- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Làm Thế Thân!
- Chương 70
Không Làm Thế Thân!
Chương 70
Chương 70
Trình độ nấu ăn của Tưởng Lâm Dữ là cấp bậc mẫu giáo, hắn lại đi khiêu chiến cấp bậc đại học.
Lâm Hi nhìn hắn mang cá ra tới thì cũng choáng váng, cá bia dương sóc chính là món ăn địa phương kinh điển, nhưng chính là cách nấu quá khó. Lâm Hi trầm mặc vài giây, kiến nghị nói, “Nếu không anh làm món hấp?”
*cá bia dương sóc hay còn gọi là cá nấu bia một trong những món đặc sản của Quế Lâm, Trung Quốc
“Hấp không ngọt.” Tưởng Lâm Dữ kéo tay áo len lên đi đến phòng bếp, đem cá ném vào trong bồn rửa rau, cá ở trong nước điên cuồng nhảy lên, trong lúc nhất thời có chút mất khống chế.
Tưởng Lâm Dữ mang theo dao thái đứng bên cạnh cái bồn chần chờ vài phút, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hi, “Cái này —— gϊếŧ như thế nào?”
“Anh lấy khăn ở phòng bếp ấn nó, chụp lên trên đầu đập, đập chết là gϊếŧ được nó.” Lâm Hi dựa vào bên cạnh phòng bếp, một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cô lập tức chạy ra bên ngoài, “Sao anh không để cho người siêu thị giúp anh làm thịt cá là được rồi?”
Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, đuôi cá quẩy nước bắn lên trên mắt kính của hắn, hắn hít sâu bình phục cảm xúc.
Hắn không biết siêu thị còn có phục vụ gϊếŧ cá.
“Anh đi mua đồ ăn?”
“Người khác mua tôi không yên tâm.” Tưởng Lâm Dữ hắng giọng nói lấy một tờ giấy, xách bụng cá lên gắt gao ấn ở trên thớt, lấy dao thái đập hai lần, cá trực tiếp nhảy ra ngoài.
“Anh đổi con dao thái kiểu Trung Quốc.” Trên mặt Lâm Hi vẫn duy trì bình tĩnh, hắn lấy một con dao nhỏ là muốn hù cá chết sao?
Tưởng Lâm Dữ một lần nữa cầm cá lên, thay đổi con dao tiếp tục đập.
Lâm Hi tới phòng bếp tìm được nồi cơm điện nấu cơm, cô ở bên này gần như không có mở lửa qua, đồ điện hoàn toàn mới. Nguyên liệu nấu ăn là Chu Oánh đưa tới ngay từ đầu, lo lắng giúp việc lại đây không có đồ để nấu cơm.
Lâm Hi đem gạo bỏ vào trong nồi, quay đầu nhìn Tưởng Lâm Dữ mặt vô cảm nhìn chằm chằm con cá chết, ngón tay dừng ở không trung, không thể nào xuống tay.
Ngón tay Tưởng Lâm Dữ rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp. Chỉ là tư thế này, quá chướng tai gai mắt.
Lâm Hi xử lý những nguyên liệu nấu ăn khác, Tưởng Lâm Dữ còn rất có lòng tham, chuẩn bị tất cả nguyên liệu đồ ăn đều là món ăn nổi tiếng, món nào cũng không đơn giản.
Nửa giờ sau, Tưởng Lâm Dữ đem thịt cá thái thành từng miếng, đi chuẩn bị dầu. Lượng dầu chiên nhiều như vậy, Lâm Hi sợ phòng cháy giữ không nổi, ở bên này cô không có nồi chiên chuyên nghiệp, “Tưởng tổng, anh không cảm thấy buổi tối ăn đồ chiên qua dầu không tốt cho sức khỏe sao?”
Tay Tưởng Lâm Dữ rót dầu ăn, quay đầu nhìn lại “Em muốn ăn cái gì?”
“Có thể đổi thành cá giấm Tây Hồ, cũng là chua ngọt.” Lâm Hi nói, “Luộc thịt cá, rồi cho nước sốt lên.”
*Cá giấm Tây Hồ Chiết Giang là một món ăn nổi tiếng ở khu vực Tây Hồ, Hàng Châu, Triết Giang, Trung Quốc.
Nghe có vẻ rất đơn giản, hai mươi phút sau, Lâm Hi nhìn một mâm đồ ăn đen tuyền. Tưởng Lâm Dữ thật sự dựa theo từng bước để làm, Lâm Hi ở bên cạnh nhìn hắn dựa theo công thức từng bước một làm thành than.
