Giai đoạn Lâm Hi mang thai phản ứng rất lớn, cô là người không bao giờ nói mình không thoải mái,cô bị đứa nhỏ này giày vò đến phiền. Nôn ròng rã suốt hai tháng, Lâm Hi thường xuyên nghi ngờ mình mang thai chính là cái đồ kén ăn, bất luận cô ăn cái gì, vật nhỏ ở trong bụng kia đều không hài lòng.
Cái trình độ kén ăn cùng Tưởng Lâm Dữ có thể liều mạng, Lâm Hi ăn cơm Tưởng Lâm Dữ đưa tới, nhịn không được hoài nghi đứa nhỏ này sẽ không kén ăn theo Tưởng Lâm Dữ đi.
Trước kia Tưởng Lâm Dữ không ăn rau củ, chỉ dựa vào viên vitamin và trái cây bổ sung chất dinh dưỡng thiếu hụt, mấy năm nay bắt buộc dưỡng sinh, mới bắt đầu ăn rau củ.
Một người lớn hơn ba mươi tuổi còn kén ăn như vậy. Nếu đứa nhỏ tùy hứng theo hắn, Lâm Hi tức chết cũng không được.
Tưởng Lâm Dữ đem đủ món chua, cay, đắng, ngọt đủ các loại khẩu vị để lấy lòng Lâm Hi, ý đồ có thể tìm thấy một món cô thích ăn, kết quả rõ ràng, toàn bộ không có.
Lần đầu tiên Lâm Hi muốn ăn là khi mang thai được bốn tháng, rạng sáng ngày nào cô bị đói đến tỉnh, đẩy người Tưởng Lâm Dữ bên cạnh mình, “A Dữ”.
Tưởng Lâm Dữ mở mắt ra, lấy mắt kính trên đầu giường đeo vào, “Làm sao vậy? Không thoải mái? Đau bụng? "
“Không phải, em muốn ăn mì chua cay.”
Gần đây tính khí rời giường của Tưởng Lâm Dữ cũng biến mất, hắn ngồi trên giường lẳng lặng suy nghĩ mì chua cay là thứ đồ vật gì. Mì chua cay là cái gì? Rốt cuộc là dạng đồ ăn gì?
“Phía sau trường học của chúng ta có một cửa tiệm nhỏ.” Lâm Hi cũng ngồi dậy, gần đây cô nôn liên tục nên vô cùng tiều tụy, mắt thường có thể thấy được gầy gò hốc hác, “Rất cay, cầm hộp giấy để lau.”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
Hai phút sau, Tưởng Lâm Dữ rời giường đi qua phòng để quần áo lấy đưa cho Lâm Hi, “Mặc quần áo, đi, đi ăn.”
Rạng sáng mì chua cay tự nhiên không có mở cửa, buổi tối trời xuân phương bắc còn có chút lạnh, Tưởng Lâm Dữ xuống xe tìm số điện thoại của chủ cửa hàng. Lâm Hi ngồi trên ghế lái nhìn bóng lưng của hắn, có điểm muốn gọi hắn trở về, nhưng cái bụng khó chịu muốn ăn, cô mím môi.
Tưởng Lâm Dữ gọi điện mười phút đồng hồ.
Chủ quán mở cửa tiệm nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị bắt đi làm. Ngay từ đầu hắn tưởng rằng đối phương lừa đảo, đối phương ra giá cao để hắn làm một chén mì chua cay, trực tiếp cúp điện thoại, bệnh tâm thần.
Đối phương gọi ba cuộc điện thoại giải thích không phải kẻ lừa đảo, lão bà mang thai muốn ăn một chén mì chua cay, bao nhiêu tiền cũng được, hiện tại lão bà muốn ăn.
Chủ cửa tiệm cưỡi một con lừa điện nhỏ đi tới, nhìn ven đường có chiếc xe sang trọng đang dừng, một người đàn ông đang nôn nóng trên tay cầm điện thoại đứng trước cửa tiệm.
Đây là thật sự đang rất cuống.
