Chương 65

Trịnh Châu vẫn luôn muốn phát triển về phương bắc, Hoài Thành tương lai là đặc kinh tế, quốc gia sẽ nâng đỡ đối với các khu xí nghiệp chuyên nghiệp. Nhưng bọn hắn không muốn đầu tư vào sản nghiệp tập đoàn Lâm thị, mấy năm nay tập đoàn Lâm thị quá đồϊ ҍạϊ , hạng mục Hoài Thành lại thiếu chút nữa dang dở.

Tổng giám đốc Trịnh Châu khoa học kỹ thuật gọi là Thẩm Chính, 40 tuổi. Từ lúc nhận được điện thoại Lâm Hi liền cau mày, Tưởng Lâm Dữ ở bên trong giật dây, công ty bọn họ muốn cùng Thượng Dữ hợp tác. Nhưng vấn đề kế tiếp, đầu tư vào hạng mục vườn công nghệ của tập đoàn Lâm thị. Mặc dù là người nhận, Thẩm Chính rất khó chịu.

Hai người hẹn cơm trưa, Thẩm chính kéo dài tới 12 giờ 30 mới chạy tới bữa tiệc.

Xe dừng ổn định, thư kí xuống xe trước. Thẩm Chính một thân tây trang, xoay người xuống xe ngẩng đầu nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo gió màu lục đậm bước nhanh tới. Người phụ nữ rất xinh đẹp, vừa duyên dáng vừa diễm lệ. Dẫm lên giày cao gót, khí chất xuất chúng. Trong nháy mắt mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ, ánh mắt Thẩm Chính dừng lại.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân thân Lâm Hi, trước kia khi Lâm gia thả ra tin tức tìm được con gái trở về, trên hot search từng có đăng qua ảnh chụp của Lâm Hi, Lâm gia không đăng ảnh chụp. Ảnh chụp là được giới truyền thông moi ra từ những sự kiện Tưởng Lâm Dữ tham gia hoạt động, tin tức ngầm, Lâm gia đại tiểu thư đã từng là thư kí của Tưởng Lâm Dữ.

“Xin chào, tôi là người phụ trách dự án vườn công nghệ Hoài Thành của tập đoàn Lâm thị, tôi gọi là Lâm Hi.” Lâm Hi vươn tay, “Ngưỡng mộ đã lâu danh tiếng Thẩm tổng.”

Thẩm Chính hoàn hồn, chỉ cảm thấy nhϊếp ảnh gia bên người Tưởng Lâm Dữ đại khái đều là thẩm mỹ có vấn đề, có thể chụp Lâm Hi thành như vậy.

“Xin chào.” Thẩm Chính bắt tay lại với Lâm Hi, ngữ khí chậm lại, “Hôm nay công ty tương đối bận, đến muộn, hy vọng Lâm tổng không để ý.”

Lâm Hi thu tay lại, mỉm cười nói, “Không vấn đề, ngài là người bận rộn, vậy cùng nhau đi vào?”

Bữa tiệc tổng cộng có bốn người, Lâm Hi cùng Thẩm chính cùng với thư kí của bọn họ. Lâm Hi làm việc khéo léo đưa đẩy, sắp xếp bữa tiệc thỏa đáng, sau khi vào chỗ ngồi cô đổ một chén rượu kính Thẩm Chính, “Chậm trễ thời gian của anh.”

“Tôi cũng thật cao hứng có thể nhận thức Lâm tổng.” Thẩm Chính uống rượu xong, nói, “Sao có thể gọi là chậm trễ thời gian của tôi?”

Lâm Hi cười đem rượu uống xong, cô nói chậm trễ là thật sự chậm trễ.

Kế tiếp Thẩm Chính thấy được năng lực nghiệp vụ của Lâm Hi, hai giờ đồng hồ hắn cũng không có cơ hội nói chuyện, Lâm Hi đem tất cả lợi ích khoa học kỹ thuật đặt tới trên mặt bàn. Từng cái một cùng Thẩm Chính phân tích, cô biết Thẩm Chính lo lắng cái gì, Thẩm Chính hy vọng nhất lấy được cái gì, cô mang theo văn kiện đã được ký tên của tập đoàn Lâm thị, được sự ưu ái và nâng đỡ của chính phủ hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu Thẩm Chính.

Thẩm Chính thay đổi sắc mặt, bắt đầu một lần nữa nhìn kỹ Lâm tổng này.