Đồ ăn nửa sống nửa chín, hai người ai cũng không dám hạ đũa xuống, cuối cùng quyết định gọi đồ ăn ngoài.
Tưởng Lâm Dữ còn mang theo một chai rượu, hắn mở ra rót vào hai ly rượu, hai người ở nhà bếp chờ đồ ăn. Trong không khí còn tràn ngập mùi vị khét lẹt, Tưởng Lâm Dữ lấy khăn giấy ướt lau tay, trên tay còn có mùi cá, đã rửa sạch nhiều lần nhưng vẫn còn mùi tanh của cá.
“Tôi cảm thấy, tôi vẫn tương đối am hiểu làm đồ ngọt.” Tưởng Lâm Dữ nhìn chăm chú vào Lâm Hi.
“Đồ ngọt so với dầu chiên hệ số nguy hiểm thấp hơn một chút.” Lâm Hi gật đầu, đem ly rượu để lên trên bàn, “Có thể làm thử, nhiệt độ lò nướng không cần quá cao, quá cao sẽ cháy, trang trí rất đắt.”
“Tôi có thể học được.” Tưởng Lâm Dữ nở nụ cười, hắn tháo mắt kính lau vết dầu bắn trên mắt kính, trong đôi mắt đen đều là ý cười, “Nấu cơm cho người mình thích, là một việc rất lãng mạn.”
Lâm Hi rót rượu, nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, cô vì lời nói này mà động tâm.
Những nỗ lực cho những việc nhỏ nhặt này, ngược lại càng dễ xúc động nhân tâm.
Tưởng Lâm Dữ mang mắt kính lại, bưng ly rượu lên chạm vào ly rượu của Lâm Hi, “Chờ tôi rảnh rỗi, tôi đi học một khóa nấu nướng, sẽ để em trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.”
“Chờ mong anh niết bàn trọng sinh.” Tưởng tổng không gì là không làm được, ở trên trù nghệ lại thất bại thảm hại, mi mắt Lâm Hi cong cong, “Cố lên.”
Lâm Hi rất thích Tưởng Lâm Dữ xuống bếp, cho nên cô không can thiệp Tưởng Lâm Dữ bám riết chiến đấu ở phòng bếp không tha. Chỉ cần không đốt phòng bếp, Lâm Hi mặc hắn lăn lộn.
Đồ ăn tới rất nhanh.
Trong không khí khét lẹt bị hương thơm đồ ăn bao trùm, Tưởng Lâm Dữ gắp cho cô một khối thịt cá sóc, “Hôm nay thấy Trương Bằng?”
Trong lúc nhất thời Lâm Hi không có kịp phản ứng lại Trương Bằng là ai, ngay sau đó mới hoàn hồn, Trương Bằng là tài xế Cận Thừa.
Lâm Hi gật đầu, “Anh làm?”
“Khóc?” Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, nhìn Lâm Hi chăm chú.
“Không có.” Lâm Hi uống rượu một hơi cạn sạch, cái miệng nhỏ ăn cá sóc, “Không cần thiết phải khóc, tất cả đều đã qua.”
Tưởng Lâm Dữ múc cho cô một chén canh, ban đầu hắn muốn tự chính mình động thủ, nhưng chuyện này là khúc mắc Lâm gia, hắn muốn giao cho người Lâm gia.
“Uống ít rượu một chút.” Tưởng Lâm Dữ cất rượu lại, không để cho Lâm Hi uống.
Bên ngoài tuyết đã rơi dày đặc, gió lạnh gào thét được ngăn cách bởi lớp kính ở bên ngoài. Từ cửa sổ sát đất nhà bếp có thể nhìn thấy trên sân thượng bên ngoài rơi xuống một tầng tuyết thật dày, trên đỉnh cây cối cao to một màu trắng.
“Về sau không cần lại làm loại sự tình này.” Lâm Hi ăn xong thịt cá, nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, “Nghe thấy không?”
“Ra lệnh cho tôi sao?” Khóe môi Tưởng Lâm Dữ giơ lên, mắt đen thâm thúy chăm chú nhìn cô, “Hửm?”
“Tôi lệnh cho anh.” Lâm Hi đón nhận ánh mắt Tưởng Lâm Dữ, cô đã thoát ra khỏi mặc cảm tự ti, bọn họ đứng cùng độ cao, cho nên bọn họ cái gì cũng có thể nói, “Anh có nghe hay không?”