3 giờ sáng, Lâm Hi ngồi ở ven đường trên cái bàn nhỏ ăn một bát mì chua cay nóng hổi trong gió lạnh.
“Lên xe ăn đi?” Gió hơi lạnh, môi trường xung quanh rất tồi tệ. Chén giấy cùng đũa ăn một lần nhìn điều kiện vệ sinh rất không đạt tiêu chuẩn, Tưởng Lâm Dữ nhíu mày.
“Lên xe ăn liền không có cái cảm giác kia.” Lâm Hi bị cay đến toát ra mồ hôi, thực sự sảng khoái.
Chủ cửa tiệm lại bưng một phần mì chua cay để tới trước mặt Tưởng Lâm Dữ, hơn nửa đêm cũng nhàn rỗi không có việc gì, ngồi chém gió, “Khẩu vị của phụ nữ mang thai chính là rất kỳ quái, khi vợ tôi mang thai dựng tôi dậy lúc 4 giờ sáng muốn ăn đậu hũ thối, giờ này thì đi đâu kiếm cho cô ấy đậu hũ thối? Hơn nữa đậu hũ thối thai phụ cũng không thể ăn. Nhưng nhìn cô ấy muốn ăn, tôi lại đau lòng. Đoán xem đến cuối cùng mọi chuyện như thế nào? Tôi chạy đi chợ sáng sớm mua một khối đậu hũ, làm nước ép đậu đông lại lên men, rán đậu hũ cho nước đậu lên men lên trên cùng đậu hủ thối có điểm giống nhau, mới dỗ được cô ây. Lúc đầu tôi không muốn đến, đêm hôm khuya khoắt lăn lộn, tôi lại không thiếu tiền. Nhưng phụ nữ mang thai không dễ dàng, muốn ăn chút gì đó, chúng ta có thể không thỏa mãn sao? ”
Chủ tiệm nói liên miên lải nhải, Tưởng Lâm Dữ bát mì thấm đầy ớt đỏ không muốn hạ đũa, nhưng đối diện Lâm Hi ăn rất ngon. Kể từ khi mang thai tới nay, đây là lần đầu tiên cô ăn ngon như vậy.
“Đúng vậy, phụ nữ mang thai thật không dễ dàng, cảm ơn.” Tưởng Lâm Dữ chăm chú nhìn Lâm Hi đối diện, bởi vì cay và nóng, trên làn da trắng nõn của cô nổi lên ửng đỏ, “Cay quá không? Dạ dày có thể không thoải mái hay không? ”
“Cần thêm cái gì cứ nói, cái gì cũng có.” Chủ cửa tiệm kéo cái bàn nhỏ chắp tay ngồi đối diện, nói, “Hai người đều là người Yến Thành?”
"Ừm." Tưởng Lâm Dữ thử ăn một đũa mì chua cay, ăn một miếng liền bị sặc.
Chủ cửa tiệm vội vàng cầm nước đưa cho hắn, nói, “không ăn cay được?”
Tưởng Lâm Dữ chưa từng chật vật qua như thế, ngồi trên bàn nhỏ bị sặc đến nước mắt đầm đìa, hắn uống xuống nửa bình nước mới tạm dừng, “Không ăn cay, lão bà của ta cũng không ăn quá cay.”
Lâm Hi đưa tờ giấy cho hắn, “Anh không cần ăn cùng em, cẩn thận một chút.”
“Chua cay là bé gái, đây là một đại cô nương.” Chủ cửa tiệm cười nói, “Con gái ngoan, cô gái là áo bông nhỏ tri kỷ.”
Lâm Hi ăn xong bát mì chua cay, là hương vị trong tưởng tượng, đứng dậy cùng chủ quán nói, “Cảm ơn ông chủ.”
"Khách khí."
Tưởng Lâm Dữ nắm tay Lâm Hi, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đây là cái môi trường gì!
