Tưởng Lâm Dữ dưới sự chú ý của dư luận cầu hôn, cùng ngày lên hot search. Lâm Hi hoài nghi hot search là Tưởng Lâm Dữ mua, hắn muốn mua hot search cho thực nghiệm xe mới, mua một tặng một, tặng cái hot search tổng tài cầu hôn.
Những bình luận phía trên đều là quá ngọt, hâm mộ tình yêu thần tiên, tổng tài Thượng Dữ đẹp trai hơn người! Đại tiểu thư xinh đẹp! Hai người có tướng phu thê.
Những bình luận phía sau lại rất chân thật.
Thương nghiệp liên hôn? Hay là Tưởng đại lão ở rể? Nghe nói tập đoàn Lâm thị muốn rót vốn cho Thượng Dữ, vì tiền bán mình? Đáng tiếc.
Đại tiểu thư mới thật đáng tiếc, nhan sắc giá trị thần tiên, năng lực làm việc mạnh mẽ, tương lai là người thừa kế tập đoàn Lâm thị, thế nhưng lại luẩn quẩn trong lòng muốn kết hôn?
Những bình luận phía sau càng gió tanh mưa máu.
Tưởng Lâm Dữ xem bình luận vẻ mặt ngưng trọng, trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ phát triển thành như vậy, hiện nay mọi người đều không ăn đường sao? Tranh lợi ích chân thật đến vậy sao? Chẳng lẽ không thể bởi vì tình yêu sao? Mấy bình luận thủy quân giá rẻ phía trước căn bản không thể gánh được những bình luận quy mô công kích lớn phía sau.
“Tưởng tổng.” Nhẹ nhàng ôn nhu gọi một tiếng.
Tưởng Lâm Dữ giương mắt nhìn Lâm Hi mặc bộ đồ đua xe màu đỏ, cô dựa vào cánh cửa lối vào, trong tay ôm mũ bảo hiểm màu đỏ. Tóc dài tùy ý cột lên, làn da trắng mặt mày xinh đẹp, phía sau là bóng đêm, cô giống như yêu tinh câu hồn.
Tưởng Lâm Dữ cất di động đứng dậy, đi tới chỗ Lâm Hi, “Xong rồi?”
“Ừm.”
Sau khi Tưởng Lâm Dữ cầu hôn thành công, Lâm Hi hỏi hắn muốn chơi đua xe một lần hay không, vì thế hai người liền lên núi.
Tranh tài cấp karting.
Tưởng Lâm Dữ mặc đồ đua xe màu đen, chân dài đặc biệt thẳng, bước tới chỗ Lâm Hi. Đeo bao tay màu đen nâng cằm Lâm Hi lên, cúi đầu hôn xuống.
Cánh tay Lâm Hi để lên cổ Tưởng Lâm Dữ, hôn càng sâu. Hai người hôn quả thực không muốn tranh tài, hồi lâu Tưởng Lâm Dữ mới buông cô ra, mắt đen ám trầm nhìn chăm chú vào Lâm Hi.
Hắn đeo kính sát tròng thuận tiện cho việc lái xe, mang mũ bảo hiểm. Đôi mắt đặc biệt đen, bên trong phảng phất như có xoáy nước.
“Tiền đặt cược là gì?” Ngón tay Tưởng Lâm Dữ để xuống môi Lâm Hi chạm nhẹ vào, bộ đồ đua xe màu đen của hắn cài nút, cổ áo được nới lỏng, hiện ra vài phần dáng vẻ phóng túng không kềm chế được.
“Anh thắng, năm nay chúng ta kết hôn.” Mi mắt Lâm Hi cong cong, cười thật sâu.
Tưởng Lâm Dữ cầu hôn rất đột ngột, cô không nghĩ tới Tưởng Lâm Dữ sẽ cầu hôn, kế hoạch của cô, muốn hai người yêu đương ba bốn năm. Nhưng Tưởng Lâm Dữ quỳ một gối trước mặt cô, Lâm Hi rất không có tiền đồ tim đập thình thịch.
Người đàn ông cao ngạo lạnh lùng, âu phục phẳng phiu, nút áo được cài đến nút cuối cùng, cà vạt được thắt gọn gàng chỉnh tề. Tay cầm chiếc nhẫn bản thân hắn tự làm, hắn cho rằng lãng mạn, cầu hôn với cô.