Hai người bọn họ nói chuyện cho tới bốn giờ chiều, toàn bộ đồ ăn trên bàn đã lạnh thấu. Ngay từ đầu Thẩm Chính chỉ cảm thấy Lâm Hi xinh đẹp, trên thực tế năng lực nghiệp vụ của cô so với diện mạo càng xinh đẹp hơn, trước đó Thẩm chính cũng không có cho Lâm Hi cơ hội phát huy.

“Tôi cho rằng cô sẽ trực tiếp chuẩn bị hợp đồng.” Thẩm Chính cười uống một ngụm trà, “Tôi khẳng định sẽ cùng các cô đạt thành hiệp nghị.”

“Tôi hy vọng các đối tác hợp tác với chúng tôi đối mặt, là bởi vì đáng giá mới cùng chúng tôi hợp tác.”

Thẩm Chính đứng dậy, cùng Lâm Hi bắt tay, ý cười càng sâu, “Cô làm được.”

“Cuối tuần này bạn bè cũ của tôi có tụ hội riêng tư, có hứng thú tới chơi không?” Thẩm Chính thu tay lại nhưng vẫn chưa đã thèm, Lâm Hi người này rất có ý tứ, cô có thể sờ thấu suy nghĩ của mỗi người muốn cái gì.

Thẩm Chính là người mới nổi trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, mạng lưới quan hệ rất rộng, gặp gỡ riêng tư của hắn hàm kim lượng rất nặng.

“Ở chỗ nào? Nhất định tôi sẽ đến.” Lâm Hi đứng dậy đưa Thẩm Chính ra cửa chính.

Thẩm Chính hẹn ở hồ Ngàn Đảo, Lâm Hi tiễn Thẩm Chính đi ánh mắt chìm xuống, một tay bỏ túi đứng ở trong gió lạnh một hồi lâu mới đi tới xe của chính mình. Gọi điện thoại cho người công ty, tới đây kí hợp đồng với Trịnh Châu.

Ký kết hợp đồng trước, ngày 15 tháng 1 công ty hai nhà mới công khai ký hợp đồng trong cuộc họp báo.

Lâm Hi tưởng rằng Tưởng Lâm Dữ tìm cậu của hắn, không nghĩ tới Trịnh Châu hợp tác cư nhiên là Tưởng Lâm Dữ lấy hạng mục của công ty hắn đổi. Lâm Hi sắp xếp tốt tất cả, nhận lấy trà Hình Lộ đưa qua uống một ngụm.

Mở WeChat Tưởng Lâm Dữ ra nói chuyện phiếm, muốn nói với hắn chút gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói. Đã đón nhận hỗ trợ của hắn, nội dung hỗ trợ của hắn là cái gì đã không quan trọng.

Lâm Hi bớt thời gian đi một chuyến tới thành phố S, tọa trấn tại chi nhánh công ty thành phố S, để Lâm Hạo Dương có thời gian trở về tổng bộ phối hợp với Lâm Thế xử lý sự vụ, Lâm Thế hiện giờ tuổi đã lớn, rất nhiều việc lực bất tòng tâm.

Sự việc năm đó ba nhà đều có khả năng, Trần gia lật xe, Lâm Thế lấy nhi tử lão Trần uy hϊếp, lão Trần cắn chết không thừa nhận chuyện này cùng hắn có quan hệ, người hiềm nghi lớn nhất chính là Trịnh Kiến Trung.

Công ty chi nhánh vào giai đoạn thẩm tra, tập đoàn Lâm thị từ trên xuống dưới thanh tẩy rất lớn, công ty rất loạn. Lâm Hi trong văn phòng tổng giám đốc làm việc, trên WeChat Tưởng Lâm Dữ gửi tới một tấm hình.

L-Monste khung xe kim loại dũng mãnh, phân xưởng trống trải, đặc biệt có cảm giác viễn tưởng khoa học.

Lâm Hi phóng to hình ảnh xem từng chi tiết một, Tưởng Lâm Dữ gửi tin nhắn tới, lúc này là một đoạn video. Lâm Hi click mở lên liền nghe được âm thanh dễ nghe của Tưởng Lâm Dữ, hắn quay video giảng giải vật liệu khung xe.



L-Monste là một đột phá hoàn toàn mới, từ vật liệu đến khung xe.

Lâm Hi nghiêm túc nghe hắn nói xong, tắt video.

“Đầu tháng ba lần đầu tiên chính thức thử xe, công khai đối mặt với truyền thông, muốn tới đây xem không?”

