Chương 10: La Veille

Tần Thẩm nghe cô nói chuyện qua điện thoại cũng biết được đại khái tình hình. Anh đi tới ôm cô vào lòng, vỗ vỗ bả vai cô: “Đừng nóng giận, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Chân Nghi kể lại cho anh nghe, tức giận đến mức không muốn nói chuyện.

Nhưng Tần Thẩm lại biến sắc, chẳng quan tâm an ủi Lục Chân Nghi đã nhảy dựng lên mở laptop ra xem thời gian bay và tình hình đặt vé.

Nhanh chóng xem xong, anh lại mở bản đồ nhìn một lát liền quăng laptop, dùng giọng nói và vẻ mặt nghiêm túc nói với Lục Chân Nghi: “Mau gọi điện thoại cho bố mẹ em, bảo bọn họ thu dọn đồ đạc lập tức lái xe tới Lộc Minh.

Lục Chân Nghi kinh ngạc nhìn anh.

Tần Thẩm cắn răng: Nhanh lên, anh nói thật đấy.”

Lục Chân Nghi nhìn Thẩm Hoành Hoan tránh ngoài phòng khách cho bọn họ nói chuyện riêng, run giọng nói: “Rốt cuộc anh luôn giấu em điều gì?”

Tần Thẩm kiềm chế, hạ giọng an ủi: “Tối về phòng anh sẽ từ từ kể cho em. Bây giờ không phải lúc tranh cãi, mau gọi điện thoại, nhanh lên.”

Lục Chân Nghi cầm di động, tay run rẩy: “Tới Lộc Minh… Rồi sao nữa…”

Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó nói rõ ràng: “Đừng ở khách sạn, ở trong xe qua đêm, lái xe đến quảng trường gần tòa thị chính, không nên tới gần nhà cao tầng.”

Lục Chân Nghi cũng nhìn anh một cái, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.

“Mẹ.” Cô nén lệ và run rẩy nhưng rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cho người ta không thể coi thường quyết tâm của cô, “Mẹ hãy nghe con nói, con chỉ cầu xin mẹ một lần này thôi. . . Lúc nhỏ con chưa bao cầu xin mẹ, kể cả khi bố mẹ ly hôn cũng không. Nhưng lần này mẹ nhất định phải nghe con. . . Lập tức chuẩn bị thật nhiều thức ăn và nước, vật dụng cấp cứu và vũ khí hữu dụng, lái xe đưa cả nhà tới Lộc Minh. Đừng ở khách sạn, tới quảng trường gần tòa thị chính, cách xa nhà cao tầng. . .”

Khi cô dặn dò kỹ càng hơn cả những gì anh nói, con ngươi Tần Thẩm co lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Đầu kia điện thoại hiển nhiên rất kinh ngạc.

“. . . Đúng, con

có nguồn tin, rất đáng tin cậy, mẹ hãy nghe con một lần. . . Đúng, trung ương sợ loạn lòng dân nên vẫn giấu chưa thông báo, sẽ có động đất mạnh. . . Giả thì không sao nhưng nếu như là thật thì làm thế nào!”

Sau khi để điện thoại xuống, cô tựa như rất mệt mỏi, nhưng lập tức lại bấm điện thoại cho bố, nói dối y hệt một lần nữa.

Gọi xong, cô trầm ngâm, đột nhiên nói: “Em

có cần gọi cho bạn bè không?”

Không đợi Tần Thẩm trả lời, cô liền đăng lên wechat: “Tận thế trong truyền thuyết đến, hôm nay mọi người dựng lều ngủ ngoài trời đề phòng động đất không? Hiếm khi được cắm trại dã ngoại tận thế! Để lỡ một lần tiếc nuối cả đời! Ai hưởng ứng thì chụp ảnh làm bằng chứng, sáng mai mình bao mọi người~~~”

Lát sau phía dưới có người cười đùa phản hồi:

“Cậu là Lục Chân Nghi sao? Không bị hack nick đấy chứ?”

“Ngất xỉu. . .”

“Được thôi, cậu nói đấy nhé, không được phép nuốt lời ~~ “

Tần Thẩm tiếp tục im lặng.

Lục Chân Nghi xưa nay vẫn luôn thông minh như vậy, chỉ nghe được một câu cách xa nhà cao tầng đã đoán được sẽ có động đất.

Anh phải cố gắng không để cô tìm được sơ hở.

Tối đến, Ngô Tĩnh San và bạn trai Tiểu Vũ đến đây.

