Sau khi đưa mọi người đi đồng thời nghe ngóng được thêm thông tin, Tần Thẩm và Lục Chân Nghi liền lái xe về ‘lô cốt’ của họ.
Kết quả về đến nơi lại gặp được niềm vui bất ngờ.
Thật sự là vừa bất ngờ mà lại vừa vui.
Thẩm Hoành Hoan xưa nay an phận khiêm tốn, được lòng mọi người, thường xuyên đóng vai ‘người qua đường’ hiện giờ đang ngồi trên ghế sa lon, toét miệng cười ngây ngô, tay run rẩy như bị Parkinson.
Vũ Tiêu và lão Quách ánh mắt phức tạp: Kinh ngạc, hâm mộ, khó có thể chấp nhận, lại có chút buồn cười.
Buồn cười có lẽ vì Thẩm Hoành Hoan lúc này thật sự rất buồn cười.
Nhìn thấy Tần Thẩm đẩy cửa vào, Thẩm Hoành Hoan liền bật lên như lò xo, chạy tới trước mặt Tần Thẩm: “Dị, dị… Dị năng…” Anh ta lắp bắp, mặt đỏ bừng.
Tần Thẩm vẫn bình tĩnh như thường. Lục Chân Nghi ngạc nhiên, hỏi: “Anh làm sao vậy, Hoan Tử?”
Thẩm Hoành Hoan rốt cục cũng bộc phát, giải thích được đầy đủ: “Tôi
có dị năng!” Nói xong vẫn đỏ mặt thở hồng hộc, giống như vừa chạy mấy ngàn mét.
Tần Thẩm không nói gì. Lục Chân Nghi bởi vì từng bị dị năng không gian của Tần Thẩm làm bất ngờ cho nên cũng rất dễ dàng chấp nhận, hỏi: “Dị năng gì?”
Thẩm Hoành Hoan không trả lời mà duỗi một ngón tay ra.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào ngón tay của anh ta.
Ngón tay này không được đẹp lắm, hơi ngắn, móng tay cụt lủn, ưu điểm duy nhất là không bị thuốc lá nhuộm thành màu ố vàng.
Trước mắt bao người, từ đầu ngón tay bắt đầu tuôn ra một cột nước mỏng manh.
Lục Chân Nghi nhìn đầy thán phục.
Thật sự là một cột nước, mặc dù rất nhỏ nhưng kéo dài không dứt.
Tần Thẩm cầm luôn cốc ra hứng, nói: “Đừng lãng phí.”
Thẩm Hoành Hoan đổ đầy một cốc nước.
Đầy cốc xong, sắc mặt vốn đỏ của anh ta trở nên trắng bệch.
Lục Chân Nghi quan sát anh ta nhưng cũng không biết cơ thể anh ta mất nước chỗ nào… Lượng nước này là lấy từ trong không khí sao? Phân tử nước? Nguyên tố nước? Hay là hút nước từ con sông nào gần đây?
“Rất tốt.” Tần Thẩm cầm cốc nước kia, vẻ mặt ôn hòa
nói: “Từ nay về sau chúng ta sẽ không lo không có nước uống rồi.”
Nói đến vấn đề nước uống, hôm nay bọn họ cũng thăm dò được tin tức gần đây vốn có con sông không bị ô nhiễm nhưng sau động đất nước dần khô cạn, ngay cả dùng tiết kiệm cũng sắp không còn nước nữa.
Lục Chân Nghi nghĩ, xem ra Thử Thử xuất hiện quả nhiên sẽ đại hạn.
“Ha ha, tôi
trước kia đọc tiểu thuyết tận thế ở trên mạng mặc dù hiện thực không có zombie giống trong truyện nhưng lại có dị năng. Ha ha, hóa ra thật sự có dị năng.” Thẩm Hoành Hoan hoàn toàn đánh mất dáng vẻ nghiêm túc trước kia.
“Luyện tập nhiều một chút.” Tần Thẩm nói, “Mặc dù hiện giờ chỉ là một cột nước nhỏ, nhưng chưa biết chừng về sau có thể biến thành cột nước khổng lồ.”
Mắt Thẩm Hoành Hoan sáng lên, “Cột nước khổng lồ liệu có thể dùng để đánh quái thú không?”
Lục Chân Nghi cân nhắc, tỏ vẻ không tán thành, “Súng bắn nước cao áp cũng không dễ sử dụng như súng đạn.”
Thẩm Hoành Hoan nghe vậy niềm vui có được dị năng bỗng sụt mất một ít.
Nhưng rất nhanh anh ta lại vui vẻ trở lại.
