Chương 97: Nhật Ký Trưởng Thàng Của Tưởng Kiên Cường

Bé gái biến thành bé trai, phải lấy lại tên thêm một lần nữa.

Mọi người đều dành suy nghĩ đặt tên cho bé gái hết rồi, đến bây giờ sức nghĩ tên đã cạn kiệt.

Nhưng giấy khai sinh phải điền tên, lại bắt buộc phải nghĩ đến. Tưởng Lâm Dữ không thể lấy đồng âm với họ Lâm Hi, ước chừng là do duyên phận, tên của hắn đã bao hàm họ của Lâm Hi, đứa nhỏ lại sử dụng tên của ba ba càng không được.

Hai người suy nghĩ nửa ngày, quyết định đặt cho hắn tên Sâm, Tưởng Sâm. Có dễ nghe hay không không quan trọng, quan trọng là… quý giá, nghe vào là có tiền.

Bất kể là trai hay là gái, ở trong lòng Lâm Hi đều là bảo bối quý trọng.

Tưởng Sâm nhũ danh Tưởng Kiên Cường, sống phải vô cùng kiên cường mạnh mẽ, và hắn đã thể hiện ý chí mạnh mẽ từ khi hạ cánh đến khi sinh ra.

nhũ danh: tên đặt cho trẻ mới sinh

Tưởng Kiên Cường càng lớn càng giống Tưởng Lâm Dữ, từ khuôn mặt đến tính cách, giống như khuôn đúc. Có thể ăn được ngủ được, cũng không khóc nháo, chỉ là kén ăn. Đồ hắn thích ăn, một mực ăn, không thích ăn cũng không đυ.ng vào.

Hắn được sáu tháng tuổi thêm bữa ăn phụ, hắn không động vào rau củ, không động vào trái cây, mím môi đừng nghĩ đưa vào được trong miệng hắn.

Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Lâm Dữ trước khi muốn cô bạo lực, xách đứa nhỏ rời đi, đẩy mắt kính trên sống mũi, nghiêm mặt nói, “Khi còn nhỏ không ăn, lớn lên sẽ tốt hơn . ”

“Anh bây giờ thì sao?” Phỏng đoán của Lâm Hi trước đó đã thành sự thật, việc sinh con cần phải nghĩ sâu tính kỹ, trên người ba ba có khuyết điểm khó sửa đổi, nhất định sẽ di truyền đến trên người con nhỏ.

“Không ăn rau củ quả có thể ăn được viên vitamin, cũng không phải chuyện lớn gì, kén ăn cũng có thể khỏe mạnh.”

Di truyền thật đáng sợ, Lâm Hi nhìn hai gương mặt giống nhau một lớn một nhỏ trước mặt, hoài nghi cuộc đời.

“Tiểu Kiên Cường chúng ta vóc dáng rất cao.” Tưởng Lâm Dữ đứng dưới ánh mặt trời, đặt đứa nhỏ ngồi trên vai, “Có phải hay không? Con trai, duỗi đôi chân dài của con ra cho mẹ con nhìn xem. ”

Tưởng Kiên Cường thật sự so với đứa nhỏ cùng tuổi cao hơn, hắn sinh ra đôi chân dài đã chiếm ưu thế, dù sao nặng gần mười cân. Hắn không mập rõ ràng, chủ yếu là dáng cao.

“Từ nhỏ uốn nắn có thể sửa được hay không? Anh từ khi nào kén ăn?” Lâm Hi cắn một miếng táo, dù sao Tưởng Kiên Cường cũng không ăn, “Nguyên nhân không ăn rau củ là gì? Chúng ta có thể căn cứ vào anh để điều chỉnh thức ăn của đứa nhỏ, nếu là vấn đề hương vị, chúng ta sẽ chọn một ít thức ăn không có vị.”

“Phân thành các loại.” Tưởng Lâm Dữ ngồi vào ghế sô pha ở đối diện, đứa nhỏ bò vào trong ngực hắn, đứng lên nhảy, Tưởng Lâm Dữ rất thích con của hắn, chỗ nào cũng tốt, rất ngoan cường, “Có hương vị và không có hương vị, có hương vị là buồn nôn, giống như cà rốt và ớt chuông xanh chính là buồn nôn. ”

Lâm Hi nhìn hắn mấy giây, như thế nào lại muốn đánh Tưởng Lâm Dữ đây?