Rất khó để không đáp ứng.
“Được.” Mắt đen Tưởng Lâm Dữ bình tĩnh trong chốc lát, chợt cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi Lâm Hi, mang mũ bảo hiểm lên, “Đi thôi.”
“Anh không hỏi tiền đặt cược của tôi là gì sao?” Lâm Hi lái xe rất ổn, cơ hội cô thua không lớn, “Anh có thể lái xe không?”
“Có thể.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Không cần hỏi, tôi sẽ thắng.”
Xe của Lâm Hi dẫn đầu lái ra ngoài, tiếng gió gào thét bên tai. Lâm Hi hết sức chăm chú lái xe, cô cũng đã từng có giấc mơ cô dâu, cuối cùng công chúa Bạch Tuyết cùng vương tử sống cuộc sống hạnh phúc bên nhau.
Trong tranh vẽ, công chúa Bạch Tuyết mặc váy cưới lụa màu trắng cùng với vương tử mặc âu phục màu trắng đứng chung một chỗ, Lâm Hi đã nghĩ tới trường hợp đó. Thời điểm nghĩ tới, cô vẫn là công chúa Bạch Tuyết bị kẹt trong quả táo độc.
Đi qua lâu như vậy, cô với Tưởng Lâm Dữ đều có cuộc sống mới, độc trong quả táo cũng được lấy ra. Hiện giờ việc quan trọng nhất của cô tuyệt đối không phải là kết hôn, cô lại có chút mê mang. Thời gian cô cùng Tưởng Lâm Dữ yêu đương quá ngắn, cô đối với kết hôn là xa lạ, cô không biết sau khi kết hôn sẽ thế nào.
Muốn kết hôn phải đối mặt quá nhiều vấn đề, thời gian tiền tài cân bằng quan hệ khắp nơi, kết hôn không phải thuần túy là yêu đương, mà là kết hợp lợi ích hai bên.
Chỗ sâu trong đáy lòng cô có chờ mong, nhưng phần chờ mong này cũng không thể cân bằng vấn đề hiện thực.
Cô rất thích xe, cô chưa từng có chơi đua xe qua, cô muốn mang Tưởng Lâm Dữ chơi một lần. Cô quyết định phải làm, cũng cho Tưởng Lâm Dữ một cơ hội tham dự. Phòng hộ đường đua xe karting đều được làm rất tốt, sẽ không xuất hiện nguy hiểm, mặc dù tốc độ cao độ cao nhất là 100. Nhưng mức bình thường đều đặt là 60, một môn thể thao vận động an toàn lại thú vị.
Khúc cua đầu tiên, Lâm Hi đánh rơi hắn phía sau. Mấy năm nay Tưởng Lâm Dữ rất ít lái xe, Lâm Hi mơ hồ đoán được là vì cái gì, cô thắng Tưởng Lâm Dữ cũng không khó.
Tiếng gió gào thét bên tai, bẻ lái trong tưởng tượng Lâm Hi cùng bẻ lái trên thực tế có chênh lệch. Xe karting mất cảm giác trọng lượng đặc biệt nghiêm trọng, tốc độ lên tới 40 liền không có cảm giác trọng lượng, vẫn là cùng với xe phổ thông khác nhau.
Đường đua 1500 mét, ba vòng.
Khúc cua cuối cùng của vòng đầu tiên, đột nhiên tốc độ của Tưởng Lâm Dữ tăng lên. Vượt qua Lâm Hi, nghênh ngang mà chạy. Lâm Hi nhìn xe phía trước, tăng tốc.
Vòng thứ hai Lâm Hi đều chạy phía trước hắn, lại là một khúc cua cuối cùng, mắt Lâm Hi nhìn tốc độ, đã đạt tới 70. Người bình thường chơi tới 70 rất nhanh sẽ bị bay ra, thao tác rất nguy hiểm.
Xe Tưởng Lâm Dữ gần như là từ bên cạnh cô bay qua, lại lần nữa siêu việt.
Một vòng cuối cùng, Lâm Hi có thể giữ được tốc độ ở khúc cua cuối cùng. Còn vài giây trước khi về đích, Lâm Hi tăng tốc, xe Tưởng Lâm Dữ từ bên trong vượt qua, thân xe gần như không bẻ cua theo khúc cua, khả năng tốc độ đã đạt tới cực hạn 100.
Liều mạng như vậy?
