Chương 11

Đối diện với lá thư uy hϊếp này, một người một hệ thống lâm vào trầm tư.

Tô Đào do dự, nói: “Ý hắn là hắn đang ghen tị đúng không?”

Từ, từ nhỏ đến lớn cậu còn chưa từng gặp qua kiểu người này, theo dõi thì cũng thôi đi, vì cái gì hắn còn sẽ ghen với một con mèo vậy!

Lông trên người Bé Ngốc đều xù dựng đứng cả lên.

【 Đây là hình dạng duy nhất mà ta có đó! 】

Ôi trời, ngươi chỉ quan tâm đến chuyện này thôi sao!

Tô Đào bó tay, hiển nhiên Bé Ngốc vẫn không hiểu con người lên cơn biếи ŧɦái đáng sợ như thế nào.

Tên cuồng theo dõi thần bí đó có thể tự do ra vào nhà cậu, rất khó nói có thể một ngày nào đó, Tô Đào tan học trở về nhà, nhìn thấy một con mèo chết.

Biếи ŧɦái đến trình độ này, thật ra làm cậu có chút mâu thuẫn.

Nếu không nhằm vào cậu làm mấy chuyện không dành cho thiếu nhi thì tốt rồi, làm thịt mèo là không được phép.

“Một khi đã vậy, cũng chỉ có thể nghĩ cách tóm được hắn ta.”

Bé Ngốc lần đầu nhìn thấy Tô Đào hùng hổ như thế, nghiêng đầu nghi hoặc .

Ba giây sau, Tô Đào nằm bẹp dí xuống.

“Bé Ngốc, trước khi ngươi chết nhớ trốn đi bảo toàn tính mạng, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn nữa.”

Bé Ngốc giận mà đạp Tô Đào một chân mèo, thế nhưng có chút an tâm một cách quỷ dị.

Không sai, đây mới là ký chủ rác rưởi lười biếng của nó.

Tóm được tên biếи ŧɦái đó không phải một chuyện quá khó khăn.

Đối phương có thể hiểu cậu rõ như lòng bàn tay, trong sân trường cũng có thể chụp được, khẳng định là xuất hiện ở rất gần cậu đến mức cậu không chút nghi ngờ về hắn.

Cân nhắc đến việc học sinh độ tuổi này hẳn là không đến mức nghĩ ra thủ đoạn vặn vẹo như này, vậy hắn có thể là người trưởng thành đã vào xã hội .

Lao công có thể tùy ý gặp được, hay là shipper? Không đúng, trên tay đối phương không có vết chai, lại có thể trực tiếp khống chế được cậu, còn có những hộp cơm sang trọng.

Ít nhất là một kẻ có tiền sống trong nhung lụa, học tập một ít kỹ xảo cách đấu.

Tô Đào đột nhiên nghĩ đến Cố Dục.

Đối phương đã thành niên, dáng người rắn rỏi, cậu không cẩn thận sờ phải cơ bụng Cố Dục, múi nào ra múi nấy, lúc đánh nhau với côn đồ cũng rất lợi hại.

Nhưng hắn là nam chủ, lại là học sinh, trong nguyên tác hoàn toàn chính là đối tượng bị cậu theo dõi hãm hại, sao có thể tới làm cậu.

Tô Đào đối với người xung quanh không quá chú ý, nhất thời không tìm ra được phạm vi mục tiêu.

Chỉ là……

“Có.”

Bé Ngốc nhảy lên, móng vuốt nhẹ nhàng đặt trên bụng Tô Đào.

【 Ai? 】

Tô Đào cạn lời: “Ta là nói ta có cách dẫn hắn ra.”

“Hơn nữa, trừ phi ngươi cho ta skill đặc dị, bằng không nơi này chỉ có thể có món lẩu thường, lẩu cay, bò kho……”

Chính là sẽ không có trẻ con.

Tô Đào dù lười, cũng biết phải bài trừ nguy hiểm mới có thể sinh hoạt an toàn được.

Vạch ra kế hoạch, cậu lập tức bắt đầu thực hiện.

Cố Dục đột nhiên phát hiện, Tô Đào đang xa lánh hắn.

Vừa tan học liền chạy mất không thấy bóng người, tiết tự học buổi tối trực tiếp lấy ra một chồng đề thi làm bài, cự tuyệt Cố Dục quấy rầy.

Tô Đào thể hiện rất rõ ràng, rõ ràng đến mức cả người Cố Dục đều cảm thấy không ổn.

Lúc lên lớp, hắn không có tâm trạng nghe bài giảng đã được học từ trước, không ngừng suy nghĩ bên người Tô Đào mới xuất hiện thêm ai, lại bởi vì ai mà xa cách hắn.

Là…… Đường Tiểu Điềm sao?

Tô Đào dối hắn thêm số điện thoại của Đường Tiểu Điềm, nhưng theo như quan sát thường ngày của hắn, Tô Đào cùng Đường Tiểu Điềm không có liên hệ với nhau.

Thỉnh thoảng, Đường Tiểu Điềm muốn tìm Tô Đào nói chuyện, đều bị hắn dọa trở về.

Cho nên…… Là ai khiến em nghĩ muốn rời khỏi tôi?

Mặt trời bị đám mây che khuất, tạo ra một khoảng bóng râm mát mẻ, nửa bên mặt Cố Dục bao phủ ở trong bóng râm, phảng phất đó chính là con quái vật trong nội tâm vặn vẹo, ẩn náu phía sau bề ngoài hoa mỹ.

Xa lánh Cố Dục tới nay, đối phương cũng không có trực tiếp hỏi cậu, Tô Đào lại vẫn cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí như kim chích sau lưng.

Ngẫu nhiên chạm phải tầm mắt của Cố Dục, đối phương lễ phép gật gật đầu với cậu, Tô Đào lại ngoài bất ngờ cảm thấy nguy hiểm, lông tơ sau lưng dựng đứng lên.

Nhìn dáng vẻ, Cố Dục là thật sự coi trọng quan hệ bạn bè giữa bọn họ, hiện tại mới có thể bị tổn thương như vậy .

Tô Đào nội tâm âm thầm nói xin lỗi với Cố Dục, vì để lời đồn có tính xác thực hơn, chỉ có thể tạm thời oan ức ngươi! Người anh em!

Số người âm thầm chú ý hai người họ không ít, đặc biệt là sau khi bọn họ hư hư thực thực cãi nhau trở mặt, việc tám chuyện về mối quan hệ của hai người vẫn chưa hết hot trên diễn đàn trường.

Có người thì bảo do cùng thích một bạn nữ, người khác thì lại nghĩ do Tô Đào thi quá tốt nên Cố Dục khó chịu, đoán ra đủ thứ loại lí do.

Thẳng đến khi một bài post lặng lẽ bò lên trang đầu.

【 Tô Đào đang theo đuổi một chị gái của đại học kế bên, có ảnh chứng minh! 】

Chạng vạng, thân thể thon dài Cố Dục giấu mình dưới bóng râm của khu kiến trúc.

Gương mặt tuấn tú sớm đã bị mây đen xâm chiếm, hắn nhìn Tô Đào vui vui vẻ vẻ ra khỏi cổng trường, lại không phải hướng về nhà.

Khu trường đại học kế bên.

Cố Dục rũ mắt, che khuất khói mù trong mắt, click mở bài post này.