lời thế nào nhỉ, người đàn ông đó chỉ cười nhạt và nói: [Tùy cậu, không quan trọng nữa rồi.]

Anh không cho cậu câu trả lời, chỉ nói rằng không quan trọng nữa...

Cho đến khi nhìn thấy tên lưu trên WeChat này, Yến Tầm mới nhận ra câu trả lời.

Đó là câu trả lời mà Sở Đình Vân nói rằng không quan trọng.

"..."

Yến Tầm vô thức vuốt ve ảnh đại diện núi tuyết, ngây người trong giây lát.

Tuy nhiên, ngay lúc này, ngón tay cậu đột nhiên cảm nhận được một rung động nhỏ. Một giây sau, trên màn hình trò chuyện trống trơn hiện lên một dòng chữ nhỏ màu xám…

*Tôi vỗ mông “Vợ yêu” và nói, tôi nhớ em.*

Yến Tầm: "..."

"???"

Não cậu trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng.

... Cái này!

Đây là cái quái gì?!

Rõ ràng cậu không gửi gì mà!

Yến Tầm nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ đó, cảm giác như máu trong người mình đang chảy ngược.

Cậu ngớ người một lúc lâu, mãi đến khi tai nóng bừng lên, cậu mới lúng túng nhớ ra và định rút lại tin nhắn.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, dòng chữ "Đối phương đang nhập..." đã hiện lên trên đầu khung chat.

Chữ "Đang nhập" nhấp nháy trong vài giây nhưng cuối cùng núi tuyết chỉ gửi lại một chữ đơn giản và mạnh mẽ…

[?]

Yến Tầm: "..."

Ánh mắt của Sở Đình Vân dừng lại ở dòng chữ nhỏ màu xám đó một lúc rồi đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.

Trên khung trò chuyện liên tục nhấp nháy dòng chữ "Đối phương đang nhập văn bản" nhưng mãi vẫn chưa có hồi đáp.

Anh không vội, thậm chí còn có phần thảnh thơi khi chờ đợi. Ngay lúc này, một chiếc điện thoại khác vang lên.

Sở Đình Vân bắt máy: "Alo?"

"Sở tổng, vừa có tin tức mới."

Giọng của trợ lý Phương vang lên từ tai nghe.

"Nội dung tố cáo ẩn danh về tập đoàn Hồng Viễn vào một tháng trước đã được chứng thực, hiện dự án khu nghỉ dưỡng tại đảo Sùng Ngạn đã bị dừng hoàn toàn, ngân sách bị đóng băng, còn bị phanh phui một đống nợ xấu. Tình hình nhà họ Trần... không ổn lắm."

"Người lớn bên đó nói gì?"

"Đêm qua người nhà họ Trần đã vội vàng đến thành phố A để cầu xin ông ấy nhưng không được vào cửa. Tuy nhiên, chắc phu nhân sẽ không nỡ nhìn gia đình mẹ mình gặp nạn, có lẽ sẽ âm thầm giúp đỡ ít nhiều."

Người mà trợ lý Phương nhắc đến là mẹ kế của Sở Đình Vân.

"Ừ, biết rồi."

Sở Đình Vân cười cười: "Vậy thì nhanh chóng cắt đứt hoàn toàn với Hồng Viễn, đồng thời phối hợp với các nhân viên điều tra của ngân hàng và chính phủ."

Trợ lý Phương có chút do dự: "Nhưng Sở tổng, chúng ta có không ít dự án hợp tác chặt chẽ với Hồng Viễn, nếu cắt đứt hoàn toàn thì tổn thất bên ta..."

Sở Đình Vân cắt ngang ngay: "Không tính tổn thất, phần còn lại tôi sẽ lo."

"Vâng."

Dừng lại một chút, trợ lý Phương vẫn hỏi thêm: "Sở tổng, có cần điều tra người tố cáo ẩn danh không? Bằng chứng mà hắn cung cấp quá chính xác, trong đó có nhiều thông tin tuyệt mật, tôi nghĩ có thể là người nội bộ và vị trí không hề thấp."

Sở Đình Vân im lặng một lúc, trả lời với ý cảnh báo.

"Đừng làm chuyện thừa."

"..."

Trợ lý Phương hiểu ý, thông minh dừng lại không tiếp tục đề tài này.

"Việc anh dặn hôm qua đã được hoàn thành. Nhưng nhà sản xuất bên đó muốn hỏi anh có cần thêm chút quan tâm đến bạn của cậu Yến không?"

"Không cần."