Lâm Hi nhìn thấy xe Tưởng Lâm Dữ bay ra ngoài, giống như một cơn gió.
Trên màn hình điện tử nhận dạng xe với thời gian, theo quán tính xe cô trượt ra rất xa, nhìn thấy xe Tưởng Lâm Dữ dừng ngay bên cạnh, tốc độ hắn lao tới quá nhanh, xe theo quán tính trượt lên lề.
Lâm Hi dừng xe lại tháo mũ bảo hiểm xuống, tháo bỏ đai an toàn xuống xe bước đi tới chỗ Tưởng Lâm Dữ, “Anh điên rồi sao? Anh nhanh như vậy làm gì? Anh cho rằng anh là tay đua xe sao?”
Tưởng Lâm Dữ chậm chạp không nhúc nhích, Lâm Hi tới gần một chút, còn muốn mắng hắn. Tưởng Lâm Dữ mới mở miệng, tiếng nói khàn khàn, “Giúp tôi tháo mũ bảo hiểm.”
Lâm Hi vội vàng tháo mũ bảo hiểm cho Tưởng Lâm Dữ, tóc của hắn ẩm ướt lạnh lẽo, con ngươi đen nhánh chứa sương mù, hắn nhìn chằm chằm Lâm Hi, “Ba mẹ tôi chết vào tai nạn xe, tôi trải qua năm lần tai nạn xe. Lần xảy ra tai nạn xe cuối cùng, tôi chỉ cách cái chết có một bước.”
Mắt đen Tưởng Lâm Dữ thuần túy, thẳng tắp nhìn về phía Lâm Hi, “Tôi vẫn luôn khắc chế chính mình không được có cảm giác sợ hãi, tôi nhìn thấy em trước mặt, nỗi sợ hãi mất dần. Trong mắt tôi chỉ có em, tôi vượt qua được.” Hầu kết hắn lăn lộn, thanh âm khàn tới cực hạn, “Chúng ta kết hôn đi.”
Ánh đèn trên đường đua lẳng lặng sáng lên, khán đài yên tĩnh không tiếng động. Đầu mùa xuân, gió đêm vẫn lành lạnh. Tưởng Lâm Dữ liều mạng cũng muốn thắng, thắng có thể kết hôn.
“Được.”
“Ngày 1 tháng 5.” Cả người Tưởng Lâm Dữ đều là mồ hôi, hơi hơi phát run, nắm bàn tay Lâm Hi, “Ngày 1 tháng 5 kết hôn được không?”
Mồ hôi thì lạnh, tay Tưởng Lâm Dữ lại nóng. Tưởng Lâm Dữ khắc phục được nỗi sợ, điên cuồng lao về phía trước, bất luận như thế nào cũng phải đi đến trước mặt Lâm Hi. Vượt qua tất cả, cũng phải cùng Lâm Hi kết hôn.
Lâm Hi còn sợ cái gì nữa?
“…… Được.”
“Ký hiệp nghị trước hôn nhân, nếu tương lai tình cảm giữa chúng ta có vấn đề, đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy. Mặc kệ là ai rời khỏi cuộc hôn nhân này, tài sản của chúng ta sẽ không phân chia, toàn bộ đều thuộc về em.” Tưởng Lâm Dữ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Hi, đời này cũng không thể rời khỏi, “Trừ bỏ cồ phần tập đoàn Thượng Dữ không thể chuyển nhượng, tất cả bất động sản dưới danh nghĩa của tôi, mấy ngày nay đều sẽ chuyển tới danh nghĩa của em.”
Lâm Hi: “……”
Đây là thái độ Tưởng Lâm Dữ sống sót sau tai nạn sao? Trong đầu hắn mọc ra một cái máy tính hay sao? Suốt ngày ở chỗ này tính toán.
“Tôi kết hôn cùng với em, bởi vì tình yêu. Không cần sợ hôn nhân, Hi Nhi, tình yêu của chúng ta sẽ không bởi vì kết hôn mà kết thúc. Kết hôn, ngược lại là bắt đầu, chúng ta bắt đầu yêu nhau sâu đậm hơn, chúng ta bắt đầu thói quen cuộc sống luôn có nhau.” Một giọt mồ hôi trên trán Tưởng Lâm Dữ lăn xuống, hắn nắm chặt tay Lâm Hi, “Tôi yêu em, tôi muốn cùng em kết thành vợ chồng.”