Thượng Dữ chuẩn bị dự án này hơn hai năm, năm nay bọn họ bị ép tức nước vỡ bờ, cắn răng làm ra một bước cuối cùng. Lấy được văn kiện phê duyệt, chiếc xe này của bọn họ có thể tiến hành thí nghiệm lần đầu tiên.

Lần đầu tiên trong nước xe tự động lái L3.

“Được.”

Lâm Hi gửi một chữ qua, Tưởng Lâm Dữ liền goi điện thoại tới, gần đây hắn đặc biệt thích gọi điện thoại. Đã rất nhiều lần buổi tối hắn gọi điện thoại ngủ với Lâm Hi, người này biến hóa cũng quá lớn.

Trước kia bọn họ mấy tháng không thấy mặt, cũng không giống hiện tại gọi điện thoại như vậy.

Lâm Hi buông công việc trong tay nghe điện thoại, tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp, “Cuối tuần tăng ca sao?”

“Cuối tuần đi hồ Ngàn Đảo câu cá.” Lâm Hi sắp xếp lại văn kiện trên bàn, chuẩn bị tan tầm.

“Cùng Hạo Dương?”

“Bữa tiệc của Thẩm tổng.” Lâm Hi nghĩ nghĩ vẫn là nên nói đúng sự thật cùng Tưởng Lâm Dữ, hai người bọn họ xác định quan hệ, không cần thiết dấu giếm hành trình, “Gần đây anh tôi rất bận, hắn không có thời gian.”

“Vụ án nhà của em điều tra thế nào?” Tưởng Lâm Dữ dời đề tài.

“Manh mối bị chặt đứt, rất khó điều tra, rốt cuộc đã qua hơn hai mươi năm.”

“Các em hoài nghi ai?”

Lâm Hi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước cửa sổ sát đất, Tưởng Lâm Dữ vì cái gì sẽ hỏi như vậy? “Có khả năng là Trịnh đổng, chuyện này khó mà nói.”

“Em cẩn thận một chút với Cận Thừa.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Tôi điều tra được có tin tức hắn có quan hệ.”

Ánh mắt Lâm Hi dừng lại, nhà bọn họ hoàn toàn không có hoài nghi Cận Thừa. Năm đó bốn người cùng nhau sáng tạo tập đoàn Lâm thị, Cận Thừa nhỏ tuổi nhất, vẫn luôn đi theo Lâm Thế. Lâm Thế đối với hắn cũng rất tốt, Cận Thừa có lý do để làm đây?

“Hắn có lý do làm sao?” Lâm Hi nhíu mày, “Có chứng cứ gì? Là chứng cứ trực tiếp sao?”

“Không có chứng cứ trực tiếp, thời gian quá lâu, nhưng hắn có động cơ gây án, Lâm chủ tịch đưa em trai hắn vào ngục giam.” Tưởng Lâm Dữ so với người Lâm gia xuống tay tàn nhẫn, hắn làm việc không màng hậu quả, loại phương pháp điều tra người này của hắn liền hiệu quả hơn nhiều.

Lâm Hi cũng từng điều tra qua những ân oán của người này cùng với Lâm Thế, không phải Lâm Thế đưa em trai Cận Thừa vào ngục giam, là bản thân em trai Cận Thừa sơ xuất tạo thành vấn đề an toàn cỡ lớn, hại chết một người công nhân. Cận Thừa đại nghĩa diệt thân, chủ động xin xử lý án này, hình phạt nặng nhất đưa em trai vào ngục giam.

“Có thể xác định sao?” Buổi tối Lâm Hi còn cùng Cận Thừa hẹn bữa tiệc, Cận gia định cư ở thành phố S, Lâm Hi tới thành phố S, bọn họ năm lần bảy lượt mời cô tới cửa ăn cơm.

“Không xác định, tôi làm bài trừ, tính chất chỉ rõ vào hắn nhất.” Tưởng Lâm Dữ đã uy hϊếp từng người một, chỉ dư lại Cận Thừa, “Tháng tám vừa rồi hắn sa thải tài xế đã lái xe cho mình hơn ba mươi năm, tài xế của hắn năm nay 57 tuổi, tuổi này về hưu bình thường không có vấn đề gì. Nhưng thời gian thật trùng hợp, sau khi em trở về liền từ bỏ tài xế. Hắn để cho tài xế làm di cư, cho một số tiền. Tuy rằng Cận đổng làm người hiền lành, người bên cạnh về hưu cho tiền kếch xù không tính chuyện hiếm lạ gì, nhưng một lần cho 3000 vạn thêm chi phí cho cả nhà di cư, vẫn là rất hào phóng.”

