Không lâu sau, chiếc Maybach tiến vào bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện.
Từ đây có thể đi thang máy lên thẳng khu điều trị nội trú, nếu đỗ ở cửa chính, khi xuống xe sẽ phải đi qua vài mét đường mưa.
Sau khi xuống xe, Yến Tầm không lập tức rời đi mà chống nạng đi đến trước, gõ cửa sổ xe, cẩn thận dặn dò tài xế…
“Chú ơi, trời mưa đường trơn, đi chậm một chút nhé.”
“Yên tâm đi, cậu Yến.”
Chắc hẳn tài xế quen biết cậu, giọng nói rất thân thiện. Trước khi rời đi, Yến Tầm không quên chào tạm biệt Sở Đình Vân: “Tạm biệt, đi đường cẩn thận nhé.”
“…”
Người trong xe không trả lời.
Sau khi đi một đoạn, Yến Tầm như nhớ ra điều gì, cậu lại chống nạng quay lại.
Thật bất ngờ, xe vẫn ở nguyên chỗ cũ chưa rời đi.
Khi Yến Tầm tiến lại gần, cửa sổ sau nhanh chóng hạ xuống, để lộ nửa khuôn mặt tinh tế và đẹp đẽ của Sở Đình Vân.
Anh không nhìn Yến Tầm, mắt không hề dao động, giọng nói cũng rất lạnh lùng: “Còn chuyện gì sao?”
Yến Tầm cúi người tựa vào cửa sổ, giọng điệu đầy quan tâm: “Sở Đình Vân, có phải anh bị say xe không?”
Sở Đình Vân vẫn giữ nguyên vẻ mặt không biểu cảm, quay đầu: “?”
“Vừa nãy trên xe anh cứ nhắm mắt, trông không thoải mái lắm, anh có thấy buồn nôn không?”
Chàng trai chống nạng thân thiện chỉ vào bên cạnh: “Tôi vừa thấy bên kia có cái thùng rác rất to, trông có vẻ mới, hay để tôi kéo nó lại đây cho anh nhé?”
“…”
Sở Đình Vân nhìn Yến Tầm vài giây, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
“Được thôi.”
Đôi mắt anh sau cặp kính khẽ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng với Yến Tầm: “Cậu đi đi.”
Yến Tầm hơi sững sờ rồi đột nhiên cúi đầu, nói nhanh…
“Vậy anh chờ tôi một chút.”
Để tăng tốc, cậu thực sự nhảy lò cò đi.
Rõ ràng chân trái vẫn đang bó bột nhưng Yến Tầm lại nhanh nhẹn đến mức chẳng giống một người bị gãy chân, trái lại như một vận động viên trẻ đang luyện tập chân.
Nhưng khi chàng trai chống nạng vất vả kéo thùng rác siêu to trở lại thì chiếc Maybach đen đã quay đầu, đạp ga đi mất.
Yến Tầm: “…?”
Cậu kéo thùng rác cao ngang người, ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
Chưa kịp hoàn hồn, bảo vệ ở phía xa đã tức giận xách dùi cui, lao về phía Yến Tầm: “Này, cậu kia…!”
“Lại ăn trộm thùng rác đấy à!”
“Ông đây đã rình cậu mấy ngày rồi!”
Yến Tầm: “…”
Hai mươi phút sau…
Sau khi Yến Tầm năn nỉ và thậm chí xuất trình cả vòng đeo tay nhập viện, cuối cùng cũng khiến chú bảo vệ tạm tin rằng cậu không phải là tên tội phạm chuyên đi trộm thùng rác mà chỉ là một chàng thanh niên tốt bụng giúp đỡ bạn bị say xe nôn mửa.
Chú bảo vệ phất tay: "Được rồi, đừng giải thích nữa, cậu đặt lại đồ vào chỗ cũ rồi đi đi."
"... Xin lỗi đã làm phiền chú."
Yến Tầm chỉ còn cách dựa vào nạng, dù cơ thể không hoàn thiện nhưng vẫn kiên cường kéo thùng rác đặt lại chỗ cũ.
Suốt đường đi, cậu cứ nghĩ liệu Sở Đình Vân có cố tình không. Phản ứng đầu tiên của cậu cho rằng là đúng vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy người dịu dàng như Sở Đình Vân không thể nào làm trò đùa trẻ con như thế.
Có lẽ là do Sở Đình Vân đột nhiên có việc gấp...
Suy nghĩ mãi, thang máy đã đưa cậu lên tầng bảy của khu điều trị nội trú. Khi đi ngang qua quầy lễ tân, y tá Triệu gọi Yến Tầm lại.
"Tiểu Yến về rồi à? Vừa nãy có người giao hàng chuyển phát nhanh cho cậu."
"Gửi đồ sao?"