Lâm Hi ôm mặt Tưởng Lâm Dữ trực tiếp hung hăng hôn lên.
Nói kết liền kết, trực tiếp vượt qua quá trình đính hôn, ngồi trước mặt cha mẹ nói kết hôn.
Phòng cưới là dùng biệt thự Dương Hồ bên kia, sau khi Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi xác định quan hệ liền bắt đầu sửa chữa, lần này được trang trí thành tông màu ấm, đã đạt tiêu chuẩn cho phép.
Bọn họ ký hiệp nghị trước kết hôn phải công chứng tài sản, Lâm Hi cự tuyệt không nhận tài sản cố định của Tưởng Lâm Dữ chuyển tới danh nghĩa của cô, bọn họ từng người có được công chứng có, cho nên chuyện này vẫn luôn giằng co.
Thời gian hai tháng thật sự quá ngắn, Lâm Hi còn muốn ngả bài với cha mẹ. Cô trịnh trọng hẹn thời gian, mời cha mẹ đi ra ngoài ăn cơm, ở trên bàn cơm đề cập tới chuyện này.
“Ngày 1 tháng 5 —— có thể quá nhanh hay không?” Chu Oánh choáng váng, quay đầu nhìn trượng phu.
Vừa mới cầu hôn, đã kết hôn liền?
Đây là tốc độ gì?
“Thật sự có điểm nhanh.” Lâm Thế so với Chu Oánh đang còn sững sờ, đẩy mắt kính, nhìn về phía Lâm Hi, “Con không suy nghĩ lại một chút?”
“Chúng con quen nhau 6 năm, ở bên nhau cũng bốn năm.” Lâm Hi múc canh cho cha mẹ, nói, “Kỳ thật kết hôn cũng không có nhiều vấn đề gì, sau khi kết hôn vẫn như vậy, kết hôn cùng với yêu đương hẳn là cũng không khác biệt bao nhiêu.”
“Khác biệt rất nhiều.” Chu Oánh suy nghĩ dùng từ, nhận canh uống, nói “Cảm ơn bảo bối, nói kết hôn chính là quyền lợi chung. Đương nhiên, Thượng Dữ có tiền, trên phần tài sản con không có thiệt. Chỉ là sau khi kết hôn —— con không có cha mẹ chồng, nên cũng sẽ không chịu ủy khuất gì.”
Chu Oánh trầm mặc, bà đang nói cái gì vậy.
“Công việc của hắn tương đối bận, con cũng bận, cuộc sống tương lai trong nhà của các con ai là người cân bằng?” Lâm Thế nói, “Con cái thì sao?”
“Kế hoạch mấy năm nay, chúng con chưa muốn có con.”
Chu Oánh nóng nảy, đẩy Lâm Thế một phen, nói, “Đừng nghe ba con, thực sự có cháu, mẹ và ba con trông nom. Hai người chúng ta có thể trông, con không cần lo lắng chuyện này, các con có thể kế hoạch. Khi đó lại không phải chúng ta, trong nhà không có người già, mẹ và ba con đều trẻ tuổi. Ba con về hưu làm gì? Thế giới có bao nhiêu lớn? Rất nhanh sẽ đi du lịch xong. Anh con dạng người như vậy, mẹ nhìn đời này khả năng hắn muốn cô đơn một mình. Mộng tưởng mẹ nuôi dưỡng tiểu nữ hài đại khái là không thực hiện trên người hắn được, chỉ có thể ký thác trên người con cùng với Lâm Dữ. Sau khi kết hôn con cùng Lâm Dữ cũng có thể ở nhà, chuyện trong nhà chúng ta giúp con quản, về sau địa điểm làm việc của hai người các con cũng là Yến Thành, lại không phải ngoài tỉnh, không phải là về nhà ở sao? Không cần cân bằng cái gì.”
Nghĩ thật xa, Lâm Hi đưa canh tới trươc mặt phụ thân, không phải bọn họ vừa mới đang nói chuyện kết hôn sao? Sao lại nói đến chuyện mang hài tử?
“Mẹ, người suy nghĩ nhiều quá.” Lâm Hi còn không biết sức tưởng tượng của Chu Oánh phong phú như vậy, con của cô với cùng Tưởng Lâm Dữ? Cũng quá xa xôi.