“Tôi nghe.” Tưởng Lâm Dữ ngồi thẳng, nhìn chăm chú vào cô, gật đầu, “được không.”
Lâm Hi rất ngoài ý muốn, trên mặt nóng dần lên.
Nghe thì nghe, thận trọng như vậy làm gì?
Cơm nước xong, hai người cùng nhau thu dọn nhà bếp, đồ làm bếp bỏ vào máy rửa chén. Lâm Hi dạy Tưởng Lâm Dữ làm, Tưởng Lâm Dữ học cũng rất nghiêm túc. Mấy thứ này có thể giao cho giúp việc, nhưng nó cũng là một vấn đề có thể chia sẻ cùng nhau.
Lâm Hi rửa tay xoay người đυ.ng vào Tưởng Lâm Dữ, lập tức dừng lại, Tưởng Lâm Dữ ôm cô vào trong l*иg ngực, lấy giấy lau tay cho cô.
Đời này Lâm Hi lần đầu tiên được người khác chiếu cố tinh tế như vậy, từng ngón tay được lau khô sạch sẽ.
“Lâm tổng, đêm nay tôi muốn ở nơi này.” Nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi xuống bên tai Lâm Hi, cánh tay thon dài nằm ngang trên eo cô, “Máy sưởi dưới lầu không bật được, hôm nay âm mười độ.”
“Dưới lầu mua hay là thuê?” Máy sưởi của người khác đều có thể bật, hắn làm sao cái gì cũng hỏng?
“Thuê.”
“Nhà ở Dương Hồ còn ở sao?” Lâm Hi bị vây ở trong l*иng ngực hắn, tim đập có chút nhanh, cô tận lực nói sang chuyện khác.
“Rất ít đi qua.” Tưởng Lâm Dữ hôn lên phía sau cổ của cô, tiếng nói khàn khàn, “Thời gian ở Yến Thành không nhiều lắm, ở bên kia không có tiện.”
“Vấn đề máy sưởi tìm nhân viên tòa nhà.” Lâm Hi từ túi quần Tưởng Lâm Dữ rút di động ra, định nhập mật mã mở khóa điện thoại, ngẩng đầu, “101613? Là —— dãy số gì?”
Lâm Hi vẫn luôn có mật mã di động Tưởng Lâm Dữ, con số 101 ở trước chắc là sinh nhật Tưởng Lâm Dữ.
Mấy con số phía sau là gì, cô vẫn luôn rất tò mò, nhưng lại không hỏi ra miệng được.
“Ngày 13 tháng sáu lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Lâm Hi chớp chớp mắt, Tưởng Lâm Dữ nhíu mày nhìn chăm chú vào cô, “Em —— không phải là quên mất ngày đó?”
Lâm Hi nói ngày đó đối với hắn nhất kiến chung tình, đây là thái độ nhất kiến chung tình sao?
“Không có, tôi nhớ.” Trên mặt Lâm Hi nóng lên, Tưởng Lâm Dữ cư nhiên vẫn luôn dùng ngày bọn họ gặp mặt làm mật mã. Cô đưa dãy số liên lạc của nhân viên tòa nhà vào trong danh bạ của hắn, cất điện thoại lại, rời khỏi vòng ôm ấp của Tưởng Lâm Dữ, “Anh liên hệ với nhân viên, nhân viên bên này sẽ giúp anh xử lý.”
Tưởng Lâm Dữ dựa vào trên tường phòng bếp, quay đầu, “Lâm Hi.”
Lâm Hi dừng bước chân quay đầu lại, cái gì?
“Vấn đề lần trước em nói ra, tôi suy nghĩ rất lâu, tìиɧ ɖu͙© cũng không phải là đồ vật con người có thể thấy.” Tưởng Lâm Dữ gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Hi, hầu kết hoạt động rất nhẹ, thanh âm cũng rất nhẹ, “Tôi không phải bức em cùng tôi phát sinh quan hệ, mà là, chuyện này nguyên bản là thượng đế ban vui sướиɠ cho mỗi người, tôi hy vọng em có thể trải nghiệm một lần vui sướиɠ thuộc về người phụ nữ. Vấn đề sinh lý, chúng ta có thể phối hợp bác sĩ. Nếu là vấn đề tâm lý, chúng ta có thể cùng tới bác sĩ tâm lý tâm sự, tôi sẽ bồi em. Giữa chúng ta, có thể trò chuyện những đề tài này.”
