Editor:
mèomỡThấy Viên Lục Duy chẳng những không kéo dài, còn thúc giục đi mau, trong lòng Lục Chân Nghi liền bất an.
Chẳng lẽ hắn còn gây ra chuyện gì rồi?
Vậy thì thật sự phải nhanh lên, Lục Chân Nghi cũng không muốn vì bị hắn làm liên lụy mà không đi được.
Thúc giục này gia nhân cùng cái kia đổi dầu bằng hữu nhanh chóng thu thập rời đi, hơn nữa không cần kinh động người khác.
Kỳ thật cũng đều không có gì để thu dọn, chỉ có hai cái chăn, gậy gộc và đao cùng một ít đồ vụn vặt, không có đồ ăn, cũng không có quần áo.
Cốp xe liền chứa đủ tất cả đồ đạc của họ.
Đương nhiên, người bạn kia là đi một mình.
Tây doanh xe vào kiểm tra nghiêm còn xe ra lại gần như không quan tâm.
Lục Chân Nghi thật sự kinh ngạc khi bọn họ có thể thuận lợi đi ra như vậy.
Có điều hai giờ đi đường sau đó cũng không phải là một quãng đường đơn giản.
Tuy rằng Viên Lục Duy là dị năng hệ băng cấp ba, dị năng tinh thần của cô cũng tiến bộ vượt bậc. Nhưng ai biết trước được liệu có gặp phải quái thú cỡ lớn hay không?
Đương nhiên, có xe là chuyện tốt, chỉ cần mặt đường không hư hỏng quá nhiều thì đại đa số quái thú chạy không nhanh bằng xe. Ô tô tuy không chịu nổi một đòn của quái thú cỡ lớn, nhưng là đối với quái thú hình thể thông thường thì ô tô cũng được coi như một lớp phòng ngự tương đối thực dụng.
Bọn họ đã đi được một đoạn đường tương đối thuận lợi.
Viên Lục Duy quen đường nên hắn lái xe, Lục Chân Nghi bị yêu cầu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ba người kia và đứa nhỏ ngồi ghế sau. Mọi người đều rất căng thẳng, ngoại trừ Hinh Hinh thỉnh thoảng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thế?” thì không còn ai nói chuyện nữa.
Đi được gần một giờ vẫn không hề xảy ra bất cứ trục trặc nào.
Mọi người cũng dần bình tĩnh.
Chẳn qua Hinh Hinh lại bắt đầu đau bụng, muốn đi vệ sinh, nói xong còn suýt khóc.
Lục Chân Nghi vừa nghe liền biết là vì lâu chưa ăn gì, sáng sớm hôm nay chỉ ăn thịt, dạ dày trẻ con không chịu nổi, sợ là đi tả.
Lấy túi nilon giải quyết trên xe?
Nhưng Hinh Hinh dù sao cũng là một cô bé bốn năm tuổi rồi, trên xe toàn đàn ông, hơn nữa còn có mùi, quả thật là rất lúng túng…
Viên Lục Duy ngừng xe, tức giận nói: “Đi xuống giải quyết, đừng đi quá xa.”
Mẹ Hinh Hinh bế cô bé xuống, ba ba Hinh Hinh và người bạn kia cũng xuống theo.
Trong xe ngột ngạt, Lục Chân Nghi và Viên Lục Duy cũng xuống xe hít thở không khí. Viên Lục Duy vẫn còn thuốc lá mang theo, liền rút một điếu ra hút.
Lục Chân Nghi vẫn nhìn chung quanh, lặng lẽ dùng tinh thần quét một vòng.
Khả năng thăm dò của sức mạnh tinh thần của cô tuy không quá nhạy, phạm vi cũng không lớn, nhưng chắc chắn vẫn hữu dụng hơn mắt thường, coi như có còn hơn không.
Hinh Hinh được mẹ bế đi vệ sinh ở ven đường. Ba cô bé dường như cũng muốn đi, liền ra hiệu cho Lục Chân Nghi chỉ về phía hàng cây cách đó tầm hai mươi mét. Lục Chân Nghi hiểu ý gật gật đầu.
Người bạn kia cũng vội vàng đi theo.
Người có ba thứ khó nhịn, không thể tránh được.
Viên Lục Duy suốt cả chặng đường đều im lặng, gần như không nói chuyện, giờ phút này cũng chỉ hút thuốc, nhìn phương xa, không biết đang suy tư điều gì.
