Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Làm Thế Thân!

Chương 102: Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những người đó không tìm lão sư cáo trạng, Lâm Hi lo lắng đề phòng mấy ngày, lớp trưởng tới nói xin lỗi với cô, cô mới triệt để thả trái tim trở về, những người này sẽ không cáo trạng.

Sợ bị đánh.

Lâm Hạo Dương cùng Tưởng Lâm Dữ là bá vương bên cao trung, đánh người đặc biệt hung dữ, bọn hắn là người lớp dưới gặp bá vương, tất cả đều cúi đầu dính người sát vào tường đi ngang qua. Ai có lá gan đi tìm bọn họ gây phiền phức? Hơn nữa, bọn hắn rất nhanh sẽ nhập vào cao trung, hai đại ma đầu còn ở cao trung chờ bọn hắn đấy.

Gần tới cuộc thi cao trung, Lâm Hi cũng không muốn lãng phí thời gian tại một chỗ nhàm chán, cô phải nhanh chóng học tập nắm giữ tri thức trở thành người hữu dụng. Mỗi ngày tan học về nhà, tự nhốt mình vào toilet, đối diện với tấm gương luyện tập tiếng phổ thông, rất có hiệu quả, khẩu âm ngày càng nhẹ.

Một lần nữa gặp lại Tưởng Lâm Dữ là kết thúc thi vào cao trung, ra khỏi cổng liền nhìn thấy hai nam sinh cao lớn đeo cặp đang đứng khoanh tay. Bốn phía đều là phụ huynh, hai người bọn họ đặc biệt chói mắt.

Lâm Hi không thấy ba mẹ, chạy chậm lại, thấp giọng nói, “Anh.”

Thời gian diễn ra kì thi trong hai ngày, ngày đầu tiên ba mẹ theo cô tới.

“Ba mẹ hôm nay có việc không thể tới đón em, anh liền tới đây.” Lâm Hạo Dương lấy ra một lá cờ từ trong cặp đưa cho Lâm Hi, “Chúc em thắng ngay từ trận đầu.”

Cờ hiệu bay phấp phới dưới ánh nắng, Lâm Hi mím môi, anh của cô là một người mù chữ sao? Ai thi xong mà thắng ngay từ trận đầu? Lá cờ này cũng quá mất mặt.

Lâm Hi nhận lấy, cuốn lại nhét vào cặp sách, dư quang nhìn Tưởng Lâm Dữ ở bên cạnh đang nhìn cô. Tưởng Lâm Dữ hôm nay không có mặc áo đồng phục, mặc một cái áo sơ mi màu trắng, phối hợp quần dài màu đen. Mái tóc ngắn rũ xuống, ngũ quan tinh xảo, chỉ có một đôi mắt rũ xuống lục thân không nhận, nhìn rất hung.

*lục thân không nhận: mất hết tính người

Lần trước ở phòng học đánh người, cũng rất hung dữ.

"Thi xong, muốn ném sách không?" Lâm Hạo Dương tràn đầy phấn khởi, “Anh có thể giúp em ném sách.”

Lâm Hi lắc đầu, nhấp môi, muốn về nhà.

“Đi, anh mang em đi chơi.”

Lâm Hi: “……”

Cô không muốn! Cùng cô không liên quan! Cô chỉ muốn về nhà cố gắng xem lại bài thi của chính mình, xem mình sai ở đâu.

Người đã bị nhét vào xe taxi, một giờ sau, cô ngồi ở sân chơi thuyền hải tặc, nhanh chóng thắt chặt đai an toàn.

“Em biết không? Thi xong thì phải phát tiết, liền phải điên cuồng phát tiết.” Lâm Hạo Dương nói, “Hô lên đi, em là thiên hạ đệ nhất trâu bò! Em nhất định sẽ thi đậu thủ khoa đại học Yến Thành. ”

Lâm Hi: “……”

Bỗng nhiên bả vai bị đυ.ng, Lâm Hi chợt quay đầu lại, cô ngồi một bên khác Tưởng Lâm Dữ. Tưởng Lâm Dữ hơi nghiêng đầu, ánh mắt lục thân không nhận hiện ra một chút tính người, hắn đem bình nước trong tay đưa qua, “Nắm chặt”.

Lâm Hi nắm lấy một đầu chai nước, muốn hỏi hắn làm gì, Tưởng Lâm Dữ nắm tay dịch lại gần một ít, cơ hồ muốn nắm tay Lâm Hi, nhưng vẫn có một chút khoảng cách.

Lâm Hi không lý do cảm giác được nóng, rất muốn buông tay, nhưng trực tiếp buông tay, Tưởng Lâm Dữ nhất định sẽ tức giận. Tưởng Lâm Dữ đánh người thực sự hung dữ, siêu cấp hung dữ.

"Đừng sợ." Giọng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp lạnh lùng, chậm rãi mà trầm lặng.