Lỗ tai Lâm Hi nóng lên, ánh mắt dời xuống bên hông Tưởng Lâm Dữ nhìn quanh một vòng, xoay người đi tới phòng ngủ, “Không cần.”
Thật không cần, cảm ơn ngài.
Tưởng Lâm Dữ: “……”
“Anh trước tiên gọi điện thoại để cho nhân viên tòa nhà tu sửa máy sưởi cho anh.” Lâm Hi tìm cái lý do cho hắn, “Nhiệt độ máy sưởi tăng lên phải cần một đoạn thời gian, anh có thể dọn lên, ngày mai anh lại xuống ở.”
Lâm Hi vội vàng vào phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ chính đóng lại, trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Tưởng Lâm Dữ rũ lông mi dày đậm xuống, một lát sau dương môi cười khẽ.
Miệng chê mà thân thể thành thật chính là bản thân Lâm tiểu Hi.
Lâm Hi lấy áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, cô vì cái gì mà tới nơi này trước, bởi vì đêm nay Tưởng Lâm Dữ tới đây nấu cơm. Bộ dáng Tưởng Lâm Dữ nỗ lực nấu ăn rất cực nhọc, cô lại rất thỏa mãn.
Bọn họ hẳn nên thử ở chung, ở chung vốn dĩ chính là một bước yêu đương.
Cô tắm rửa xong sấy khô tóc ra cửa đối diện với Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ mặc áo ngủ sơ mi màu đen, chắc là vừa mới tắm rửa xong, mái tóc màu đen còn chưa có sấy khô. Làn da trắng, mắt kính gọng vàng, mày kiếm mắt đen thuần túy lại yên tĩnh.
“Anh —— làm gì?”
“Để đồ dùng vệ sinh.” Tưởng Lâm Dữ cầm bàn chải điện cùng với dao cạo râu.
“Tôi cho rằng anh sẽ tự giác ngủ ở phòng ngủ phụ.” Tưởng Lâm Dữ tự giác như vậy sao? Trực tiếp tới phòng ngủ chính.
Ý cười trong đôi mắt đen Tưởng Lâm Dữ dần dần lan ra, tiếng nói trầm thấp, “Con người của tôi, tật xấu lớn nhất chính là không tự giác.”
Hôm nay Lâm Hi mới mở máy sưởi, độ ấm trong phòng không cao lắm, cô mặc áo ngủ tay dài. Vừa lúc cũng là màu đen, rất giống đồ ngủ của vợ chồng.
“Anh biết là tật xấu, còn không thay đổi.” Lâm Hi có chút không được tự nhiên, Tưởng Lâm Dữ đứng ở chỗ này, nơi nơi ở trong nhà giống như là có hơi thở của hắn.
Tưởng Lâm Dữ mang đồ vào để trong toilet, đi ra nhìn Lâm Hi ngồi vào trước bàn trang điểm bôi mỹ phẩm dưỡng da, làn da cô trắng nõn, tóc dài xõa ở phía sau, đường cong cổ hết sức tuyệt đẹp.
Tưởng Lâm Dữ kéo màn lên, nhìn xung quanh phòng.
Phòng ngủ rất lớn, phong cách chủ đạo là màu hồng nhạt, đầu giường có rất nhiều thú bông. Lâm Hi thế nhưng lại thích đồ vật bông bông xù xù, Tưởng Lâm Dữ vòng qua bên kia nhấc chân lên giường.
“Anh ngủ bên kia, tôi thích ngủ bên trong.” Dư quang Lâm Hi nhìn đến vị trí hắn nằm, Tưởng Lâm Dữ lên giường cũng quá tích cực, nói, “Anh ngủ sớm như vậy? Hôm nay không có công việc?”
Tưởng Lâm Dữ cuồng công việc như vậy cư nhiên 9 giờ 30 lên giường.
“Không làm việc.” Tưởng Lâm Dữ lên giường dựa vào đầu giường, cầm lấy IPAD mở ra đồ họa phân tích lý luận thành người ở phương diện nào đó, hắn xem thất thần, tất cả lực chú ý ở trên người Lâm Hi.
“Lâm Hi.”
“Ừm?” Lâm Hi đã bôi đến kem dưỡng, kem dưỡng thể cũng bôi qua, thật sự không còn gì để bôi. Cô bôi lại cánh tay một lần, tim đập rất nhanh, cô đã nghe thấy tiếng tim đập.
“Em —— có muốn nghe chuyện xưa hay không?”
