Chu Trạch vốn định nói thêm vài câu xấu về Sở Đình Vân, nhưng nghĩ lại thấy thôi đi, vừa nói có hai câu hai người đã suýt cãi nhau, huống chi bây giờ Yến Tầm chẳng nhớ gì, cũng chẳng cần thiết.
Nghĩ vậy, cậu ấy lại vỗ vai bạn thân: “Không sao đâu, Tầm à, cậu cứ mạnh dạn ly hôn, nếu sống không nổi nữa thì cứ tìm tớ, anh em có một miếng thịt, không thiếu cậu một miếng xương đâu.”
Yến Tầm nhíu mày: “Cậu coi tớ là chó à?”
“... Uống canh! Uống canh được chưa!”
Yến Tầm không phủ nhận, cậu bỏ qua chủ đề này, đột nhiên hỏi Chu Trạch: “Cậu có ảnh của anh ấy không?”
Chu Trạch đột nhiên cảnh giác: “Làm gì? Cậu còn tình cũ chưa dứt à?”
Yến Tầm: “... Ngày mai đến Cục Dân Chính, tớ phải nhận mặt chứ. Không lẽ đến lúc đó đi hỏi từng người ‘Này, có phải anh muốn ly hôn với tôi không?’ sao?”
“À, điều này cũng đúng.”
Chu Trạch nghĩ cũng có lý.
Thế là cậu ấy lấy điện thoại ra lục tìm, nhưng sau một hồi tìm kiếm, Chu Trạch mới chợt nhận ra dường như mình không có bức ảnh nào của Sở Đình Vân.
“Gì vậy, cậu không có ảnh của anh ấy à?”
Yến Tầm liếc nhìn biểu cảm của Chu Trạch là biết ngay đối phương không tìm thấy.
“Ai nói chứ?!”
Chu Trạch cắm đầu tìm tiếp, trông như thể hôm nay nhất định phải tìm ra bức ảnh cho bằng được.
“Cậu đợi đấy, tớ sẽ tìm ra ngay thôi!”
Đây là bức ảnh quyết định xem ngày mai Yến Tầm có thể ly hôn hay không, không có cũng phải có!
Mười lăm phút sau, Chu Trạch ném điện thoại cho Yến Tầm, giọng điệu không mấy vui vẻ.
“Đây, bức ảnh cậu cần đây.”
Yến Tầm cầm lên nhìn, bỗng nhiên sững lại.
Cậu đã dự đoán trước rằng bức ảnh Chu Trạch tìm được sẽ như thế nào, có thể là ảnh du lịch, có thể là ảnh chụp lén hoặc là ảnh tự sướиɠ, ảnh chụp chung, thậm chí là ảnh chụp trộm...
Nhưng Yến Tầm không ngờ rằng lần đầu tiên cậu nhìn thấy ảnh của Sở Đình Vân lại là...
… Là ảnh cưới của họ.
“Gương mặt đẹp trai” và “vài phần nhan sắc” mà Chu Trạch đã nói cuối cùng cũng được cụ thể hóa trên bức ảnh này.
Đúng là vị hôn phu tương lai của cậu có một gương mặt đặc biệt xuất sắc.
Đối phương có đôi mắt đào hoa vô cùng đẹp, đồng tử màu xanh đậm như hồ nước sâu thẳm trong vùng tuyết trắng hoang vắng. Dù chỉ là một bức ảnh đã chụp từ vài năm trước, nó vẫn khiến người ta có cảm giác như mình đang được nhìn sâu vào bằng một ánh mắt đắm đuối.
Sự kết hợp của dòng máu ngoại quốc làm cho các nét trên gương mặt anh càng thêm sắc sảo, gần như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Tóm lại, cực kỳ đẹp đẽ.
Ánh mắt Yến Tầm dừng lại trên gương mặt của người đó vài giây, sau đó chuyển sang gương mặt của chính mình bên cạnh.
Cậu rất quen với gương mặt của mình, nhưng người trong ảnh lại khiến Yến Tầm cảm thấy có chút xa lạ.
Dường như cậu trong tương lai đã thay đổi đôi chút, trưởng thành hơn nhiều.
Chàng trai trong ảnh đã không còn nét ngây ngô của thời học sinh, cậu mặc áo sơ mi trắng tinh khôi, mái tóc trước trán vốn xõa xuống đã được vuốt lên bằng gel tạo kiểu kỹ lưỡng.
… Nhưng đó không phải là điểm quan trọng.
Điểm quan trọng là trong bức ảnh này, Yến Tầm đang cùng với người yêu tương lai kết hôn.
Họ tựa vào nhau, mỉm cười hạnh phúc.
“…”