Lâm Hi lần nữa giương mắt, Tưởng Lâm Dữ ngồi nghiêm chỉnh, mặt không biểu cảm dưới ánh mặt trời càng thêm trắng trẻo. Hắn cùng Lâm Hạo Dương không giống nhau, cụ thể chỗ nào không giống, Lâm Hi cũng không biết, chính là cảm giác không giống nhau.

Xuống thuyền hải tặc, Lâm Hạo Dương liền nôn ra.

Hắn đi phòng vệ sinh nôn, Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ. Loại cảm giác này Lâm Hi càng thêm mãnh liệt, rất không được tự nhiên, tay chân cũng không biết để nơi nào.

Đám người chen chúc, cô nắm chặt cặp sách trong tay. Hai người đứng thẳng tắp, ước chừng nửa phút, Tưởng Lâm Dữ mở miệng, “Nghỉ hè có sắp xếp gì chưa?”

Lâm Hi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu.

“Có QQ sao?” Tưởng Lâm Dữ một tay bỏ vào trong túi, ánh mắt nhìn xuống đỉnh đầu Lâm Hi.

Lâm Hi cau mày, nửa ngày sau nhìn Tưởng Lâm Dữ, “Là, cái gì?”

Lâm Hi sợ có khẩu âm, nói chuyện nhảy ra từng chữ một.

“Một ứng dụng mạng xã hội, mọi người có thể ở trên đó nói chuyện phiếm, MSN cũng có thể. Bất quá, MSN không thể dùng ở trên di động. ”

MSN lại là cái gì?

Lâm Hi lắc đầu.

Tưởng Lâm Dữ nói chậm rãi, nghe giống như những viên đá bỏ vào trong ly nước, hắn không có cười nhạo Lâm Hi, ngược lại kiên nhẫn giải thích cho cô tất cả các ứng dụng mạng xã hội. Cùng với các ứng dụng máy tính, phần mềm bối cảnh nhà đầu tư, cùng với sự phát triển của tương lai khoa học kỹ thuật.



Đó là một thế giới hoàn toàn mới, Lâm Hi nghe say sưa.

“Em còn nhớ rõ đề thi cao trung không?”

Lâm Hi gật đầu, “Dạ.”

“Em tường thuật lại một lần, tôi giúp em tính điểm.”

Lâm Hi một lần nữa nhìn hắn, đôi mắt to trong suốt như ngọc lưu ly, bên trong mang theo một chút nghi hoặc.

Tưởng Lâm Dữ khẽ nâng cằm, nhướng đôi mắt có lông mi dày và dài, mắt đen có ý muốn cười nhưng không cười, “Thế nào? Không tin? Em có thể tìm kiếm trên điện thoại, điện thoại di động của em có kết nối mạng. Trên chỗ tìm kiếm ghi Tưởng Lâm Dữ, em sẽ có kết quả. Thi cao trung Yến Thành đạt thủ khoa, max điểm. "

Tưởng Lâm Dữ rất cao, Lâm Hi nhìn hắn một lát, hỏi một câu cô cảm thấy rất khó nhưng đã có đáp án.

“Em muốn giải theo phương pháp nào?”

Lâm Hi nhướng mày, còn có mấy loại phương pháp sao?

"Có bút không?"

Lâm Hi vội vàng lấy bút và giấy nháp từ trong cặp sách đưa cho Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ cầm lấy, viết toàn bộ phương pháp đưa cho Lâm Hi, “Nếu như em có điểm số tốt như em nói, nghỉ hè có thể tham gia một số trại hè ở trường cao trung, thử xếp hạng trình độ của em với bạn học cùng tuổi. Có tâm lý mong muốn, vì tương lai thi đại học làm chuẩn bị. ”

Chữ của Tưởng Lâm Dữ rất đẹp, cũng không phải đẹp mắt kiểu rồng bay phượng múa, mà là đẹp theo tiêu chuẩn hành thư, lưu loát gọn gàng sạch sẽ.

*Hành thư là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư. Tuy nhiên, vì nó không quá tháu như thảo thư cho nên dễ đọc hơn, và hầu hết những người đọc được khải thư cũng đều có thể đọc được hành thư. Một trong những nhà thư pháp nổi tiếng nhất viết theo lối hành thư là Vương Hi Chi thời Đông Tấn.

Chữ của Lâm Hi trước mặt hắn chính là học sinh tiểu học, quá gà bới rồi, chữ viết chỉ dùng để viết.

Phép tính của hắn ngắn gọn hơn, nhanh chóng hơn đó là một phương pháp Lâm Hi hoàn toàn chưa có đυ.ng chạm đến lĩnh vực đó.

Lâm Hi nhìn hắn một lát, có phải cô nên sớm nghĩ tới chuyện học đại học không? Cô tìm một cái bục lớn, đem giấy để lên, ở phía sau tờ giấy có vài dòng chữ lớn, bên trên có đính kèm đáp án cho hắn.