Lâm Hi vừa đi xuống đường vừa quay đầu lại, “Cái kia, có thể hỏi thăm ông chủ bí phương làm đậu hũ thối không?”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
Trong bụng Lâm Hi rốt cuộc là thứ đồ chơi gì? Những cái này đều có thể ăn? Có thể ăn những thứ bình thường được hay không? Mì chua cay ở nơi này hắn ăn cay thành cực khổ rồi, Lâm Hi mặt không đổi sắc ăn hết, còn sự tình đậu hũ thối là như thế nào?
4 giờ rạng sáng, Lâm Hi ở trong phòng bếp rán đậu hủ thối.
Trong lỗ mũi Tưởng Lâm Dữ nhét khăn giấy, dựa vào cửa phòng bếp, “Có cần hỗ trợ hay không?”
“Không cần, anh ngủ đi.” Lâm Hi ăn xong mì chua cay thế nhưng không nôn, tâm tình rất tốt. Kỳ thật cô cũng không phải là đặc biệt đói, dù sao cũng đã ăn xong một chén mì cay, nhưng chính là có chút —— thèm.
Lâm Hi cũng không nghĩ tới cái chữ thèm này sẽ xuất hiện trên người mình.
Lâm tổng ưu nhã, xinh đẹp trong phòng bếp ăn đậu hủ thúi, hình ảnh không đành lòng nhìn thẳng.
Lâm Hi rán đậu hũ xong cho nước gia vị vào, nhìn Tưởng Lâm Dữ buồn ngủ đến mở mắt không ra dựa vào cửa, nói, “Anh muốn nhìn thử không?”
“Tôi không ăn đậu hủ.” Tưởng Lâm Dữ cụp mí mắt xuống, “Tôi cũng không ăn đậu thúi, tôi giúp em.”
Lâm Hi bưng đĩa đi lên nhà ăn, nói, “Đậu hũ hương vị còn thiếu một chút, nhưng nước sốt này cùng quán ven đường giống nhau, giống đến 60%, thật sự không muốn thử xem?”
"Không." Tưởng Lâm Dữ cự tuyệt.
Hai phút sau, Tưởng Lâm Dữ nếm thử đậu hủ thúi, lần đầu tiên trong đời. Đậu hủ chiên rất giòn, bên trong lại mềm, nước sốt thấm vào. Hương vị rất ngon, chính là rất kỳ quái.
"Ăn ngon?"
“Em làm ăn ngon.” Trong lỗ mũi Tưởng Lâm Dữ còn nhét giấy, chịu đựng mùi thối một hơi ăn hết, “Đậu hũ thối hương vị rất lạ, nhưng không khó ăn.”
Lâm Hi chiên không nhiều lắm, ăn xong miếng cuối cùng lấy giấy lau đi dấu vết trên môi, đột nhiên lúc Tưởng Lâm Dữ đứng dậy cô chồm lên người hắn, chống phía trên hắn, “Hôn một cái”.
Tưởng Lâm Dữ: “……”
Lâm Hi cười ra tiếng, kéo giãn khoảng cách, cô chính là trêu đùa Tưởng Lâm Dữ, cũng không phải muốn thật sự hôn, “Đi ngủ, sáng ngày mai chúng ta còn cuộc họp.”
Tưởng Lâm Dữ quăng tờ giấy, đứng dậy ôm mặt Lâm Hi hôn xuống. Hắn dừng lại một chút, xâm nhập vào, đó là một nụ hôn sâu.
Họ có tính cách riêng, mỗi người có sở thích riêng, nhưng bọn họ có thể bao dung cho nhau.
Tưởng Lâm Dữ có thể cùng Lâm Hi ngồi quán ăn ven ăn mì chua cay, có thể bỏ xuống mặt mũi gọi điện thoại cầu xin ông chủ tới làm một phần. Lâm Hi cũng có thể cùng hắn đi đến nhà hàng dưỡng sinh ăn một bát canh nước trong suốt, cũng sẽ bao dung hắn.
Đi cùng là lời tỏ tình lâu dài nhất.
Tưởng Lâm Dữ ôm Lâm Hi lên lầu, “Không thối, em hôm nay không nôn, rất tốt.”