Lần đầu tiên Lâm Hi từ miệng Tưởng Lâm Dữ nghe được ba chữ rất hào phóng, thật là hiếm lạ, trước kia không phải hắn lấy mấy trăm triệu nện người sao? “Có ảnh chụp tài xế không?”

“Đợi một chút tôi gửi cho em.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Ban đầu tôi muốn điều tra rõ toàn bộ rồi nói với em sau, lại sợ em ở bên kia tiếp xúc cùng với người không an toàn, nên trước tiên nói với em, không cần cùng Cận Thừa lui tới.”

“Sao anh lại điều tra chuyện này?” Lâm Hi hoài nghi nhi tử Trịnh Kiến Trung lật xe có quan hệ tới Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ làm việc quá cực đoan, “Anh không cần can thiệp vào chuyện này, chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh sát điều tra.”

“Hi Nhi.” Tưởng Lâm Dữ thanh âm chìm xuống, “Tôi tưởng tượng đến suýt chút nữa không thấy được em, tưởng tượng đến em chịu khổ. Tôi liền muốn đem tất cả mọi người gϊếŧ chết, nhưng tôi sẽ không cực đoan. Tôi có em, tôi muốn cùng em bình bình an an đi qua cả đời.”

Lâm Hi nhìn ra nơi xa, ánh hoàng hôn chiếu lên tấm kính tòa nhà cao tầng, phản xạ ánh sáng, khẩn trương tay nắm chặt di động.

Trầm mặc hồi lâu, Tưởng Lâm Dữ cười khẽ, giọng nói chậm rãi trầm thấp, “Em lo lắng cho tôi, tôi thật cao hứng, nhưng không cần lo lắng quá nhiều, tôi là Tưởng Lâm Dữ nha.”



Ai lo lắng cho anh, tự luyến.

“Quá khứ vĩnh viễn đã qua hiện tại quan trọng hơn.” Lâm Hi nói.

“Tất cả mọi thứ đều không quan trọng nếu không có em.” Tưởng Lâm Dữ thu liễm nụ cười, “Chú ý an toàn.”

Lâm Hi cúp điện thoại của Tưởng Lâm Dữ, rất nhanh nhận được bưu kiện. Cô nhìn kỹ một lần, xác thật không có chứng cứ trực tiếp, nhưng chuyện trùng hợp này cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Chỉ là đa số mọi người sẽ không để ý các vấn đề nhỏ nhặt đến vậy, nếu Tưởng Lâm Dữ không đề cập tới, sẽ không ai quan tâm Cận Thừa có đổi tài xế hay không. Góc độ xảo quyệt này, chắc chỉ có Tưởng Lâm Dữ có thể chú ý đến.

Tưởng Lâm Dữ rất kỹ đã gửi ảnh chụp tài xế Cận Thừa vào lúc trẻ tuổi, cao 1m72, mặc đồ màu đen trông rất bí ẩn. Ký ức quá xa xôi, Lâm Hi không thể phán đoán chính mình có phải đã gặp qua người này hay không.

Cô gửi bưu kiện cho Lâm Hạo Dương, từ chối lời mời tiệc tối cùng Cận Thừa. Cận Thừa ở hội đồng quản trị chức vụ rất cao, hắn rất biết thu mua lòng người. Mặt khác cùng hai người kia không giống, Trần đổng là tham lợi, nhi tử Trịnh Kiến Trung là phế vật, nhược điểm quá nhiều.

Cận Thừa lại không giống, trên người Cận Thừa nhược điểm quá ít. Quan hệ Cận Thừa với Lâm Thế còn rất tốt, nếu thật là Cận Thừa, người này ngụy trang cũng quá giỏi?

Sau khi bưu kiện được gửi đi, Lâm Hạo Dương gọi điện thoại xác nhận lại một lần, liền vội vàng cúp điện thoại. Có lẽ cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, rốt cuộc hắn gọi Cận thúc nhiều năm như vậy.

Lâm Thế tìm hài tử hơn hai mươi năm, Cận Thừa đi theo chân bọn họ tìm hơn hai mươi năm, nhìn qua đặc biệt quan tâm, người Lâm gia từ đầu tới cuối cũng không có hoài nghi qua Cận Thừa.

