Chu Trạch kinh ngạc: "Tôi?"
"Nhà sản xuất đích thân gọi điện cho tôi, chỉ đích danh cậu, sao có thể giả được?!"
Vừa nói, quản lý vừa bắt đầu đặt vé máy bay, như chợt nhớ ra điều gì, vội thu ngay điện thoại cá nhân của Chu Trạch lại, nghiêm túc cảnh cáo: "Mấy ngày này làm việc cho tốt, không được liên lạc với bên ngoài!"
"…"
… Và đó là lý do Yến Tầm không nhận được tin nhắn phản hồi từ Chu Trạch.
Cộc cộc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Yến Tầm đặt điện thoại xuống: "Mời vào."
Người bước vào là y tá Triệu, cô ấy mang đến bữa ăn dinh dưỡng buổi tối và một bộ đồ bệnh nhân mới. Vì Yến Tầm hôm nay mặc bộ đồ đi ra ngoài một vòng đã không còn sạch nữa.
"Nhiều quà thế?"
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên những thứ trong hộp vài giây, trêu chọc: "Có vẻ buổi hẹn hò hôm nay rất thành công nhỉ."
Hẹn hò?
Yến Tầm ngẩn ra, theo phản xạ phủ nhận: "Chị y tá hiểu lầm rồi, không phải hẹn hò, hôm nay tôi là..."
Là đi bàn chuyện ly hôn.
"Không phải sao?"
Cô ấy nháy mắt với cậu, giọng điệu trêu chọc rõ ràng: "Vậy quà này ai tặng, quần áo trên người cậu là của ai?"
"Quần áo?"
Yến Tầm theo phản xạ sờ soạng mới chợt nhớ ra mình quên trả quần áo lại cho Sở Đình Vân. Lúc này cậu còn tìm thấy trong túi áo hai viên kẹo.
Giấy gói nhựa màu hồng, in hình trái vải dễ thương.
… Là hai viên kẹo vị vải.
Yến Tầm nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay, ngây người vài giây rồi mới tỉnh lại và giải thích: "Là vì hôm nay trời mưa, sau đó..."
Y tá Triệu không đáp, chỉ cười bằng ánh mắt như nói "Tôi hiểu cả rồi".
"..."
Cuối cùng Yến Tầm cũng không giải thích thêm, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Không hổ danh là bệnh viện tư đắt tiền, ngay cả bữa ăn dinh dưỡng cũng rất ngon.
Khi ăn xong, y tá Triệu dọn dẹp bàn rồi rời đi, Yến Tầm hồi tưởng lại mọi việc xảy ra hôm nay mới nhận ra rằng cảnh tượng gặp mặt diễn ra hoàn toàn khác với những gì cậu dự tính.
Rõ ràng cậu và Sở Đình Vân gặp nhau là để bàn chuyện ly hôn nhưng hôm nay đối phương lại cho cậu mượn quần áo, mời ăn tráng miệng, thậm chí còn đưa cậu về nhà. Điều này thật sự giống như...
… Một cuộc hẹn ngắn ngủi.
Khi ý nghĩ kỳ lạ này xuất hiện trong đầu, ngay cả Yến Tầm cũng thấy thật hoang đường.
Thật sự rất hoang đường.
Yến Tầm cúi nhìn tờ đơn ly hôn trong tay, lần nữa xác nhận điều đó.
Làm sao có thể là hẹn hò được.
Gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, Yến Tầm tập trung vào tờ đơn ly hôn.
Lúc nãy trên xe ánh sáng không tốt, mà Sở Đình Vân cũng có vẻ không thoải mái nên cậu chưa thể xem kỹ. Đến bây giờ, cậu mới có cơ hội đọc kỹ các điều khoản.
Nội dung không nhiều, đại ý là cả hai đồng ý ly hôn, tài sản trước hôn nhân thuộc về mỗi người.
Còn tài sản sau hôn nhân...
Ba căn nhà, một biệt thự ngoại ô, một căn hộ ở trung tâm thành phố và một căn nhà ở khu vực chính đều thuộc về Sở Đình Vân.
Hai chiếc xe, thuộc về Sở Đình Vân.
Toàn bộ tiền tiết kiệm, thuộc về Sở Đình Vân.
Quyền nuôi mèo, thuộc về Yến Tầm.
"..."
Yến Tầm đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng xác nhận rằng nếu ly hôn, cậu sẽ ra đi chỉ với một con mèo.
Nhưng điều kỳ lạ là Sở Đình Vân lại không chấp nhận và cũng không ký vào đơn ly hôn này.
Nhưng Yến Tầm đã ký.
Điều đó có nghĩa là trước khi mất trí nhớ, cậu đồng ý với các điều khoản này. Không những chấp nhận ly hôn, cậu còn sẵn sàng ra đi tay trắng.
Tại sao?