Lâm Hi ôm cổ hắn, hất cằm lên nhìn hắn, “Nếu về sau khẩu vị của em đều như thế này thì sao? ”
Tưởng Lâm Dữ nghĩ nghĩ, nói “Không có dinh dưỡng, không kiến nghị về sau ăn như vậy, không tốt đối với cơ thể.”
Góc độ tốt cho sức khỏe.
Kí©h thí©ɧ hooc-môn sẽ làm cho cảm xúc con người thay đổi lớn, đột nhiên không có cảm giác an toàn.
Tưởng Lâm Dữ hôn lên trán cô một cái, nói, “Không cần lo lắng, khẩu vị thật sự thay đổi lớn, vậy thay đổi. Tôi sẽ thử cùng em ăn vào một miếng, kỳ thật không khó, hôm nay đậu hũ ăn rất ngon. Lâm Hi, tôi yêu em. ”
Sau khi ăn qua mì chua cay, Lâm Hi thần kỳ không nôn.
Nhưng khẩu vị của cô thật sự trở nên rất kỳ quái, thích ăn sầu riêng, thích ăn những đồ ăn có khẩu vị nặng, quan trọng là cay. Người thích ứng được phải năng lực rất mạnh, Tưởng Lâm Dữ từ đầu ngửi đã muốn nôn cũng đã chấp nhận được hơn một tháng.
Bởi vì người Lâm gia đã sớm cùng hắn dự phòng, nói ba tháng cuối cùng của thai kỳ rất khó khăn, cần chú ý bầu bạn. Phần lớn Tưởng Lâm Dữ và Lâm Hi vẫn ở Yến Thành, người Lâm gia trong Hoài Thành, cùng bọn họ không ở chung một chỗ.
Lâm Hạo Dương một ngày gọi tám trăm cuộc điện thoại, nói về những việc cần chú ý khi mang thai, rốt cuộc Lâm Hạo Dương cũng có cơ hội lấy tư thái của một người từng trải giáo dục Tưởng Lâm Dữ. Chuẩn bị quá đầy đủ, đánh dự phòng quá độc ác, Tưởng Lâm Dữ mỗi ngày như lâm đại địch.
Ba tháng cuối cùng Lâm Hi cũng không có chuyện gì, mỗi ngày cứ theo như thường lệ đi làm, cô cũng không có khẩn trương như Tưởng Lâm Dữ, một tháng cuối cùng, Tưởng Lâm Dữ còn suýt chút nữa chuyển địa điểm làm việc đến tập đoàn Lâm thị.
Đến phần sinh thường hay sinh mổ, thật đến một khắc này, Lâm Hi phát hiện mình căn bản không có chỗ để lựa chọn.
Lâm Hi mang thai tăng thêm 30 cân, cân nặng của cô có thể đạt tới mức đỉnh cao cuộc đời, đứa bé quá lớn không có cơ hội sinh thường, huyết áp cô cũng cao. Bác sĩ trực tiếp sắp xếp cho cô sinh mổ, lúc này cũng không cần phải đau khổ chờ đợi, chờ thời gian thíc hợp lấy đứa bé ra, có thể chọn một thời gian sinh thích hợp.
Chọn chính là bệnh viện Yến Thành, mấy ngày trước mọi người Lâm gia đã trở về.
Cả nhà chỉ có mỗi mình Lâm Hi không khẩn trương, những người khác đều trong trạng thái kiến bò trên chảo nóng, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt Lâm Hi, sợ cô lo lắng.
Thời gian sinh mổ định vào ngày 20 tháng 10, ngày đầu tiên Lâm Hi nhập viện, Tưởng Lâm Dữ ở bên cạnh giường bồi cô. Hắn một đêm không ngủ, hắn thực sự rất sợ.
Loại lo sợ này phảng phất như sợi tơ, từng chút một uốn lượn quấn quanh lấy hắn, quấn hắn chặt kín, hắn có chút thở không nổi. Tim đập nhanh, đại não hắn trống rỗng.