Tưởng Lâm Dữ nhanh chóng lật qua trang người lớn, mở app đồng thoại.
“Anh đọc.”
“Em lại đây, tôi đọc cho em.”
Lâm Hi tự hỏi, tình yêu cô đối với Tưởng Lâm Dữ đáng giá tê rần sao? Vẫn là có điểm không đáng.
“Lỗ tai tôi rất tốt, tôi ở chỗ này cũng nghe thấy.”
Lâm Hi quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ cũng đang nhìn cô. Hắn dựa vào tủ hồng nhạt trên đầu giường, hắn rất thích hợp mặc áo sơ mi, cổ áo sơ mi màu đen mở rộng, mắt đào hoa thâm thúy.
“Kể chuyện trước khi ngủ, đương nhiên là chuyện trước khi đi ngủ, em ngồi thì ngủ như thế nào?” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm khàn, chậm rãi có vài phần ôn nhu, “Tôi là bạn trai em, lại không phải người ngoài. Chuyện gì chúng ta cũng có thể khai thông, em thích gì em chán ghét gì, đều có thể trực tiếp nói với tôi. Hiện tại tôi, chỉ muốn kể chuyện cho em trước khi ngủ.”
Tưởng Lâm Dữ ôn nhu, Lâm Hi liền mất khống chế. Cô vẫn luôn rất thích bộ dáng này của Tưởng Lâm Dữ, đi qua bên kia lên giường ngồi, “Anh đọc đi.”
Hai người ngồi thẳng tắp, như là muốn chụp ảnh.
Tưởng Lâm Dữ lật qua trang sách cổ tích, dư quang nhìn cô, giọng nói có chút khô, “Hôm nay muốn nghe chuyện gì?”
Lâm Hi nói, “Anh đọc đều có thể.”
Tưởng Lâm Dữ lướt qua danh sách, trong này đại đa số truyện cổ tích khoác vẻ bề ngoài tốt đẹp, cẩn thận đọc xuống lại tàn khốc hắc ám. Không thích hợp an ủi Lâm Hi người vừa mới bi thương, hắn lướt hai phút đồng hồ, tìm được công chúa Bạch Tuyết. Kỳ thật câu chuyện công chúa Bạch Tuyết này cũng không tính là ấm áp, người què chọn tướng quân, tương đối mà nói kết cục tương đối tốt.
Một câu chuyện cổ tích, Tưởng Lâm Dữ đọc hai mươi phút. Thanh âm của hắn dễ nghe, đọc chuyện cổ tích đặc biệt thôi miên. Dáng ngồi Lâm Hi không đoan chính, dần dần trượt xuống, nằm nghiêng nhìn Tưởng Lâm Dữ.
Ánh đèn từ phía trên cao chiếu xuống, khuôn mặt tuấn mỹ của Tưởng Lâm Dữ phá lệ rõ ràng. Mũi cao thẳng, môi mỏng độ cong vừa phải.
Hắn lớn lên thật sự rất đẹp.
“Trong tiếng chúc phúc của nhân dân cả nước, vương tử cùng công chúa Bạch Tuyết vĩnh viễn sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau.”
“Tưởng Lâm Dữ.”
“Ừm?” Tưởng Lâm Dữ buông IPAD, cũng nằm nghiêng xuống một chút, chống cằm chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt Tưởng Lâm Dữ có độ ấm, nhìn Lâm Hi nóng bỏng.
“Vì cái gì mỗi ngày kể chuyện xưa cho tôi?”
“Những cái em mất đi, tôi sẽ đem từng cái bù đắp cho em.” Tưởng Lâm Dữ cúi người tới, hôn lên môi cô, chậm rãi hôn, “Lâm tiểu Hi, em mất đi thời thơ ấu, tôi cũng muốn bù đắp cho em.”
Ngón tay thon dài của Tưởng Lâm Dữ nắm lấy cằm Lâm Hi, hôn xuống, hôn triền miên kéo dài và sâu, mắt kính rất vướng. Hắn tháo mắt kính ném qua một bên, một tay kia nâng eo Lâm Hi, hắn chống ở phía trên Lâm Hi dựa vào rất gần, hôn lên đôi mắt cô chậm rãi đi xuống, “Hi Nhi.”
Lâm Hi muốn đẩy ra hắn, Tưởng Lâm Dữ lại lần nữa hôn sâu. Hắn hôn sâu đậm, hô hấp cùng với tư duy của Lâm Hi đều bị đoạt đi.
