Thanh âm của Ngọc Lăng Tiêu như thanh tuyền mang theo một tia chua xót.
"Ngày đó, vi sư không biết vì sao đột nhiên mất đi tu vi, trong lúc kinh ngạc tâm ma lớn mạnh, bởi vì tâm ma năng lực có thể so với vi sư thời kỳ cường thịnh, thế nhưng lại thoát ly ra ngoài tự ý hành động."
"Hắn ta có làm gì con không?" Tâm ma tiếp xúc tu sĩ, sẽ dẫn ra nội tâm u ám.
"Tâm ma?"
Tô Đào nhớ tới trong cốt truyện, quả thật đã nhắc tới chuyện này.
Tu chân giả cũng không phải đều một lòng truy đuổi đại đạo, vì cường đại là có thể khi dễ người khác, vì cơm ăn hỗn hợp đích thị là ở khắp nơi, là người, đều sẽ có tư tâm.
Nhưng tư tâm nhiều, chẳng những sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh, dẫn đến tu luyện trì trệ, còn có thể sinh ra tâm ma.
Để phòng ngừa tâm ma sinh sôi nảy nở, trong môn phái thường thiết lập một vấn tâm nhai, để đệ tử có thể thường xuyên đi vào chiến đấu, bạo lực phát tiết, lại tụng hiểu thanh tâm chú, bảo trì tâm tình vững vàng.
Tâm ma là suy nghĩ sâu sắc nhất và đen tối nhất trong nội tâm của tu chân giả.
Đó là tâm ma của sư tôn?
Nhưng mỗi buổi tối cậu đều bị ấn như vậy trong thiên điện, vô luận cậu làm cái gì cũng không buông tha cậu, gần đây còn thích nhìn cậu khóc, đây sẽ là suy nghĩ trong lòng sư tôn sao?
Tô Đào vừa nhìn thấy gương mặt ôn hòa nhưng tiên khí phiêu phiêu của Ngọc Lăng Tiêu, cùng tư thái giống như tùng kia, lập tức lắc đầu phủ nhận.
Sư tôn tốt như vậy, làm sao có thể nội tâm đang suy nghĩ cái loại vật này.
Nhất định là bởi vì tu vi biến mất, tâm ma không khống chế được.
Có lẽ chính là bởi vì sư tôn cả đời chưa từng yêu đương, tâm ma kia mới có thể bắt được cậu trong Lăng Tiêu điện.
Hiện tại Tô Đào có chút áy náy với Ngọc Lăng Tiêu, nhìn Ngọc Lăng Tiêu tự mang theo bộ lọc.
Ở trong lòng cậu, sư tôn chính là thiên thượng nguyệt, nhân gian tuyết, đó gọi là băng thanh ngọc khiết.
"Nếu như hắn khi dễ con, nói cho vi sư, vi sư mặc dù tu vi đã mất, có lẽ vẫn có chút biện pháp."
Mất đi tu vi cũng là bởi vì cậu a!
Tô Đào bất đắc dĩ che mặt.
Cậu đêm nay cầu xin tâm ma biếи ŧɦái kia, cạch, tâm ma, giúp cậu khắc xong phù văn, cậu có thể đi giúp sư tôn tìm giải dược.
Không bao giờ muốn nhìn thấy bộ dáng sư tôn suy yếu sắp chết nữa.
"Không có việc gì, sư tôn người không cần lo lắng, con cùng tâm ma kia. Vừa gặp như thấy người quen đã lâu, ở chung rất tốt!”
Muốn nói thân thể tình huống, quả thật là không tồi.
Giống như mỗi kẻ biếи ŧɦái coi trọng cậu đều am hiểu du͙© vọиɠ đùa bỡn cậu.
"Đồ nhi, con có phải đã có một đoạn thời gian không đi hỏi Tâm Nhai hay không? Ngọc Lăng Tiêu đột nhiên hỏi."
"A ha ha ha. Ta không có việc gì, sư tôn người cứ yên tâm đi! ”
Vào Vấn Tâm Nhai, một tá chính là mười mấy ngày nửa tháng, Tô Đào chỉ nghĩ đến cũng cảm giác giá trị thể lực đã cạn kiệt.
Vấn Tâm Nhai là không có khả năng đi, đời này cũng không có khả năng đi.
Cậu là người phật hệ như vậy, tâm ma sẽ không sinh sôi nảy nở!
"Vi sư tự nhiên yên tâm về con, con thiên phú dị bẩm, lại cố gắng tự chủ, cuối cùng có một ngày, sẽ vượt qua vi sư."
Tô Đào: "..."
Cậu thật đúng là không có chí hướng lớn như vậy.
Hy vọng sư tôn đến lúc đó nhìn thấy kiếm tu đệ tử của cậu, rút kiếm làm ma pháp trượng dùng, không nên quá hỏng mất.
Ngọc Lăng Tiêu muốn đứng dậy, kinh động Tô Đào nằm sấp trên người hắn.
"Sư tôn, có chuyện gì người sai con là được rồi!"
Tô Đào lập tức đứng dậy, ân cần chuẩn bị, giống như một cái chân chó bên cạnh niêu thần.
"Chỉ là có chút khát nước." Ngọc Lăng Tiêu bất đắc dĩ nói, "Con không cần khẩn trương như thế.”
Bầu không khí đột nhiên im lặng.
Bởi vì ánh mắt Tô Đào bất giác rơi vào đôi môi mỏng không có huyết sắc của Ngọc Lăng Tiêu.
Vừa rồi... Cậu còn hôn sư tôn hắn, ngay cả đầu lưỡi cũng dò xét vào, không cẩn thận quấn quýt qua mấy lần.
Ngọc Lăng Tiêu nhìn làn da trắng như tuyết của Tô Đào nổi lên ửng đỏ, giống như hoa đào từ nhụy hoa nhuộm đỏ nở rộ, sinh cơ bừng bừng, xinh đẹp mê người.
Đưa tay ra để tháo.