Trời hừng đông, Lâm Hi tỉnh lại muốn đi vệ sinh, Tưởng Lâm Dữ vội vàng đứng dậy đỡ cô.
Lâm Hi dừng bước chân lại quay đầu nhìn hắn, “Anh có phải không ngủ hay không?”
Tưởng Lâm Dữ xoa nhẹ mặt, “Em đi toilet trước.”
“Em không có việc gì.” Lâm Hi nắm tay hắn, “Đừng sợ, đừng giống như anh của em, mất mặt.”
Tưởng Lâm Dữ ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên sâu trong lòng có chút nghẹn ngào, hắn quay người ôm lấy cô, dùng sức rất mạnh. Hắn nói không nên lời, hắn chỉ là lo sợ.
“Bây giờ kỹ thuật y học đã rất tốt.” Lâm Hi xoa nhẹ đầu Tưởng Lâm Dữ, nói, “Chờ em trở lại, chúng ta chính là một nhà ba người.”
Tưởng Lâm Dữ trầm mặc, hôn lên tai Lâm Hi, cẩn thận hôn.
Sinh nhật hắn 33 tuổi cô mang bầu đứa bé này, hiện giờ hắn đã 34 tuổi, hắn cùng Lâm Hi quen nhau chín năm, ở bên nhau chín năm. Đã sớm khắc sâu trong lòng, đã sớm gắn lên sinh mạng của nhau.
Bọn họ là vợ chồng, họ là nương tựa vào nhau.
“Đừng sợ.” Lâm Hi ngược lại an ủi hắn, "Không có việc gì."
Tưởng Lâm Dữ vuốt ve tóc cô, hôn lên cổ cô.
Trên cổ Lâm Hi ẩm ướt, cô dựa vào người Tưởng Lâm Dữ, lần trước hắn khóc là vào lúc kết hôn. Lâm Hi nắm tay Tưởng Lâm Dữ để trên bụng, nói, “Bé con sẽ gọi anh là ba ba, anh mong chờ không?”
“Tôi cầu em bình an.” Giọng Tưởng Lâm Dữ khàn khàn, câu chữ gian nan, “Bình an vô sự.”
"Được."
"Tôi yêu em." Tưởng Lâm Dữ nói.
“Anh như vậy để cho em cũng rất khẩn trương.” Lâm Hi lau mặt hắn, "Đừng khẩn trương."
Tưởng Lâm Dữ cúi đầu hôn cô, trên môi lạnh buốt, lòng bàn tay cũng lạnh buốt.
Hắn chuyện gì cũng có kế hoạch, chuyện gì cũng có thể đâu vào đó. Đã từng là người lạnh lùng cỡ nào, núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt hắn cũng không biến sắc, bây giờ cũng biết sợ hãi.
Gặp Lâm Hi, cái gì cũng rối loạn.
Trước khi phẫu thuật Tưởng Lâm Dữ đã xây dựng đủ tâm lý, bác sĩ đưa cho hắn kí tờ giấy trách nhiệm, tay hắn run rẩy kí không xong, chật vật kí xong một chữ.
Một thời gian dài chờ đợi, mỗi phút đều là vò vò, một khắc kia đứa nhỏ được đưa ra ngoài, tất cả mọi người đứng tập trung trước của phòng phẫu thuật. Tưởng Lâm Dữ đứng nguyên tại chỗ, chân như đeo chùy, hắn và Lâm Hi đã cùng nhau xem qua nhiều video, hắn thấy chính mình vượt qua được.
Nhưng người ở bên trong chính là Lâm Hi.
Cùng những người trong video không giống nhau, đó là bà xã của hắn.
“4800 gram, bé trai, chúc mừng. Mẹ đứa nhỏ ở lại đang khâu, mọi thứ rất thuận lợi ……”
1 cân Trung Quốc = 16 lạng = 160 Tiền = 1600 Phân = 16000 Ly = 16000*0,0373g = 596,8 g
Con của hắn thật là một đứa mập mạp, sinh ra tới chín cân sáu lượng, cần phải đưa đi kiểm tra có khỏe mạnh hay không. Giai đoạn trước kén ăn như vậy, kết quả là sau thai kỳ dài lại lớn như thế, một đứa kén ăn mập mạp.