Lâm Thế gật đầu, “Đúng vậy, vạn nhất sinh một nam hài giống Tưởng Lâm Dữ ——”
Ông kịp thời dừng ngay ý tưởng này, không thể nghĩ tới việc xui xẻo như vậy. Hắng giọng nói, “Chuẩn bị hôn lễ, các con chuẩn bị như thế nào? Hôn lễ nhất định phải long trọng.”
Hôn lễ mà Tưởng Lâm Dữ tự tay làm rất long trọng. Hắn giám thi toàn bộ quá trình kế hoạch, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, toàn quyền phụ trách. Một ngày một phần kế hoạch bổ sung, Lâm Hi cũng bị hắn lăn lộn sắp chết, ảo tưởng hôn lễ ngay từ đầu dần mất đi.
Dự án Vườn Công Nghệ Hoài Thành vào tháng 5 làm xong, gần đây Lâm Hi rất bận, căn bản không có thời gian xem những thứ này.
Giữa tháng tư, Lâm Hi ngủ được một nửa bị Tưởng Lâm Dữ đào từ trên giường xuống, đóng gói đưa tới nước Pháp thử váy cưới. Lâm Hi nằm máy bay khoang hạng nhất, nhìn đèn trên đỉnh đầu, có một chút cảm giác muốn chạy trốn hôn nhân.
Tưởng Lâm Dữ kéo tấm rèm ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào. Tưởng Lâm Dữ từ phía sau ôm lấy cô, nhìn về phía ngoài cửa sổ độ cao 10.000 mét, ánh sáng ban mai không có chút che đậy, ánh nắng lấp lánh.
“Chào buổi sáng.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ thấp thuần, hôn lêи đỉиɦ đầu Lâm Hi, “Thời gian này là thời điểm ánh mặt trời trên tầng mây đẹp nhất, là vàng kim.”
Thật sự rất đẹp, tầng mây cuồn cuộn mênh mông phía trên, ánh nắng mặt trời màu vàng kim không trộn lẫn bất luận tạp chất gì. Vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ, đẹp thuần túy.
Đối với ánh nắng ban mai đẹp như vậy, Lâm Hi tạm thời không chạy trốn, cô dựa vào trong l*иg ngực Tưởng Lâm Dữ, bởi vì buồn ngủ lúc nói chuyện có nhiều hơn vài phần làm nũng, mềm như bông, “Đi mấy ngày?”
“Ngày đầu tiên thử váy cưới, chụp ảnh cưới khoảng hai đến ba ngày.” Tưởng Lâm Dữ đã lên kế hoạch cho những việc này, một đêm không ngủ, công việc của hắn gần đây cũng rất bận, nhưng hắn lại hy vọng hôn lễ hoàn mỹ nhất, hắn là lấy sinh mệnh chuẩn bị hôn lễ, “Đại khái năm ngày, bất quá, sau khi chúng ta trở về Yến Thành. Em phải ở lại một ngày, chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn.”
Lâm Hi quay đầu vùi mặt trên cổ hắn, sao nhiều chuyện như vậy? “Anh tính đem em mệt chết sao.”
Tưởng Lâm Dữ từ một ông chủ vô lương tâm phát triển thành người giám hô vô đạo đức, Lâm Hi bị hắn huấn luyện cho sắp chết.
Tưởng Lâm Dữ cười ra tiếng, tiếng nói nặng nề, “Ban đầu muốn đi Maldives chụp ảnh cưới, suy nghĩ lại Lâm tổng không có thời gian, chỉ có thể cùng nhau chụp ở nước Pháp.”
Lâm Hi cắn cổ hắn, “Sao không để đến tháng mười một kết hôn? Hoặc là sang năm, ngày này quá nhanh. Ngày Quốc tế Lao động, Tưởng tổng, anh thực sự là người rất yêu nước.”
Ngày kết hôn này vốn là là ngày Quốc Tế Lao Động, hai người bọn họ rất nhanh mệt như chó.
Điên cuồng muốn chết.
Tưởng Lâm Dữ ôm cô cười, tròng mắt kính phản chiếu ánh sáng của ánh nắng mặt trời nổi lên ấm áp, hắn vuốt tóc Lâm Hi. Mùa đông kết hôn quá lạnh, không thể mặc váy cưới đẹp mắt. Mùa hè kết hôn quá nóng, thời tiết xuân thu kết hôn là tốt nhất, thời gian tốt nhất, cô dâu đẹp nhất.
