Giọng Sở Đình Vân có chút không hài lòng nhưng lại pha lẫn một chút bất lực.
Đối với một người có chút ám ảnh sạch sẽ như Sở Đình Vân, việc nuôi mèo thật sự thử thách giới hạn của anh, khó lòng chịu đựng.
… Nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý.
Vì Yến Tầm nói rằng nhất định phải nuôi.
“…”
Một lúc sau, chàng trai trẻ lại hỏi: “Vậy tên thì sao?”
Hầu hết có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng cậu đang hỏi tên của con mèo, nhưng Sở Đình Vân không hề khó khăn để hiểu ý của Yến Tầm.
Người đàn ông trả lời Yến Tầm: “... Dĩ nhiên là cậu đặt.”
Cậu đã đặt tên nó là Bảo Bảo.
“…”
Yến Tầm ngẩn người.
Vài giây sau, cậu chậm rãi chớp mắt, cơ thể vô thức ngả ra sau, toàn bộ cơ bắp dần dần thả lỏng, cuối cùng cậu tựa vào ghế sau với dáng vẻ rất thư giãn.
Yến Tầm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cảnh sắc đang lướt nhanh qua…
Những tòa nhà cao tầng, dòng xe tấp nập, giữa cơn mưa tầm tã, những ánh đèn neon rực rỡ vẫn lung linh đầy màu sắc huyền ảo.
Sau một giấc ngủ, thời gian đã đổi thay.
Bây giờ cậu đang ở một thành phố lớn vô cùng phồn hoa, trong khi quê hương nhỏ bé trong ký ức đã cách xa ngàn dặm.
Nhưng dần dần, cảm giác lạc lõng và bối rối ban đầu đã khiến Yến Tầm đột nhiên nảy sinh chút kỳ vọng.
“Tôi đặt tên…”
Cậu lặng lẽ lặp lại một lần nữa.
Tôi đã ôm về, tôi đã đặt tên, chúng ta cùng nuôi một con mèo…
Dù chỉ mới biết được vài mảnh ghép nhỏ nhặt nhưng Yến Tầm bỗng cảm thấy bảy năm sau, cuộc sống của mình dường như… rất tốt.
Ít nhất cậu đã tìm thấy vài dấu vết liên quan đến hạnh phúc. Và những dấu vết đó đều chỉ về người đàn ông đang ngồi bên cạnh cậu.
Chỉ về cuộc hôn nhân và gia đình mà cậu đã từng hạnh phúc, nhưng hiện giờ sắp đi đến hồi kết…
Yến Tầm bỗng nảy ra một ý định mạnh mẽ muốn nhìn thẳng vào Sở Đình Vân.
Nhưng ngay khi cậu hành động, ánh mắt của cậu lại tình cờ chạm vào mắt của người đàn ông đó. Không biết Sở Đình Vân đã quay đầu nhìn cậu từ lúc nào, hơn nữa không biết đã nhìn bao lâu.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Đang… nghĩ về việc xuất viện.”
Trong chớp mắt, Yến Tầm tìm ra một lý do để che giấu. Cậu cúi đầu, bình tĩnh nói: “Kết quả kiểm tra hôm nay đều tốt, bác sĩ nói tôi hồi phục rất nhanh, vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
Từ nhỏ, Yến Tầm đã không thích bệnh viện, thậm chí còn có chút ác cảm. Thêm vào đó, chi phí ở bệnh viện tư quá đắt đỏ nên cậu nóng lòng muốn xuất viện sớm.
“Khi nào?”
Sở Đình Vân như hỏi vu vơ: “Nếu tôi có thời gian, có thể tiện đón cậu xuất viện.”
“Không cần.”
Yến Tầm trả lời ngay lập tức mà không suy nghĩ, giọng điệu cũng vì thế mà có phần cứng nhắc. Từ trước đến nay, cậu đã quen với việc không làm phiền người khác.
Hơn nữa trông Sở Đình Vân có vẻ rất bận.
“Không phải tuần sau anh đi công tác sao? Đưa chứng minh nhân dân cho tôi đi, lúc làm thủ tục xuất viện sẽ cần dùng.”
Sở Đình Vân: “… Được thôi.”
Nửa giờ còn lại của chuyến xe, người đàn ông nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không nói thêm một lời nào với cậu.
Ban đầu Yến Tầm còn định hỏi vài điều, ví dụ như có thể xem ảnh của con mèo không hoặc về quá trình từ khi họ quen biết đến lúc kết hôn.
Tuy nhiên Sở Đình Vân cứ nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại, trông có vẻ không thoải mái, cuối cùng Yến Tầm vẫn chọn cách im lặng.