Tưởng Lâm Dữ phạm quy.
Ngay từ đầu chỉ là hôn môi, hai người bọn họ ở trên giường chậm rãi hôn. Tình lữ ở bên nhau hôn môi rất bình thường, bọn họ hôn hơn mười phút.
Áo ngủ rơi xuống khỏi giường, Lâm Hi thanh tỉnh vài phần, nắm lấy cổ tay của hắn.
“Không phải sợ, tôi sẽ không làm em bị thương.” Tưởng Lâm Dữ nắm lấy tay cô, chậm rãi hôn cô, “Thả lỏng một chút, em có thể thử tín nhiệm tôi.”
Lâm Hi nắm chặt tay hắn không buông.
“Em tùy thời kêu dừng.” Tưởng Lâm Dữ mổ cô một ngụm, hắn đã từng cho rằng Lâm Hi cần món quà quý trọng, hắn làm đến mức tận cùng, hiện giờ hắn biết Lâm Hi thích kiên nhẫn ôn nhu, hắn lại làm được điều đó đến cùng, “Bất quá, tôi hy vọng em có thể bước ra một bước này. Đây là một loại hưởng thụ, em sung sướиɠ là trân quý, cũng không đáng xấu hổ.”
Lâm Hi tiếp thu giáo dục tương đối bảo thủ, tổng thể xã hội đối với tìиɧ ɖu͙© đều là thái độ kỳ thị khinh thường, cũng làm cho Lâm Hi tránh mà không nói. Thời kỳ đọc sách cái biết cái không, tiến vào chỗ làm việc, cái gì cô cũng chưa làm, lại phải đối mặt với một ít quấy rầy cùng với thanh danh không tốt rất không thoải mái ở chỗ làm việc.
Sau đó cùng với Tưởng Lâm Dữ cũng không thoải mái, Lâm Hi vẫn luôn cảm thấy khả năng là đại bộ phận phụ nữ đều chịu đựng. Lúc ấy cô cùng Tưởng Lâm Dữ đề ra Plato, cô thật sự là không muốn nếm thử, cô cho rằng đây chỉ là người đàn ông chủ nghĩa đơn phương.
*plato hay còn gọi là platonic là tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có sự kết nối về tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tìиɧ ɖu͙© hay đυ.ng chạn, xá© ŧᏂịŧ. Đó có thể đơn giản chỉ là cảm xúc vui sướиɠ khi ta được trò chuyện với người ta ngưỡng mộ hoặc yêu thích.
“Tưởng Lâm Dữ?”
Tưởng Lâm Dữ hôn rất ôn nhu, cả một đêm hôm nay hắn đều rất ôn nhu. Là Lâm Hi vẫn luôn rất muốn ôn nhu, cô giống như bị bao vây trong nước ấm. Nước trong hồ theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng, cuộn sóng chậm rãi dập dờn. Vạn vật thế gian đều chậm lại, cô có thể hoàn toàn tín nhiệm Tưởng Lâm Dữ.
“Tôi yêu em.” Thanh âm Tưởng Lâm Dữ rơi vào khoảng không, chậm rì rì quanh quẩn.
Hơi lạnh chop mũi của Tưởng Lâm Dữ xẹt qua bụng cô.
Lâm Hi bỗng nhiên thanh tỉnh giữ chặt hắn, cả người cô đều choáng váng, đại não trống rỗng, “Tưởng Lâm Dữ?”
Tưởng Lâm Dữ chống phía trên Lâm Hi, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua tóc của cô, đến phía sau tai cô, “Tin tưởng tôi sao?”
Lâm Hi đã phản ứng lại hắn muốn làm cái gì, cô nắm chặt áo sơ mi Tưởng Lâm Dữ, ngơ ngẩn nhìn hắn, “Không cần như vậy, anh không cần làm đến nước này.”
Cái kia Tưởng Lâm Dữ cao ngạo.
Dưới ánh đèn nền mắt đen Tưởng Lâm Dữ thâm thúy, hắn bởi vì cận thị nhìn thấy không rõ, dựa vào tới cực gần. Hắn hôn lên cằm Lâm Hi, ý cười trong đôi mắt đen chậm rãi lan ra, câu hồn nhϊếp phách.
“Tôi thích, làm sao bây giờ? Muốn làm vì em.” Tưởng Lâm Dữ cười tiếng nói trầm khàn, chậm rãi, “Nếu em thẹn thùng, nhắm mắt lại.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Làm Thế Thân!
- Chương 70