Chương 127

Phó Chi chờ ở trước quầy.

Ánh mắt của Lục Dư Bạch rơi vào trên người cô, không chút kiêng nể đánh giá cô.

Ngũ quan trên khuôn mặt của thiếu niên rất tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt hồ ly ẩn sau chiếc gọng vàng, âm trầm và mịt mờ.

Lục Dư Bạch có một tật xấu, hắn có một nỗi chấp niệm sâu sắc đối với những người xinh đẹp không tỳ vết.

Nữ sinh xinh đẹp không hề thiếu, nhưng giống với Phó Chi lại cực kỳ hiếm.

Hắn chỉ nhìn qua một lần.

Có lẽ ánh mắt sau lưng quá nóng bỏng, Phó Chi nheo mắt, quay đầu lại.

Đối mặt với ánh mắt của cô gái nhỏ, Lục Dư Bạch nhếch môi, đang nóng lòng muốn nói thì nhìn thấy em họ nhận trà sữa, lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, chuẩn bị rời đi.

Lục Dư Bạch khẽ giật mình, tùy ý nhấn vào giao diện trò chơi trong điện thoại, vóc dáng của hắn rất cao, Phó Chi chỉ có thể đứng tới ngực hắn.

Mùi cỏ cây trên chóp mũi hắn càng lúc càng đậm, Phó Chi vừa bước một bước, một đôi chân đột nhiên duỗi ra từ dưới chân cô.

Là Lục Dư Bạch, hắn duỗi tay, chuẩn bị đỡ lấy Phó Chi bị vấp ngã.

Nhưng mà ý nghĩ này còn chưa tồn tại bao lâu, dưới bắp chân đột nhiên có một lực đẩy về phía trước, cả người ngả về phía sau.

Thời khắc quan trọng, một cánh tay mảnh khảnh vươn tới nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn ngồi lại trên ghế một lần nữa.

Lục Dư Bạch cảm thấy cả người như trầm xuống, tay Phó Chi đặt trên vai hắn, cô cảm thấy Lục Dư Bạch có chút quen mắt, rất giống anh hai của cô, thế là nhắc nhở: "Cậu bé, phải cẩn thận một chút."

Lục Dư Bạch: "???"

Đây không phải lời thoại của hắn à?

Mấy thiếu niên xung quanh: CMN? Vừa rồi bọn họ nhìn thấy đại ca duỗi chân bắt nạt em gái xinh đẹp sao?

Vậy mà cũng không chiếm tiện nghi được!

Mất mặt!

Lục Dư Bạch híp cặp mắt hồ ly, hai đôi mắt nhìn nhau, nốt ruồi đỏ ở cuối mắt hiện lên một tia lạnh lùng, khi cười trông rất nguy hiểm.

Lục Dư Bạch ít khi về lại nhà cũ, đây là lần đầu tiên Phó Chi thấy hắn.

Cũng không thể trách Phó Chi không nhận ra hắn.

Thế là hắn cố tình lên tiếng: "Em họ Chi Chi."

Bốn chữ, giống như bị cắn ra từ đầu lưỡi.

Tô Tỉnh cũng nhắc nhở bên tai Phó Chi: "Đây là anh họ nhà chú ba của cậu, Lục Dư Bạch!"

Ồ, ra là vậy.

Phó Chi lịch sự trả lời lại: "Anh họ Tiểu Bạch."

Lục Dư Bạch: "..."

Lục Dư Bạch trong nháy mắt hơi nghẹn lời, nhất là trong tiệm trà sữa có không ít học sinh.

Thật sự có chút mất mặt.

Hắn đẩy gọng kính, như muốn giáo dục cô, sau một lúc lâu, hắn cố tình hỏi Phó Chi: "Em họ Chi Chi, em biết như thế nào là ăn nhờ ở đậu không?"

Cái này Phó Chi vẫn có thể hiểu được: "Chính là anh ăn cơm, em chỉ có thể ăn canh, anh ăn thịt, em chỉ có thể ăn cải trắng."

Biểu cảm trên mặt cô gái nhỏ rất nghiêm túc, Lục Dư Bạch cảm thấy buồn cười, cố gắng nhịn xuống, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đảo qua búi tóc nhỏ trên đầu cô.

Nhịn không xoa, cánh tay đặt trên vai Phó Chi, hắn nói: "Cho nên, em hẳn là nên đối xử tốt với anh một chút, đúng không?"

Nhưng Lục Dư Bạch chỉ là anh họ, Phó Chi hỏi lại: "Em ăn gạo nhà em, cũng không tốn của anh một xu nào, vì sao phải đối xử tốt với anh?"

Lời trong ý ngoài đều đang muốn nói yêu cầu của Lục Dư Bạch rất vô lý.

Nhưng trên đời này thật sự không có bữa cơm nào miễn phí, Lục Dư Bạch trực tiếp kéo lấy tay của Phó Chi: "Bởi vì anh là anh họ của em, là người thân của em, em nhất định phải bảo vệ anh, không để người ngoài bắt nạt anh. Sau này em có một ngụm canh để uống thì cũng phải tìm cho anh một miếng thịt, như vậy mới là người một nhà, có biết không?"

Phó Chi: "..."

Không, cô không biết!