Đi chiếc Volkswagen CC phổ thông của cô ấy.

“Cái gì thế này?” Ngô Tĩnh San nói.”Lục Chân Nghi, rốt cuộc Tiểu Tần nhà cậu kiếm được bao nhiêu tiền mà các cậu đã rảnh đến mức tự xây lâu đài vậy? Đi thuê một trang trại còn hơn, ít nhất chúng ta không cần ăn rau dưa hoa quả phun đầy chất hóa học. . . Chậc chậc, nhìn cái cửa sổ này mà xem, hai người đúng là cực phẩm!”

Bạn trai cô ấy – Tiêu Vũ cao 1m85, là kiểu người trái ngược hoàn toàn với Ngô Tĩnh San, không hay nói chuyện, lại thích cười, nhìn rất đáng tin cậy.

Thẩm Hoành Hoan nhìn thấy đôi Ngô Tĩnh San có chút ngại ngùng, cũng may Ngô Tĩnh San là người hướng ngoại, rất dễ nói chuyện.

Bữa tối nay hoàn toàn là kiểu pháp, gan ngỗng, súp bí đỏ kem tươi, sò hấp pho mát, bò bít tết nấm truffle, món điểm tâm ngọt chính là bánh sinh nhật. Tần Thẩm làm bánh opera, tỉ mỉ cân xứng cắt mười tám tầng chocolate đan xen đánh, mỗi tầng đều phết bơ hazelnut ngọt ngào thơm phức.

Toàn là món Lục Chân Nghi thích ăn.

Trên đĩa phục cổ viền vàng lộng lẫy bằng sứ tro xương bày các món ăn trang trí khéo léo tinh xảo.

“Đây là thành quả du học của đầu bếp Tần sao?” Ngô Tĩnh San ăn hăng say, miệng cũng không ngừng: “Chuyên nghiệp thật, nấm truffle mua ở đâu vậy? Taobao hình như không có?”

“Là loại đóng hộp.” Tần Thẩm lễ phép mỉm cười, nói.”Hương vị kém hơn một chút, nhưng cũng dùng được.”

Lục Chân Nghi nhìn nụ cười của anh, cảm giác kì thực anh không hợp cười như vậy.

Tiểu Vũ tên thật là Vũ Tiêu, anh ta nhíu mày nhìn Tần Thẩm.

Bọn họ trước kia chỉ mới gặp hai lần. Lần đầu, anh ta cho rằng Tần Thẩm là loại trai bao, có thể không nói thẳng ra mặt, nhưng anh và Lục Chân Nghi tuyệt đối không phải người yêu bình thường.

Sau đó nhìn anh tính tiền và xe của anh, anh ta cảm thấy Tần Thẩm là công tử nhà giàu chưa biết mùi đời.

Nhưng lần thứ hai gặp mặt, anh ta đã cảm thấy Tần Thẩm cả hai loại đều không phải.

Sau lưng Tần Thẩm ẩn giấu bí mật.

Làm một cảnh sát, Tiểu Vũ theo trực giác không thích, hoặc là nói cảnh giác với những người hoặc chuyện có bí mật.

Hôm nay loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, anh ta cảm thấy Tần Thẩm vốn không giống loại đàn ông tốn hai năm để học những món tây đẹp mắt này về khoe khoang.

Chẳng lẽ chỉ vì muốn lấy lòng Lục Chân Nghi?

Anh ta không biết đàn ông có thể “Si tình” đến mức này đấy.

Nhưng anh ta đương nhiên cũng không nói gì, chỉ cười cười nói: “Rất ngon, đám thường dân chúng ta hôm nay được hưởng lộc rồi.”

Thẩm Hoành Hoan dùng ánh mắt ‘tôi không quen cậu’ kinh ngạc nhìn Tần Thẩm, suốt hai ngày nay anh ta vẫn thường như vậy.

Anh ta hiển nhiên cũng cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi trước mặt khác xa bạn tốt trong ký ức của anh ta.

Dù mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng bữa tiếc sinh nhật sớm này của Lục Chân Nghi vẫn trôi qua suôn sẻ.

Ngoại trừ thức ăn ngon, bánh ngọt, sâm banh, pháo kim tuyến, cũng không thiếu tiếng cười nói rộn ràng.

Mười giờ, Ngô Tĩnh San do dự muốn về: “Các cậu tổ chức sớm là vì ngày mai có chuyện gì sao? Nếu không bọn mình về trước cũng được, dù sao vẫn chưa muộn.”