Dị năng, dị năng, dù sao có dị năng cũng hơn không có dị năng.
Chuyện thần kỳ như vậy cơ mà.
Tiểu Vũ khó nén vẻ hâm mộ: “Thảm họa xảy đến, lại còn có dị năng! Không biết làm thế nào mới có thể có dị năng nhỉ. Là sau khi bị bệnh à? Nếu như vậy thì chờ Tĩnh San khỏi chẳng lẽ cũng sẽ có dị năng sao? Hay là bởi vì Hoan Tử đọc tiểu thuyết tận thế dị năng? Tôi
cũng đi tìm hai quyển đọc thử xem?” Về sau giọng điệu thì có trêu ghẹo.
Lục Chân Nghi cũng cười, “Sai rồi, là vì Hoan Tử của chúng ta là nam chính trong tiểu thuyết.”
Thẩm Hoành Hoan đỏ mặt, “Đâu có, aiz. Tôi
đột nhiên nghĩ đến chuyện, làm gì có nam chính nào thuộc hệ Thủy, không có sức chiến đấu, chỉ vẩy nước sao có thể trở thành nam chính?”
Dù nói thế nhưng trong lòng anh ta vẫn hết sức vui vẻ.
Thẩm Hoành Hoan xuất thân không cao, phải nói là gần áp chót. Từ nhỏ đã mất mẹ, nói cha không thương mẹ không yêu cũng không sai. Anh ta cũng không phải người thông minh, thành tích xuất sắc
gì cho cam, ngay cả thể dục cũng chỉ trên trung bình. Mặt mũi tạm được, ăn mặc chỉnh tề thì còn có thể coi như tuấn tú, lôi thôi thì chẳng khác nào người qua đường.
Thẩm Hoành Hoan chưa bao giờ tự tin, hơn hai mươi năm cuộc đời luôn sống cẩn thận dè dặt.
Ngoại trừ Tần Thẩm anh ta cũng không có bất cứ người bạn tốt nào khác.
Tất cả mọi người không ghét anh ta, đồng nghiệp ông chủ cũng sẽ nói anh ta chịu khó hiểu chuyện, nhưng nếu như hôm sau anh ta chết thì cũng sẽ không khóc thương cho anh ta.
Tần Thẩm có thể trở thành bạn tốt với anh ta là vì một trận đánh nhau thời trung học. Bọn họ bị lưu manh trong trường đánh, Tần Thẩm nổi tiếng cứng đầu, cho dù đánh chết cũng không chịu thua. Có một lần anh bị mười mấy tên chặn trên đường đi học về, chỉ sợ sắp bị đánh thừa sống thiếu chết. Tần Thẩm cho rằng Thẩm Hoành Hoan nhát gan sợ phiền phức nhưng Thẩm Hoành Hoan lại không vứt bỏ anh chạy trốn mà ở lại đánh cùng anh, cuối cùng cũng bị đánh cho thâm tím mình mẩy.
Đó là một câu chuyện không thể bình thường hơn, trong đời mỗi thiếu niên ai cũng có thể trải qua.
Thẩm Hoành Hoan cảm thấy mình vốn không có bất kỳ ưu điểm nào, ở trên thế giới này cũng nhỏ bé như hạt bụi. Nếu như ngay cả tâm huyết tối thiểu và giới hạn cũng đánh mất thì cả đời chỉ có thể làm một kẻ hèn nhát mà thôi.
Sau khi bị bạn thân gọi tới nơi này thật ra trong lòng anh ta vẫn có chút tự ti và bất an. Bạn thân ngày xưa thay đổi quá nhiều, vừa có tiền vừa có tài, còn cưới được người vợ xinh đẹp giỏi giang. Quả thật không phải người cùng một thế giới với mình nữa.
Cặp Ngô Tĩnh San cũng vậy. Ngô Tĩnh San cũng giống Lục Chân Nghi, còn Tiểu Vũ tuy chỉ là một cảnh sát nhỏ ở Bắc Kinh nhưng dù sao vẫn có học thức, mạnh hơn anh ta.
Cho nên mặc dù mọi người đều rất thân thiện, sau động đất còn cùng đồng tâm hiệp lực nhưng anh ta vẫn không thể không cảm thấy xấu hổ.
Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi.
Anh ta có dị năng!
Có lẽ dị năng này không mạnh, không lợi hại, nhưng anh ta đã không còn là người thường.
Anh ta hãnh diện, không đến mức kiêu ngạo nhưng ít nhất ở trước mặt Lục Chân Nghi, Ngô Tĩnh San, tiểu Vũ… Anh ta có thể nở mày nở mặt.
