Chương 19: Chỉ là tôi muốn xin lỗi

Yến Tầm nói rất nhanh, hơi thở phảng phất hơi nóng: “Sau khi có kết quả, tôi đã bắt taxi đến ngay, nhưng không may lại gặp giờ cao điểm… Vì vậy tôi phải xuống xe sớm, nhưng khi trả tiền, tài xế không có tiền lẻ để trả lại…”

Bình thường Yến Tầm không phải là người nói nhiều, cũng không phải là người hấp tấp. Chỉ là lúc này đây, cậu thực sự cần phải giải thích nhanh chóng và chi tiết như vậy để Sở Đình Vân tin rằng cậu không cố tình làm lỡ hẹn hơn bốn tiếng đồng hồ.

Sở Đình Vân không nói gì, khoảng cách quá gần này không làm anh cảm thấy khó chịu, anh chỉ giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn Yến Tầm.

Có lẽ đối phương đã chạy một mạch đến đây, hoặc có thể nói là nhảy lò cò đến đây.

Bởi vì lúc nãy bên ngoài không có chiếc xe nào đậu, mà nhìn Yến Tầm thì có vẻ như đã bị ướt mưa không ít.

Mái tóc đen ngắn của chàng trai xoăn nhẹ, ướt đẫm dính chặt vào trán và tai. Có lẽ vì chạy trong mưa và gió thổi, đôi mắt của cậu hơi đỏ, càng làm cho những giọt nước lấp lánh trên lông mi không còn giống như nước nữa.

Nhìn cậu… chẳng khác gì một chú cún con bị chủ nhân bỏ rơi, ướt sũng nước.

Sở tổng dựa vào lưng ghế, ánh mắt lặng lẽ dạo chơi trên khuôn mặt của chàng trai.

Thực ra diện mạo của Yến Tầm nhìn vẫn không khác trước là mấy, nhưng ánh mắt đã thay đổi rất nhiều.

Rất nhiều, rất nhiều.

Rạng rỡ, trong sáng, ngây thơ, chân thành, tràn đầy vẻ sinh viên.

Không chỉ ánh mắt đã thay đổi mà cả thái độ, giọng nói, cách diễn đạt, thậm chí là những động tác cơ thể vô thức khi đối diện với mình cũng khác.

Giống như bác sĩ đã nói… Cậu thực sự không nhớ gì về quá khứ.

Không nhớ đến những ân oán và nước mắt, cay đắng và đau khổ.

Không nhớ đến những sự mâu thuẫn đằng sau vẻ bề ngoài hạnh phúc của cuộc hôn nhân đó.

Cũng không nhớ rằng mình đã từng nỗ lực đến nhường nào, tìm mọi cách để thoát khỏi người đàn ông trước mặt.

Trí nhớ của Yến Tầm chỉ dừng lại ở năm mười tám tuổi của cậu, dừng lại ở thời điểm cậu còn chưa quen biết Sở Đình Vân.

Đây thực sự là… một tin tốt lành nhất.

Khóe miệng của Sở Đình Vân từ từ nhếch lên một chút.

Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt của người đàn ông chậm rãi lướt qua gương mặt của Yến Tầm…

Lướt qua đôi mắt đen láy trong trẻo, hàng mi ướt run rẩy. Đôi môi mở ra đóng lại khi giải thích, cổ họng khẽ nuốt xuống vì lo lắng, cổ áo mở rộng khi cúi người…

Nếu ánh mắt có thể hóa thành vật chất thì lúc này Yến Tầm sẽ cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt và dính dáp đang bò lên xương quai xanh của mình.

Nó từ từ bò vào ngực qua cổ áo mở rộng, tiến về phía bụng dưới, trườn qua từng tấc da thịt, để lại những vệt ẩm ướt, giống như con thú đánh dấu lãnh thổ bằng cách rải lên đó mùi của mình.

Nhưng đáng tiếc, ánh mắt của Sở Đình Vân không thể hóa thành vật chất.

Anh chỉ từ tốn nhìn, đầu óc cũng từ tốn nghĩ…

Khoảng thời gian hôn mê này thực sự khiến người chồng nhỏ của anh gầy đi một chút, thậm chí cơ ngực cũng mỏng hơn một chút, nhưng đường nét cơ bụng thì vẫn đẹp như trước.

Yến Tầm hoàn toàn không để ý rằng chỉ trong một cái nhìn thoáng qua, mình gần như đã bị nhìn thấu. Cậu vẫn đang nghiêm túc giải thích với Sở Đình Vân.

“Nhưng sau khi xuống xe, tôi đã đến đây nhanh nhất có thể… Tất nhiên, tôi nói điều này không phải để bào chữa, chỉ là muốn xin lỗi…”

“Xin lỗi, tôi đã đến muộn quá lâu, cũng đã để anh chờ quá lâu.”