Lục Chân Nghi nói: “Đã hẹn cùng nhau đối mặt tận thế ngày mai rồi cơ mà?”

Tất cả mọi người cười rộ lên.

“Lô cốt nhà nông” của Tần Thẩm không nhỏ, ba tầng, mặc dù tầng ba là tầng gác mái, nhưng cũng không thấp, số lượng phòng không ít.

Tầng một là phòng khách rộng rãi, phòng bếp và hai phòng ngủ, có một phòng vệ sinh; Tầng hai có bốn phòng và hai phòng vệ sinh; Tầng ba gác mái cũng có hai phòng cùng một phòng vệ sinh.

Tần Thẩm để Thẩm Hoành Hoan ở một gian phòng cho khách ở tầng một, vì sợ để hai bên không thân quen quá gần sẽ ngượng ngùng nên Ngô Tĩnh San và Tiểu Vũ ở phòng cho khách tầng ba.

Còn bọn họ đương nhiên ở phòng ngủ chính tầng hai.

Lục Chân Nghi về phòng, mặt nạ gượng cười cả buổi tối lập tức biến mất. Cô đi đến trên giường, kiềm chế thân thể bất giác run rẩy, cố gắng bình tĩnh nói: “Tần Thẩm, anh nói tất cả mọi chuyện cho rõ ràng đi.”

Tần Thẩm đi đến bên cửa sổ cách giường không xa, nhìn ra bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ . Ánh trăng tối nay sáng lạ thường, nhưng không có vầng sáng vàng óng ánh, trong ánh sáng bàng bạc nhiễm một tia đỏ tươi như máu.

Bầu trời đêm rộng lớn, mặc dù bị vô số nhà cao tầng và núi nhỏ che mất một phần phía dưới, nhưng trên cao vẫn là vũ trụ không đáy mênh mông vô bờ

Vũ trụ huyền bí



tạo hóa tự nhiên con người không thể lý giải, không thể khống chế, cũng không thể theo đuổi.

Con người nhỏ bé biết nhường nào…

“Tần Thẩm…” Lục Chân Nghi ngồi xuống , thúc giục một lần nữa. Giọng cô mệt mỏi nhưng bình tĩnh.

Tần Thẩm xoay người, mắt nhìn xuống cô.

“Không phải em cũng mơ thấy mấy lần sao?” Anh bình tĩnh nói.

Mắt Lục Chân Nghi rất đen, trong veo, chăm chú nhìn thẳng anh. Ánh mắt Tần Thẩm chạm phải ánh mắt cô.

“… Những giấc mơ đó anh gặp không ít. So với em, anh mơ thấy càng nhiều, càng rõ ràng hơn.”

Tay Lục Chân Nghi khẽ run.

“Hơn nữa, những giấc mơ ấy đã được chứng thực.” Anh dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Từ rất lâu trước đây anh

đã có thể mơ tới một chút về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, rất rõ ràng, hơn nữa nhất định sẽ xảy ra.”

“Cho nên anh mới có thể cá độ bóng đá, bán nhà, bán vàng.” Lục Chân Nghi dùng giọng điệu khẳng định nói ra câu hỏi.

“Phải.”

“Anh tìm em là vì…”

“Trong mơ em là người phụ nữ của anh.”

“Ha.” Lục Chân Nghi cười, có chút tự giễu, “… Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Động đất, sóng thần, đa phần vùng duyên hải bị nhấm chìm, đảo nhỏ, đồi núi đột ngột từ mặt đất trồi lên, còn có… Quái thú… Ngày mai chính là tận thế.” Giọng anh bình tĩnh giống như tuyên án.

“Anh bảo bố mẹ em tới Lộc Minh…” Giọng Lục Chân Nghi run rẩy.

“Trong mơ, đó là một trong những nơi may mắn còn tồn tại… Nơi duy nhất còn lại gần quê em.”

“Ngủ đi.” Tần Thẩm chầm chậm, nhẹ nhàng giữ bả vai cô, từ từ ấn cô nằm xuống giường. Khuôn mặt bình tĩnh ở trong màn đêm tuấn tú lạ thường, thậm chí còn có cả dịu dàng hiếm có. Ánh mắt và giọng nói của anh đều dịu dàng thậm chí là thương yêu: “Yên tâm ngủ một giấc đi Lục Chân Nghi. Ít nhất tối nay có anh ở đây, sẽ không sao đâu.”

***

p.s: Chương sau tận thế bắt đầu nhé❤