Kết quả, khi trở về phòng Lục Chân Nghi lại bắt đầu hỏi Tần Thẩm: “Dị năng này là sao? Vì bị bệnh ư?”
Tần Thẩm nhíu mày: “Không biết, người bị bệnh tự lành cũng không nhất định sẽ có dị năng, nhưng xác suất cao hơn. Không bị bệnh thỉnh thoảng cũng có người tự có dị năng.”
“Vậy anh
có biết đại khái xác suất là bao nhiêu không?”
“Không chắc, ước chừng những người bị bệnh tự lành là một phần mười, không bị bệnh thì không biết, một phần ngàn chăng?”
Lục Chân Nghi có hơi thất vọng. Cô cũng hi vọng mình có thể có dị năng, xem ra hi vọng cũng không lớn.
“Theo tình hình trong thôn, số người bị bệnh chiếm khoảng 10%, trong số đó có một phần mười đến một phần tám là tự lành. Nếu có một phần mười có dị năng… Vậy xác suất vẫn là khoảng một phần một nghìn …”
“Giả sử số người may mắn còn sống sót là 20% tương đương mười triệu người. Xác suất một phần một nghìn sinh ra người có dị năng, vậy thế giới sẽ có trăm vạn người có dị năng. Cứ coi như một phần năm nghìn thì cũng là hai mươi vạn. Tính ra thực sự cũng không ít. Trung Quốc mười ba triệu dân, giả sử còn sống hai triệu vậy thì có từ bốn
đến hai mươi vạn người có dị năng.”
Tần Thẩm sớm đã phát hiện Lục Chân Nghi đặc biệt thích loại số liệu tính toán này nên không lên tiếng để kệ cô.
“Ai, nếu như không thể trở thành một trong số đó thì em đúng là quá xui xẻo…” Cuối cùng cô tiu nghỉu tổng kết.
Người có dị năng sẽ dần xuất hiện, sức mạnh của người có dị năng cũng sẽ tăng. Rào cản giữa người có và không có dị năng sẽ càng ngày càng lớn…
Tần Thẩm nhớ rõ kiếp trước. Khi đó anh còn rất vô dụng, Lục Chân Nghi đã bị áp lực cuộc sống mài mòn sự hài hước, vừa bắt đầu tận thế đã chán nản. Cô hoàn toàn không linh hoạt như bây giờ. Cô chỉ yên lặng nhìn mình và những người có dị năng khác, chỉ khi không có người ở trong mắt mới lóe lên khát vọng, không giống như bây giờ, có thể cười đùa nói ra mong ước của bản thân.
Anh yên lặng nhìn cô, kéo cô vào lòng. Cởi bùa trừ ma
họ tìm được trong cuộc du lịch, đeo lên cổ Lục Chân Nghi.
“Hứa với anh, không được cởi ra. Tắm cũng không được cởi.” Anh nói.
“Sao vậy?” Lục Chân Nghi giật mình, cười, “Thứ này màu xanh gỉ đồng lại còn to, đàn ông đeo hợp hơn. Em đeo không hợp tẹo nào cả.”
“Anh cảm thấy nó rất linh, hi vọng khi không có anh bên cạnh nó có thể bảo vệ em. Cho nên không được cởi ra.” Tần Thẩm nói rất nghiêm túc.
Lục Chân Nghi đột nhiên có chút ngượng ngùng. Cô sờ sờ mặt ngoài thô ráp của bùa trừ ma, nói: “Được rồi…”
Sau đó mắt cô lại đột nhiên sáng lên: “Đúng rồi, em
có một phỏng đoán…”
Tần Thẩm thấy cô đột nhiên nói sang chuyện khác chỉ cảm thấy bó tay. Lườm cô một cái, nói: “Nói đi.”
Lục Chân Nghi mở Sơn Hải kinh, chỉ một đoạn cho anh xem. “Nước bắt nguồn từ đây. Dòng chảy về phía Bắc thành một hồ nước. Trong hồ có nhiều Châm Ngư. Bên ngoài có vảy, miệng như kim, ăn vào chữa bệnh tật.”
“Em nghĩ, nếu ngọn núi mọc lên ở trong thành phố chính là núi Tuân Trạng thì chúng ta đi về hướng Bắc chẳng phải sẽ thấy một cái hồ? Trong hồ có Châm Ngư? Ăn vào có thể chữa bệnh tật. Bệnh của Ngô Tĩnh San và mọi người có phải chính là ‘bệnh tật’ này không?”