Buổi tối thứ bảy Lâm Hi liền đến thành phố H, buổi sáng cùng Thẩm Chính cùng đi hồ Ngàn Đảo, ngồi xe Thẩm Chính. Hôm nay Thẩm Chính mặc phá lệ văn nhã, áo khoác màu xám, mang mắt kính, ôn tồn lễ độ, đi dọc đường giới thiệu cho Lâm Hi vẻ đẹp mùa đông của hồ Ngàn Đảo.

Lâm Hi nghiêm túc lắng nghe.

Thẩm Chính năm nay 38, chưa lập gia đình.

Sau khi hắn cùng Lâm Hi hàn huyên mấy giờ đồng hồ, không đơn giản là muốn hợp tác, hắn càng muốn cùng Lâm Hi tiến thêm một bước nhận thức. Lâm Hi làm việc ổn trọng, thành thục tự nhiên hào phóng, hắn phá lệ thích dạng nữ nhân thành thục nữ tính này.

Có đề tài chung, có thể kề vai chiến đấu, là lựa chọn linh hồn bạn lữ tốt nhất.

Sau khi hắn trở về cố ý điều tra tư liệu Lâm Hi, con gái của chủ tịch tập đoàn Lâm thị, trước mắt phụ trách dự án Hoài Thành, quan trọng nhất chính là độc thân.

Buổi sáng Thẩm Chính cố ý tới đây đón Lâm Hi, muốn để lại cho Lâm Hi một ấn tượng tốt.

Hắn tra tìm không ít tư liệu, tự cho là học rộng tài cao. Nhưng sau khi nói chuyện với Lâm Hi một lúc, hắn tức khắc cảm thấy chính mình về điểm này da lông nông cạn muốn chết. Các đề tài Lâm Hi đều có thể trò chuyện, không phải vì nói chuyện phiếm mà nói chuyện phiếm, cô thật sự hiểu, tất cả ngành nghề cô đều hiểu rất sâu.

Đến nửa đường, Lâm Hi đã theo tiết tấu nói chuyện phiếm.

Tới điểm đến, Lâm Hi bỏ dở đề tài, Thẩm Chính vẫn chưa có cảm giác thõa mãn, muốn xuống xe đi qua mở cửa xe cho Lâm Hi.

Chân Thẩm Chính đặt trên mặt đất, quay đầu nhìn lại xe của chủ tịch tập đoàn Đông Thịnh đã tới. Hắn đóng cửa xe, Lâm Hi bên kia đã xuống xe, ánh nắng sáng sớm mang theo không khí lạnh chiếu trên mặt đất, mặt hồ phản chiếu ánh sáng sóng nước lóng lánh.

Lâm Hi mặc áo khoác màu nâu nhạt, trong trẻo sâu thẳm đứng ở dưới ánh nắng ban mai, làn da trắng đến sáng lên. Hàng lông mày nhỏ nhắn đôi mắt sáng, vẻ đẹp làm người khác hít thở không thông.

Lại một chiếc xe hơi màu đen lái tới đây, biển số xe xa lạ, Thẩm Chính chỉnh lại áo khoác mạnh mẽ dời tầm mắt, “Lâm tổng, tôi giới thiệu cho cô chủ tịch tập đoàn Đông Thịnh.”

Lâm Hi bước tới khóe môi bỗng nhiên giương lên, nở rộ nụ cười hoàn mỹ, đôi mắt trong veo động lòng người, trong mắt như có ánh sáng.

Vẻ đẹp sống động.

Thẩm Chính nhìn theo mắt cô nhìn qua, biển số xe xa lạ của xe hơi màu đen không nói đạo lý dừng ngay trước mặt bọn họ, Lâm Hi đang nhìn chiếc xe này, Thẩm Chính nhíu mày.

Cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu xám hơi cúi người, thân hình cao dài rời khỏi xe, vững vàng đứng trước mặt hắn.

Chân dài thẳng tắp, khí chất tuấn tú lạnh lùng.

Tưởng Lâm Dữ tập đoàn Thượng Dữ, sao hắn lại ở chỗ này? Trong đầu Thẩm Chính hiện ra nhiều dấu chấm hỏi, hắn không mời Tưởng Lâm Dữ.

“Thẩm tổng.” Động tác Tưởng Lâm Dữ thong thả đẩy mắt kính trên mũi, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo nụ cười thanh đạm, duỗi tay tới trước mặt Lâm Hi, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng dưới ánh mặt trời đặc biệt đẹp, “Lâm tổng, buổi sáng tốt lành.”

Tác giả có lời muốn nói: Trước đưa 50 bao lì xì.