Kết hợp với khuôn mặt đẹp trai và dáng người cao gầy, cũng có vài phần giống nam chính trong phim thần tượng.
Tất cả đều thật yên ắng, giống như một lần ra ngoài pinic trước tận thế, thậm chí làm cho người ta quên mất nguy hiểm.
Lục Chân Nghi lại đột nhiên biến sắc, đứng thẳng dậy, nói: “Có biến!”
Viên Lục Duy nhìn cô một cái, đứng bật lên: “Mau quay lại xe!” Hắn cũng vội vòng qua đầu xe, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Lục Chân Nghi quát người phụ nữ cách đó không xa, đang chùi đít cho đứa nhỏ: “Mau lên xe, nhanh lên!”
Người phụ nữ chưa bao giờ thấy Lục Chân Nghi gay gắt như vậy, hoảng sợ, nhanh chóng ôm con chạy về phía xe, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: “Hưng Quảng, quay lại mau!”
Lúc này, đã có thể nhìn thấy phía sau chếch bên trái có thứ gì đó đang dần tiến về phía này.
Người phụ nữ nhét con vào xe, nhưng cô lại không lên xe, giữ cửa xe, kêu: “Hưng Quảng, Hưng Quảng!” Trong giọng nói đã có tiếng nức nở.
Lục Chân Nghi tập trung tinh thần có thể thấy đó là một tốp bao gồm mấy chục con quái vật
đủ loại, trong đó cao lớn nhất là một con Hoạt Hoài năm sáu mét.
Từ mạt thế tới nay, Hoạt Hoài có lẽ là top 3 quái vật con người sợ hãi nhất.
Bởi vì vẻ ngoài nó nhìn giống người lại rất cao lớn, tính tàn nhẫn thích ăn người, kí©h thí©ɧ cả về thị giác và tâm lý.
Chính Lục Chân Nghi cũng rất e ngại nó.
Vừa nhìn những quái vật kia, Lục Chân Nghi liền biết mình và Viên Lục Duy không có súng trong tay vốn không thể chống lại chúng nó, có súng cũng quá sức. Người phụ nữ vẫn giữ cửa xe tuyệt vọng gọi chồng. Lục Chân Nghi hạ quyết tâm, đẩy cô ấy vào ghế, giận dữ mắng: “Cô muốn con gái mình mồ côi sao?”
Người phụ nữ khóc òa lên, không ngừng lẩm bẩm: “Xin cô, cầu xin cô!” không chịu vào trong xe.
Viên Lục Duy nổi giận, nói: “Mẹ nó, cô mặc kệ cô ta đi, Lục Chân Nghi, lên xe, mau! Cô muốn chôn cùng lũ ngu xuẩn này à?”
Lục Chân Nghi cắn răng, dùng hết sức đẩy người phụ nữ kia vào xe.
Hiện giờ cô khỏe hơn người bình thường nhiều, người phụ nữ này vừa gầy yếu, hoặc có thể là do tuyệt vọng, hoặc là bản năng cũng cực kỳ sợ hãi quái vật phía sau, nên cũng không giãy dụa kịch liệt, cứ thế bị Lục Chân Nghi đẩy vào, đóng cửa xe.
Lục Chân Nghi cũng nhanh chóng ngồi vào bên cạnh ghế lái. Cô vừa vào trong xe, còn chưa kịp đóng cửa, Viên Lục Duy liền khởi động xe.
Người phụ nữ tuyệt vọng khóc lớn, cầu xin: “Chờ một phút, van xin cô, chỉ chờ một phút thôi…” Hinh Hinh cũng khóc, kêu “Mẹ, ba…”
Viên Lục Duy đương nhiên sẽ không đợi.
Đúng lúc này, hai đàn ông kia liền từ sau rặng cây chạy ra, người bạn kia còn đang kéo quần. Hai người liều mạng đuổi theo xe.
Quái vật cách bọn họ chưa đến ba trăm mét, tốc độ rất nhanh.
Người phụ nữ quay đầu nhìn thấy liền hét lên: “Bọn họ đây rồi!” Quay đầu cầu xin Viên Lục Duy: “Van xin anh, dừng một chút, dừng một chút thôi!” Lại xin Lục Chân Nghi: “Cô lục, xin cô giúp tôi!”