Nửa ngày sau, cô đứng dậy đi qua ngồi vào bên cạnh Tưởng Lâm Dữ, đưa táo qua.

Tưởng Lâm Dữ cắn một miếng táo, trái cây giòn nước ngọt tràn trong khoang miệng. Hắn không thích ăn trái cây, nhưng Lâm Hi đưa đến miệng, hắn sẽ ăn.

Lâm Hi hỏi, “Anh thích ăn nhất rau củ quả gì?”

“Không có thích.” Tưởng Lâm Dữ nói đúng sự thật xong nhìn thấy ánh mắt Lâm Hi, chuyển thành nói, “Rau muống với măng tây có thể ăn, em làm rau, tôi đều thích ăn.”

Được rồi, vô phương cứu chữa.

Bây giờ Tưởng Lâm Dữ ăn rau xanh, cũng không phải là thích ăn. Bất quá Tưởng Lâm Dữ đã lớn, phân biệt rõ lợi và hại, lý trí thúc đẩy hắn không thể không ăn.

Đứa bé thì có lý trí gì?

“Mà mà ——” đứa nhỏ bò lên đùi Lâm Hi, Lâm Hi bế con lên, đứa nhỏ chủ yếu là bảo mẫu cùng cha mẹ chăm sóc. Hai người bọn họ làm việc, ai cũng không thể từ bỏ chức vụ. Sau khi sinh con xong, tuy rằng bọn họ đã giảm bớt thời gian làm việc, mỗi ngày cố gắng dành nhiều thời gian nhất để chơi với con, nhưng thời gian vẫn có hạn.

Cuối cùng bọn họ quyết định đưa đứa nhỏ tới Hoài Thành, mỗi buổi tối về nhà, cuối tuần hai người về nhà. Mỗi buổi tối đứa nhỏ với hai người bọn họ cùng nhau ngủ, cố gắng gia tăng thời gian tiếp xúc với con.

Đứa nhỏ được sáu tháng sẽ phát ra một ít âm thanh, nghe ra rất giống mẹ. Tâm Lâm Hi được hòa tan, hôn lên mặt con trai, “Con cái gì cũng không ăn, sẽ thiếu dinh dưỡng.”



Chuyện đứa nhỏ không ăn rau củ quả, mẹ của cô cũng đề cập qua, hôm nay cô thử nghiệm, cùng mẹ cô nói giống nhau như đúc.

“Không cần học thói hư tật xấu của ba ba con.” Lâm Hi sờ sờ chóp mũi con trai, cùng hắn cọ xát trán, “Học mẹ có được không? Ăn một chút hoa quả được không? Trái không có hương vị rất nhiều. ”

Tưởng Lâm Dữ lột một quả măng cụt, đút cho Lâm Hi ăn. Có đôi khi hắn nhìn Tưởng Sâm, giống như là soi gương, khuyết điểm của hắn từ trên người đứa nhỏ được phóng đại.

Loại cảm giác này thật vi diệu.

Lâm Hi trừng mắt nhìn hắn, Tưởng Lâm Dữ xoay người ôm lấy vợ con, hôn lên môi Lâm Hi, “Thuận theo tự nhiên đi, một tuổi trước, sữa bột cũng đủ dinh dưỡng rồi.”

“Nếu như sau này tính tình của đứa nhỏ hoàn toàn giống anh, em phải làm sao đây?” Lâm Hi nghĩ đến một chuyện thật đáng sợ, “Tưởng Lâm Dữ, anh còn có tật xấu gì, nói ra trước, chúng ta còn đề phòng.”

Tưởng Lâm Dữ: “……”

Tưởng Lâm Dữ vẫn luôn cho rằng tính cách của mình đã hoàn thiện, thẳng đến khi Tưởng Sâm được sinh ra, đứa nhỏ này cùng hắn giống nhau như đúc. Hắn là dạng người gì, ở trên người đứa nhỏ này thể hiện phát huy vô cùng tinh tế.

