Chương 22: TG1: Theo dõi

"Á đau đau đau đau......"

Vết thương trên mặt còn chưa khỏi, trên người đã lại có thêm chằng chịt vết thương mới.

Cũng may sau khi khám bệnh không có vấn đề nghiêm trọng , cơ bản đều là vết thương ngoài da, Cố Dục giúp Tô Đào bôi thuốc, nghe thấy cậu kêu đau, ngước mắt nhìn, ngữ khí nhàn nhạt âm trầm.

"Ai bảo cậu thể hiện bảo vệ Đường Tiểu Điềm làm gì?"

"Bảo vệ nữ sinh thiên kinh địa nghĩa, Oái! Đừng chọc đừng chọc mà, tui muốn chếttt!"

[Thiên kinh địa nghĩa : là chuyện đương nhiên nên làm , ờmm mình để nguyên câu vì nghe nó có vần một cách kì lạ... nhỉ :") ]

Cố Dục thu hồi ngón tay đang nhẹ nhàng ấn vào vết ứ , rất bất mãn với câu trả lời này.

Hắn vẫn cảm thấy có chút chuyện hơi khó hiểu.

Quan hệ giữa hắn và Tô Đào thật sự rất tốt, nhưng cậu có thật sự thích hắn không?

Tô Đào miễn cưỡng lảng tránh được vấn đề này, nhẹ nhàng thở ra.

Cậu cũng không thể nói đám lưu manh này là do nguyên chủ tìm tới đánh Cố Dục, hiện tại cho rằng cậu phản bội chúng nó nên mới tới trả thù cậu.

Cố Dục đi nấu canh tẩm bổ cho Tô Đào, Tô Đào nằm liệt trên sô pha, nhẹ nhàng gọi Bé Ngốc.

Trong đầu vang lên giọng nói máy móc đáp lại.

【 Vì đã làm trái với quy định hệ thống, vi phạm quy định, tự ý điều chỉnh cảm giác đau đớn của ký chủ cùng với tặng thuốc mỡ chữa khỏi. Xử phạt: nhốt lại một tháng. 】

Sau đó, một tuýp thuốc mỡ đột nhiên xuất hiện trong tay Tô Đào.

Tô Đào lại dò hỏi khi hệ thống bị nhốt lại có phải chịu hình phạt nào khác nữa không, thì không có bất luận âm thanh nào đáp lại.

Thật là, hệ thống giống tên, là một Bé Ngốc.

Nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, cả người Tô Đào đều ủ rũ.

Trên thực tế nhiệm vụ không có cưỡng chế bắt buộc chia rẽ nam nữ chủ ngay lập tức, chỉ có quy định thời hạn tối thiểu .

Đại khái giống như trong rất nhiều bộ tiểu thuyết, nhân vật phản diện cho dù nỗ lực tìm đường chết như thế nào, nam nữ chủ cuối cùng vẫn ở bên nhau tình bền như kim.

Cho nên liền chú ý chú ý làm một chút, giai đoạn trước của cốt truyện có chút hiệu quả là tốt rồi.

Hiện tại đã qua mấy cái phần cốt truyện quan trọng, Cố Dục với Đường Tiểu Điềm vẫn là hai người xa lạ.

Tô Đào cũng không hiểu bản thân đã làm gì lắm, nhưng hiện tại đã có thể thoát ly, nhưng Tô Đào vẫn chưa muốn đi.

Tuy rằng đây chỉ là một cái thế giới nhiệm vụ, nhưng Cố Dục là người bạn tốt duy nhất của cậu.

Haiz.

Sống bình phàm tầm thường, có thu nhập ổn định hoặc có nhiều tiền tiết kiệm, có thể làm tổ ở nơi có phong cảnh tú lệ, tự mình hưởng thụ ngày tháng yên bình, không cần giao lưu với người khác, thỉnh thoảng có thể dựa vào gương mặt đẹp được nhận một chút ưu đãi.

Đây là cách sinh hoạt mà Tô Đào muốn,

Nhưng bản thân nhân vật phản diện luôn ở trong tình cảnh éo le, cái gì cậu cũng không làm, nhưng lại bị lưu manh vây đánh hai lần.

Nếu hôm nay Cố Dục tới trễ, phỏng chừng chân cậu sẽ bị phế đi một bên.

Mệt mỏi quá.

Tô Đào đem thuốc mỡ chữa khỏi bôi lên vết ứ bầm tím trên cánh tay, thuốc mỡ tự động bài trừ vết máu, hấp thụ vào làn da, sau đó vết thương toàn thân cậu đều khỏi!

...... Loại đồ tốt như thế này cũng dám cho cậu, thảo nào Bé Ngốc phải bị nhốt vào phòng tối một tháng.

"Làm sao vậy?"

Nghe được động tĩnh Cố Dục bước tới gần, thấy Tô Đào cuống quít thả ống quần đang xắn cao xuống, lúc trước ở đó là một mảng bầm tím, hiện tại lại trắng tinh như ngọc.

Vết thương biến mất?

Tô Đào che khuất trên người, lại không phát hiện vết thương trên mặt cậu cũng đã biến mất,nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mụp ngoan ngoãn, mắt to long lanh chớp chớp làm bộ chân thành.

Khóe mắt còn lưu lại chút nước mắt vì chịu đau mà ửng đỏ, làm gương mặt soái khí đáng yêu của cậu bỗng trở nên trù diễm hơn.

"Kh-không có gì đâu, cậu đang làm món gì vậy, thơm quá!"

Cố Dục nhìn Tô Đào giả ngu giả ngơ lảng tránh, lại không định vạch trần cậy, cho phép Tô Đào chạy vào phòng bếp ăn vụng, chỉ sủng nịch lau đi miếng hành lá dính bên khóe miệng Tô Đào.

Buổi tối.

Tô Đào lén lút nhẹ nhàng nhìn vào mắt mèo trên cánh cửa, cửa phòng ngủ chính đã đóng lại, bên trong truyền đến tiếng Cố Dục đang gọi điện thoại.

Ok, Cố Dục trở về phòng thường sẽ không ra ngoài nữa.

Cậu có thể không cần giả vờ bị thương mà thoải mái tắm rửa sạch sẽ rồi!

Phòng tắm ở cuối hành lang nhanh chóng tràn ngập hơi nước nóng hầm hập, Tô Đào vừa xoa bóp kì cọ vừa nhỏ giọng ngâm nga hát, tràn đầy hơi thở vui sướиɠ.

Cửa phòng tắm bị mở ra, lặng yên không một tiếng động,gió lạnh thổi vào làm Tô Đào rùng mình một cái.

"Ai đấy?"

Cánh tay kiên cố làm người hít thở không thông dùng sức ôm lấy Tô Đào, âm thanh quen thuộc qua máy biến âm kia vang lên sát bên tai, chứa đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu điên cuồng vặn vẹo.

"Bảo bối ngoan, vui vẻ không?"