Trái tim Lục Chân Nghi như muốn nổ tung, đầu óc lại tỉnh táo vô cùng. Cô nhanh chóng nói với Viên Lục Duy: “Đừng tăng ga!” Sau đó nói với người phụ nữ: “Mở cửa xe, nếu có thể đuổi theo cô liền kéo lên!”
Viên Lục Duy khinh thường lại bất mãn “Hừ” một tiếng, nhưng vẫn nghe lời cô không nhấn thêm ga.
Mà người phụ nữ lại như chết đuối vớ được cộc, vội vàng mở cửa xe, rướn nửa người ra, gọi tên chồng.
Người chồng đã mặc quần hẳn hoi nên chạy nhanh, người bạn kia chưa kéo xong quần nên chậm hơn một chút, chạy phía sau.
Giây phút sống còn, hai người điên cuồng chạy.
Người chồng đã đuổi tới đuôi xe.
Người phụ nữ mở rộng cửa, vươn tay ra, tay người đàn ông cũng đủ với đến.
Viên Lục Duy từ kính chiếu hậu nhìn thấy vậy liền chạy chậm lại. Không biết có phải đối mặt với cái chết nên bản năng sinh tồn trỗi dậy hay không mà hai người kia thật sự kéo được nhau lên xe.
Lúc người đàn ông chui được nửa người trên vào trong xe, Viên Lục Duy liền giẫm kịch chân ga. Người đàn ông thiếu chút bị hất ra, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, chui vào xe.
Phía sau người bạn còn đang ra sức chạy, cách xe chừng mười mét, mà bọn quái vật đã cách anh ta chưa đến một trăm mét.
Viên Lục Duy không chút do dự nhấn ga, nhanh chóng bỏ xa người kia và quái vật.
Lục Chân Nghi không dám quay đầu, cô nghe được người đàn ông bị vứt bỏ kia tuyệt vọng gào thét, nghe được người phụ nữ mừng phát khóc, nghe được người đàn ông thò người ra đi gọi bạn mình, tiếng gọi bi thương tuyệt vọng… Cuối cùng lại không thể không đóng cửa xe lại…
“Cạch!”
Tiếng đóng cửa xe bình thường nhất, giờ phút này lại tuyên bố đóng lại cơ hội sống của một con người.
Lục Chân Nghi cắn môi dưới, cơ thể cứng ngắc, cúi đầu, lưng thẳng tắp.
Cô cho rằng chính mình sẽ khóc, mắt lại chỉ là nóng phát đau, trong lòng nặng như đá đè.
Cô không thể nói gì, càng thêm không thể yêu cầu Viên Lục Duy dừng lại chờ, bởi vì nếu không tăng tốc thì chính bọn họ cũng không thoát được.
Viên Lục Duy cho rằng Lục Chân Nghi sẽ xin hắn dừng xe, không ngờ cô vẫn còn có chút tỉnh táo. Hắn nhấn ga, xe phi như bay về phía trước, cuối cùng bọn quái vật cũng không đuổi theo nữa. Từ kính chiếu hậu đã không nhìn thấy quái vật, đương nhiên cũng không nhìn thấy người đàn ông kia nữa…
Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng người phụ nữ khóc nức nở.
Lục Chân Nghi đầu óc chết lặng, chỉ còn trái tim đang đập thình thịch. Thậm chí cô còn không biết Viên Lục Duy đã lái xe bao lâu, cho đến khi trong tầm nhìn xuất hiện một chiếc xe Jeep.
Xe Jeep bên kia đương nhiên cũng nhìn thấy xe bọn họ. Lục Chân Nghi hốt hoảng, Viên Lục Duy khẽ nói: “Là của doanh chúng ta!” Trong giọng nói cũng có chút vui sướиɠ.
Xe vừa dừng lại, cửa xe kia liền mở ra, là Tần Thẩm!
Lục Chân Nghi cũng mở cửa xe chạy xuống, nhào vào lòng Tần Thẩm.
Tần Thẩm mặc quần áo quân dụng dùng trong huấn luyện, dáng vẻ mệt mỏi, cằm đã lúm phúm râu, đôi mắt vừa nhìn đã thấy là cả đêm không ngủ. Anh ôm chặt Lục Chân Nghi vào lòng, không nói gì.
Lục Chân Nghi áp mặt lên l*иg ngực anh, nước mắt rốt cuộc cũng trào ra.
—
p/s: uầy, thế mà cũng lết được 1/3 truyện rồi. 50/135 chương =v=