Đứa nhỏ khác tám tháng đã bắt đầu gọi người, Tưởng Sâm một tuổi còn không biết nói chuyện. Trước kia hắn sẽ còn y y nha nha gọi, sau tám tháng, hắn đột nhiên không ê a nữa rồi.

Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi được một phen hú vía, mang đứa nhỏ đi đến bệnh viện kiểm tra, xác định dây thanh quản thính lực đều không có vấn đề, bác sĩ nói có đứa nhỏ chính là không thích nói chuyện. Phụ huynh không nên gấp gáp, chờ một chút liền tốt.

Rất tốt, Tưởng Lâm Dữ cũng không thích nói chuyện, giống ba ba.

Giống nhau như đúc theo một kiểu mẫu, Lâm Triều một tuổi đã chạy một thân đầy đất. Tưởng Sâm bệnh sạch sẽ lạnh lùng không dễ dàng chịu xuống đất, tất cả đồ chơi của hắn đều yên tĩnh, thích khối rubik, thích xếp gỗ, thích các loại mô hình ô tô. Hắn cùng Lâm Triều cùng nhau đi học sớm, hắn luôn ngồi ở góc chơi xếp gỗ. Bởi vì kén ăn, hơn một tuổi liền gầy xuống. Hắn lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan phấn điêu ngọc trác, Tưởng Lâm Dữ phiên bản nhỏ.

Hai người ngồi cùng nhau, không cần hỏi cũng biết là hai cha con.

Sau khi có con, Tưởng Lâm Dữ chưa bao giờ nghiêm mặt ở trước mặt con. Bản thân Lâm Hi là người ôn nhu, đối với con cũng ôn nhu. Hai người ở trước mặt con ôn nhu tới cực điểm, nhưng cũng không có thay đổi gì, Tưởng Sâm vẫn là tính cách quái gở.

Tưởng Sâm nói chuyện là lúc hắn một tuổi mười tháng.

Tưởng Lâm Dữ chuẩn bị sang Mỹ kí hợp đồng, cần nửa tháng. Đúng lúc Lâm Hi cũng có việc, cô sang Châu Úc nói chuyện hợp tác, rời đi một tuần. Đây là lần đầu tiên hai người đồng thời rời khỏi Tưởng Sâm, trước kia là luôn sắp xếp thời gian, luôn có một người ở nhà chăm sóc Tưởng Sâm.

Bọn họ trở về cùng lúc, tại sân bay quốc tế Yến Thành gặp mặt, hai người cùng chạy về Hoài Thành. Mưa xuống rất lớn, trên đường bị trễ một thời gian rất lâu, về đến nhà đã qua 12 giờ đêm. Tưởng Lâm Dữ đề nghị ngày mai qua đón Tưởng Sâm, trễ thế này khả năng hắn đã ngủ. Lâm Hi không quá yên tâm, nói đi nhìn một chút.

Cô mở cửa bật đèn trên lầu nhìn thấy Tưởng Sâm mặc tã đứng trên bậc thang, hắn so với đứa nhỏ cùng tuổi cao hơn một cái đầu, chân dài tay dài, làn da trắng nõn. Mái tóc mềm mại gọn gàng của hắn dính trên trán, mắt to xinh đẹp lẳng lặng nhìn ra cửa.

Lâm Hi giật mình, vội vàng bỏ túi xách xuống bước nhanh chạy tới ôm lấy Tưởng Sâm.

“Con sao lại ở chỗ này? A di đâu? ”

Tay nhỏ mềm mại của Tưởng Sâm ôm cổ Lâm Hi, đứa nhỏ thật cẩn thận áp mặt vào người Lâm Hi. Ngay sau đó khóc lên thành tiếng, ôm thật chặt cổ Lâm Hi, “Mụ mụ ——”

Tưởng Lâm Dữ cũng nhanh chân chạy lên cầu thang, vội vàng cởϊ áσ khoác khoác lên trên người Tưởng Sâm, “Bảo bối?”

Tưởng Sâm khóc nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, “Ba ba.”