Tưởng Lâm Dữ không phải là người biểu hiện tính cách ra ngoài, hắn áp chế tất cả cảm xúc của mình xuống đáy lòng, hắn im lặng đứng ở phía sau tất cả mọi người, tất cả âm thanh ồn ào như dừng lại, nhìn vào lối ra.
Vợ của hắn đâu?
Đứa nhỏ được hộ lí ôm đi làm kiểm tra, cần quan sát thêm. Trong hành lang nháy mắt yên tĩnh lại, bọn họ đang chờ Lâm Hi.
Lâm Hi được gây tê, cô nhìn màn che trước mặt, cô rất thanh tỉnh. Đứa nhỏ được lấy ra cô rất tỉnh táo, hộ lí nói với cô là một bé trai, ôm tới để cho cô nhìn thoáng qua, đứa bé nhắm hai mắt đang khóc, khóc một mặt đỏ bừng. Hai mắt nhắm như vậy, Lâm Hi cũng có thể nhìn ra, đôi mắt cùng Tưởng Lâm Dữ lớn lên giống nhau như đúc, cặp mắt đào hoa hơi dài, đuôi mắt hướng lên trên. Mũi vừa cao vừa thẳng, xem xét lại thì chính là Tưởng Lâm Dữ sinh đấy, chỉ là ở trong bụng cô chờ đợi một thời ngắn ngủi một chút.
Lâm Hi lập tức tiếc hận căn phòng màu hồng phấn ở nhà.
Giai đoạn trước Lâm Hi rất thích ăn cay, còn tưởng là con gái. Tưởng Lâm Dữ đặc biệt cố ý làm căn phòng công chúa, hóa ra lại là con trai. Bọn họ đều chuẩn bị tên cho con gái, phải đặt lại tên.
Lâm Hi nằm thật lâu, nằm có điểm nhàm chán, nhắm mắt muốn ngủ, ca mổ của cô đã kết thúc. Lâm Hi nhắm mắt lại, so với trong tưởng tượng dễ dàng hơn, không có đáng sợ như vậy.
Tối hôm qua cô vì khẩn trương ngủ cũng không ngon, bây giờ hoàn toàn thoải mái, nhắm mắt một chút liền ngủ.
Cô lại mở mắt ra, nghe thấy được tiếng khóc của người đàn ông đè nén trầm lắng, Lâm Hi nhíu lông mày.
Tưởng Lâm Dữ không đến mức đó chứ!
Tưởng Lâm Dữ thật sự đã như vậy, thân thể hai người bọn họ thực sự rất tốt. Không trải qua biến cố lớn gì, lớn nhất cũng chính là vài chuyện cảm vặt, thậm chí còn chưa bị đau ruột thừa, cũng chưa từng thấy đối phương được đưa vào phòng phẫu thuật.
Lâm Hi bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, nằm trong giường bệnh sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, tất cả lý trí Tưởng Lâm Dữ tại thời điểm này sụp đổ, không kìm chế được cảm xúc.
Những chuyện gánh nặng như vậy, Tưởng tổng đã sớm không còn.
Tưởng kiên cường là một đứa kén ăn khỏe mạnh mập mạp, trước đó phải thay đổi mười mấy loại sữa bột, cuối cùng chọn đến một loại vừa lòng mới bắt đầu hài lòng ăn. Ở trong bụng biểu hiện yếu ớt giống như tiểu công chúa, thuần ngụy trang, hắn chính là một tiểu Lâm Dữ. Từ tính cách đến diện mạo, cùng Tưởng Lâm Dữ giống nhau như đúc. Lâm Hi nỗ lực muốn từ trong gương mặt kia tìm lấy một điểm giống cô, tìm nửa ngày, từ bỏ, không có một chút xíu nào giống cô.
Lâm Hi yên lặng rơi lệ trong lòng.