Chương 52: TG2: Tu tiên

Bất chợt bị công kích, Tô Đào luống cuống tay chân ổn định linh kiếm, những đã rơi vào phạm vi cấm địa.

Cậu rơi xuống ngay đại thụ cao ngất, một cái xoay người nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, không bị thương gì.

【Lại bị đánh lén, ngươi lại quên mất lời dạy của sư tôn.】

Tiểu ngốc cũng bị Tô Đào mang theo gọi sư tôn.

Nó xem trong cốt truyện không có đoạn này, dứt khoát đem cốt truyện vô dụng ném sang một bên.

"Ta nào biết đồng môn sư huynh đột nhiên đánh ta a."

Một đoạn thời gian huấn luyện rốt cuộc so ra kém người luyện từ nhỏ, Tô Đào có thể từ trên cao đột nhiên rơi xuống còn ổn định linh kiếm lại ngồi lên đã là tố chất tâm lý.

Cậu lấy ra khóa trường mệnh treo dưới quần áo, sờ sờ vòng ngọc trên cổ tay, lại đến dây buộc tóc, còn có một đống pháp bảo lộn xộn khác, hai phút đồng hồ mới xem xong.

May mắn thay, không món nào bị hư hại.

Mấy thứ này là sư tôn cho cậu, theo lời sư tôn mà nói, hiện tại cậu đứng im để cho Đại Thừa kỳ đánh, đều phải đánh mười phút mới có thể phá hết mấy món pháp khí này.

"Hiện tại phải nghĩ biện pháp từ nơi này đi ra ngoài, phía trên hạ cấm chế, chỉ có thể bay thấp, không thể trực tiếp bay lên."

[Cậu cẩn thận một chút, yêu thú cũng có thể đánh lén.】

Tô Đào vỗ vỗ lá cây trên người, ngự kiếm bay về phía bắc.

Ở phía sau cậu, Ngọc Lăng Trần bận một thân đen xuất hiện, trong tay cầm một cái quạt ngọc, vạt áo sau khi kéo dài có vài phần bộ dáng công tử quý phái nhẹ nhàng.

Chẳng qua khí tức thô bạo kia, khiến hắn nhìn qua càng giống ma đầu tùy thời gϊếŧ người.

Quạt ngọc chống lại cằm căng thẳng, khóe miệng gợi lên một nụ cười khát máu.

"Lá gan thật lớn, lại dám động đến người của bản tôn."

Bất quá, đám cặn bã kia không vội, tùy thời có thể nghiền chết.

Vẫn là trước tiên canh giữ Tiểu Đào Tử, lấy Ích Cốc kỳ tu vi mà nói, Huyền cấp yêu thú vẫn là quá khó khăn.

Tại sao Đào Đào lại đi về phía nam?

Nơi này sở dĩ là cấm địa, cũng không phải có bảo tàng linh tinh nguyên nhân.

Tiên môn đối với yêu thú nhu cầu rất lớn, linh thực muốn yêu thú thịt, đệ tử tôi luyện muốn đánh yêu thú, luyện khí muốn yêu thú làm tài liệu vân vân.

Vì sự phát triển bền vững, đừng tiêu diệt người ta, mỗi tiên môn đều khoanh tròn một mảnh đất để nuôi trồng thủy sản.

Không sai, cấm địa này, dùng lời của Tô Đào mà nói, phải gọi là "Phi Vân môn huyền cấp yêu thú nuôi trồng thủy sản".

Tô Đào hoàn toàn không biết mình rơi vào trang trại, tự tin tràn đầy bay về phía nam, mười phù văn trên kiếm lấp lánh.

Trong đó ẩn chứa linh lực, có thể so với một cái Xuất Khiếu kỳ tu sĩ.

Đây là tâm ma giúp Tô Đào làm.

Tâm ma rất bận rộn, bản mệnh linh kiếm của Tô Đào và Tô Đào đều phải do hắn rót vào.

【Tại sao ngươi lại vừa bay vừa đỏ mặt, như vậy rất biếи ŧɦái!】

"Khụ, đây không phải là bị núi lửa nóng đến sao. Chờ đã, tại sao lại có núi lửa trong rừng! ”

Các khu vực giáp với đồng cỏ đã trở thành cát và đá.

Cách đó không xa, ngọn núi lửa nhỏ đang hừng hực thiêu đốt, toàn thân làng tằm khổng lồ đỏ rực chiếm cứ, bị thanh âm hấp dẫn, nhanh chóng bò về phía này!

Thân hình mập mạp rộng chừng năm thước, đôi chân nhỏ nhúc nhích, còn có đầu thật dài vươn tới...

[A a a a a a!!】

[A a a a a a!!]

Một người một hệ thống nhất đồng thời phát ra tiếng thét chói tai không có tiền đồ.

Tô Đào trước kia còn nuôi tằm bảo bối sợ tới mức lưu lại thất hồn mất ba phách, lấy kiếm ra chính là một chuỗi đại chiêu.

Trong chớp mắt, băng tiễn mưa đá sương mù bao phủ phiến thiên địa này, đem hết thảy bao trùm lên tầng băng dày hai ngón tay.

Ngay cả nham thạch nóng chảy sôi của miệng núi lửa cũng bị tiều rụi.

Tô Đào đối diện, khoảng cách gần trong gang tấc, cái đầu khổng lồ bị ngăn cách trong băng thật dày.

Biểu tình của Tằm có vài phần ủy khuất, phốc phốc phun ra một đống tơ lụa màu đỏ thẫm.

【Kí chủ, đây là băng tàm ti, một trong những vật liệu giải dược!】

Tô Đào ôm trái tim nhỏ kinh hồn chưa định: "..."

Băng Tằm Ti của Thần Đặc Sao!