Nước mắt Tưởng Lâm Dữ lập tức rơi ra, trên người đứa nhỏ lạnh buốt, không biết đứng ở chỗ này bao lâu.

Bảo mẫu cùng Chu Oánh từ trên lầu chạy xuống, lo lắng nói, “Sao lại thế này?”

Tưởng Sâm khóc khàn cả giọng, ôm lấy cổ Lâm Hi, tay còn muốn dắt Tưởng Lâm Dữ.

Tưởng Lâm Dữ nắm chặt tay hắn, mắt đỏ bừng. Từ lúc sinh ra đến bây giờ, Tưởng Sâm không khóc không nháo, lúc này ủy khuất muốn chết.

Mấy ngày Tưởng Sâm vẫn luôn rất ngoan, mặc dù không nói lời nào, nhưng hắn muốn làm gì liền làm cái đó, bọn họ mỗi ngày đều sẽ gọi video, bà ngoại để hắn hôn ba ba mụ mụ trong màn hình, hắn cũng hôn. Hắn ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn uống sữa. Ban đêm bảo mẫu dỗ hắn ngủ, hắn cũng ngủ rồi.



Không biết khi nào hắn rời khỏi giường, hắn không biết tự mặc quần áo cho chính mình, hắn len lén gạt bảo mẫu chạy ra cửa, đứng ở trên bậc thang chờ người.

Chu Oánh nói liền bắt đầu khóc lên, “Sao con lại đi lên đây một mình? Bảo bối có sợ không? ”

Lâm Hi ôm con, nắm chặt tay Chu Oánh trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, cô vẫn luôn rất biết ơn cha mạ giúp cô chăm sóc đứa nhỏ. Cha mẹ cũng rất yêu Tưởng Sâm, nhưng tính tình hắn chính là mẫm cảm.

Đứa nhỏ là một tấm gương, cha mẹ có một vấn đề gì, sẽ hoàn toàn thể hiện qua trên người đứa nhỏ. Tưởng Sâm trầm mặc, Tưởng Sâm lặng lẽ quan sát, Tưởng Sâm mẫn cảm đều là đặc thù trên người bọn họ.

Lâm Hi đem ôm con thật chặt vào trong ngực, để mọi người đi ngủ trước. Chu Oánh còn muốn nói cái gì, Lâm Thế đuổi theo sau khuyên trở về phòng. Bà đã lớn tuổi, cũng không chịu nổi giày vò.

Về đến phòng, Lâm Hi để con trên giường, nhìn con trai còn nhỏ yếu ớt, lòng đau như cắt. Toàn bộ của đứa nhỏ dựa vào chính là cha mẹ, bọn họ đưa đứa nhỏ đến thế giới này, lại không thể cho đứa nhỏ toàn bộ tình yêu thương.

Tưởng Lâm Dữ làm ấm tay, lấy áo ngủ cẩn thận mặc vào cho con. Lâm Hi đóng rèm cửa lại, rèm cửa dày che khuất màn đêm bên ngoài cửa sổ, giường chiếu mềm mại, Tưởng Sâm kẹp giữa cha mẹ.

Tưởng Lâm Dữ nằm một bên cạnh hắn, ôm hắn để lên trên người, “Nhớ ba ba mụ mụ sao?”

"Nhớ." Tưởng Sâm nằm trong ngực hắn, tay nhỏ ôm chặt cổ Tưởng Lâm Dữ.

“Sao một mình đi lên cầu thang?” Tưởng Lâm Dữ ngữ điệu ôn nhu.

"Chờ ba ba." Tưởng Sâm lời rất chậm, nhưng câu chữ rõ ràng, “Chờ mụ mụ.”

Hắn không phải không nói chuyện được, chỉ là không muốn nói.

Ánh mặt Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi chạm nhau, mắt hai người đều đỏ.

Lâm Hi đã nghe rõ, Tưởng Sâm biết bọn họ trở về, cho nên hắn vẫn luôn chờ đợi. Chờ đến đêm khuya, Lâm Hi đau lòng thở dốc. Cô rất may mắn, trước đó bọn họ tới đây, bằng không hắn phải đợi bao lâu?