“Tôi gấp không chờ nổi muốn cưới em, một ngày cũng chờ không được, tôi không muốn chờ.” Tưởng Lâm Dữ cười đủ rồi, ôm lấy eo Lâm Hi, tiếng nói trầm chậm, có vài phần khàn, “Hiện tại tôi muốn kết hôn ngay với em, trở thành người chồng hợp pháp trên danh nghĩa của em. Về sau tên của tôi và tên của em sẽ trên cùng sổ hộ khẩu, người khác giới thiệu tôi, sẽ nói là trượng phu Lâm tổng.”
Lâm Hi vùi trong l*иg ngực hắn nhắm mắt lại, “Anh là trượng phu của ta.”
Động tác của Tưởng Lâm Dữ dừng lại, ngay sau đó nâng đầu Lâm Hi lên, cúi đầu hôn môi cùng cô. Hôn triền miên khắc sâu, hôn đến khi Lâm Hi sắp hít thở không thông, hắn mới buông ra, hôn lên vành tai Lâm Hi, “Chào em, Tưởng phu nhân.”
“Chào anh, trượng phu Lâm Hi.”
Trời cao vạn thước, lời tỏ tình thâm tình nhất.
Tưởng Lâm Dữ cầu hôn, Lâm Hi đồng ý, xác định hôn kỳ, sắp kết hôn. Toàn bộ quá trình quá nhanh, nhanh đến nỗi Lâm Hi cũng không có cảm giác gì là thật.
Đeo nhẫn lên, nhưng cô vẫn không có cảm giác gì, giống như kết hôn đối với cô rất xa. Tuy rằng Tưởng Lâm Dữ chẩn bị khí thế ngất trời, cô vẫn như cũ không có cảm giác gì lớn.
Thẳng đến khi mặc váy cưới vào, váy cưới đuôi cá màu trắng, Lâm Hi trong phòng thử đồ nhìn chính mình trong gương, có một chút ngơ ngác, giấc mộng màu trắng, giấc mộng kim cương. Cổ váy chữ V lộ ra xương quai xanh, hoa văn thêu tinh xảo màu trắng, mặt trên có một ít kim cương vụn. Mạng che mặt rất dài, cô hất tóc tùy tiện mang mạng che mặt lên.
Mạng che mặt màu trắng, vẫn luôn kéo lên đến trên thảm, kéo dài tới nơi xa.
Trong nháy mắt này, Lâm Hi cảm nhận được cảm giác hôn nhân thần thánh. Hôn nhân không phải là chắp vá cuộc sống hai người, mà là bởi vì tình yêu trói buộc sinh mệnh bọn họ. Bởi vì tình yêu, bọn họ bắt đầu điều lệ một cuộc sống mới.
Kết hôn cũng không phải là điểm cuối cùng của tình yêu, mà là khởi đầu cho tình yêu.
Màu trắng tràn ngập hư ảo, giống như một giấc mộng.
Cô giương môi lên, cô có chút hiểu rõ lời Tưởng Lâm Dữ nói gấp không chờ nổi. Giờ phút này, cô lại đặc biệt muốn gặp mặt mặt Tưởng Lâm Dữ, chia sẻ thời khắc vui sướиɠ nhất của cô.
Đi ra khỏi phòng thử đồ, đi xuống cầu thang lầu. Váy cưới trải dài trên cầu thang, đường nét sau lưng gợi cảm, uyển chuyển, mạng che đầu nhẹ nhàng tản ra, bay trong không trung.
Dưới chân là cánh hoa hồng, khắp nơi trong lâu đài đều là hoa hồng champagne, hương thơm tản ra tràn ngập trong không khí.
“Hi Nhi.” Đối diện với tiếng nói thấp thuần của người đàn ông thập phần dễ nghe.
Lâm Hi dừng bước chân lại, giương mắt nhìn Tưởng Lâm Dữ trên cầu thang lầu đối diện đi xuống, hắn mặc bộ âu phục màu trắng cổ điển, tuấn mỹ lịch lãm. Giống như vương tử trong mộng bước tới, hắn mang một bông hoa hồng champagne, tới chỗ Lâm Hi.
Ngôn ngữ của hoa hồng Champagne là: Yêu em là hạnh phúc lớn nhất kiếp này của anh.
Tác giả có lời muốn nói: Rất cảm tạ mọi người ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!