“Chúng ta về nhà.” Tưởng Lâm Dữ hôn lên cái trán mềm mại của hắn, từ khi có con, hoài bão trong lòng hắn dần dần chìm xuống, tâm của hắn mềm mại. Mỗi lần hắn không kìm được thói hư tật xấu, hắn sẽ ngẫm lại con của hắn có thể học hắn hay không, mỗi lần hắn gọi điện thoại cuối cùng đều sẽ nói yêu Tưởng Sâm, hắn bắt đầu biểu đạt yêu thương, đứa nhỏ quá mẫn cảm, hắn không biểu hiện đứa nhỏ sẽ không hiểu, hắn sẽ không để khuyết điểm của mình ảnh hưởng đến đứa nhỏ, phóng đại ở trên người đứa nhỏ, “Ba cùng mẹ sẽ vĩnh viễn không rời bỏ con.”

Tưởng Sâm không nói lời nào.

“Có phải rất sợ hay không?” Tưởng Lâm Dữ nhớ lại khi mình còn nhỏ, đại khái cũng có một đoạn thời gian như thế, hắn không nói lời nào, người khác đều cho là hắn không cần, “Không cần phải sợ, ba ba mụ mụ ở đây, chúng ta có thể đội trời đạp đất bảo vệ con. ”

Tưởng Sâm cọ xát trong ngực Tưởng Lâm Dữ, nước mắt thấm ướt áo sơ mi Tưởng Lâm Dữ.

Lâm Hi ở bên cạnh đặt trán lên trên vai Tưởng Lâm Dữ, nước mắt cũng rơi xuống, cô cúi mặt thấp giọng khóc. Bọn họ cần phải từ bỏ một ít gì đó, mới có thể cho Tưởng Sâm tình yêu hoàn chỉnh.

“Ba cùng mẹ rất yêu con.” Ai cũng không thay thế được cha mẹ, cha mẹ là người bảo vệ con đầu tiên, “Vô cùng vô cùng yêu con.”

Tưởng Sâm nắm lấy tay Lâm Hi, dựa vào trong l*иg ngực Tưởng Lâm Dữ, hắn rất buồn ngủ, nhưng vẫn gắng gượng không đi ngủ.

“Có muốn uống sữa không?” Lâm Hi nghẹ ngào, “Mụ mụ pha sữa cho con uống được không?”

Tưởng Sâm lắc đầu.

“Vậy ngủ đi, ba mẹ đều ở đây, sẽ không bỏ con. Ngày mai con tỉnh lại, ba mẹ dẫn con đi công viên Hải Dương, dẫn con đi công viên chơi, mang con đi nhìn xe đua.” Tưởng Lâm Dữ hôn lên trán Lâm Hi, lại hôn lên trán con trai.

Tưởng Sâm dần dần chìm vào giấc ngủ, hắn cực kỳ mệt mỏi, yên tĩnh dựa vào trong lòng Tưởng Lâm Dữ ngủ say.

“Chúng ta về Yến Thành ở đi.” Tưởng Lâm Dữ hôn lên trán Lâm Hi, tiếng nói khàn khàn, “Mang theo con”.

Lâm Hi chợt ngước mắt nhìn Tưởng Lâm Dữ, cô đang tự hỏi,nên từ bỏ sự nghiệp hay không. Tiếng khóc của con trai đêm, là từ khi hắn ra đời cho tới nay là lần đầu khóc thê thảm nhất, Lâm Hi đang ngẫm lại chính mình, có làm tròn trách nhiệm của một người mẹ hay không.

Tưởng Lâm Dữ đem ôm Lâm Hi vào trong lòng, một lớn một nhỏ đều là người hắn yêu nhất. Hắn chống trán Lâm Hi, thanh âm trầm trầm, “Mấy năm tuổi thơ của con, anh không muốn bỏ lỡ. anh muốn đem theo con trên người, tự mình gánh vác nếu có khó khăn, anh sẽ điều chỉnh lại công việc của anh, nếu như nhất thiết phải từ bỏ một ít gì đó, vậy anh từ bỏ, anh là đàn ông.” Hắn dừng lại một lát, nghẹn ngào, “anh không hy vọng, con trải qua thời thơ ấu giống anh.”