Tưởng Lâm Dữ dựa vào một bên bục, nhìn kỹ đề bài. Lâm Hi thật sự không phải là một học sinh yếu kém, đề thi cao trung năm nay rất khó, đáp án của cô là đúng.

Lâm Hạo Dương nôn xong uống một chai nước để súc miệng, đi ra ngoài nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi đang làm bài trên thùng rác.

Lâm Hạo Dương hí...iiiiii một tiếng, hai người kia có độc sao? Ở trên thùng rác làm bài không thối sao? Quan trọng nhất chính là, bọn họ tới chỗ nào? Công viên trò chơi! Ở trong công viên trò chơi làm bài? Bọn họ không có việc gì đi?

Năm phút sau, bọn họ chuyển từ công viên trò chơi qua cửa hàng bánh ngọt, tiếp tục đối chiếu đáp án.

Lâm Hạo Dương cắn ống hút duỗi hai cánh tay ra, dựa vào ghế sô pha, tư thế buông thả nhìn hai người chuyên tâm học tập. Hắn thế nào lại cảm thấy màn này khá là quái dị, lúc nào thì Tưởng Lâm Dữ tốt như vậy? Ngầm giúp người ta đối chiếu đáp án, đây là Tưởng Lâm Dữ sao?

Tưởng Lâm Dữ giúp Lâm Hi đánh giá xong trong lòng đã có tính toán, thành tích của cô không tệ, hắn chọn cho Lâm Hi mấy lớp thi đua trại hè.

Tưởng Lâm Dữ viết tên trại hè lên trên giấy, nói, “Em có thể về sử dụng máy tính tra mấy trại hè này làm so sánh, so sánh giá cả. Thành tích của em có thể tiến lên, giữ lấy số điện thoại của tôi, có gì không hiểu hỏi tôi. ”

“Cái gì trại hè? Chơi?” Lâm Hạo Dương rốt cuộc nghe được mùi vị, đặt bánh kem trong tay xuống, “Anh cũng có thể tham gia có phải không?”

Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ đồng thời nhìn về phía Lâm Hạo Dương, một lát sau, Tưởng Lâm Dữ nghiêm túc nói, “Với thành tích của cậu, chỉ có thể đi tham gia khóa huấn luyện trại hè thân thể”.

Thành tích Lâm Hi thi cao trung vô cùng tốt, thủ khoa cao trung Yến Thành, thuận lợi tiến vào bộ phận cao trung. Lâm Thế đặt tiệc, chúc mừng Lâm Hi thi được thành tích tốt. Bọn họ trải qua Lâm Hạo Dương học hành cặn bã oanh tạc mà nói, đối với thành tích học tập con cái từ bỏ, có thể học được đại học là tốt.

Không nghĩ tới Lâm Hi cho bọn họ một kinh hỉ thật lớn.

Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ thêm số điện thoại của nhau, cô đối với máy tính vẫn rất mê mang, không biết dùng như thế nào, lại ngại ngùng sợ làm chậm trễ thời gian của ba mẹ.

Máy tính đối với Lâm Hạo Dương chỉ có một công dụng: Chơi game.

Tưởng Lâm Dữ ở trong điện thoại từng bước một dạy cô sử dụng như thế nào, mười phần có kiên nhẫn.

Tưởng Lâm Dữ nhìn qua tính tình thật không tốt, sau khi tiếp xúc, Lâm Hi cảm thấy tính tình của hắn thật tốt. Bất luận là vấn đề gì, hắn cũng sẽ kiên nhẫn trả lời. Tưởng Lâm Dữ học thức uyên bác, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, hắn không phụ thuộc vào kỷ luật, toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể dục và nghệ thuật.

Lần đầu tiên Lâm Hi gặp kiểu thiên tài này, mở ra một thế giới mới. Trước đó cô còn dừng lại sơ trung ra đề thi, đột nhiên tiến vào tầng thứ cao hơn. Tưởng Lâm Dữ không phải dạy cô kỹ năng để có điểm cao, mà là làm bài vui vẻ, đây là một góc độ rất có ý tứ.

Sơ trung kết thúc tốt đẹp, ba mẹ mang cô cùng anh đi một chuyến tới Disney, sau khi trở về, Lâm Hi an vị ngồi lên xe thi đua Yến Đại.

Cô tham gia cuộc thi, cầm được tư cách tham gia. Cô năm nay qua mười lăm tuổi, tuổi vừa đạt, trở thành học viên nhỏ nhất.

Ngày đầu tiên Lâm Hi đến ban thi đua liền gặp được Tưởng Lâm Dữ, hắn áo phông trắng quần jean, lười biếng ngồi gục đầu ở trong góc, cùng lão sư chiêu sinh không chút để ý nói chuyện phiếm.

Hắn nghiên đầu về một bên, đối diện với tầm mắt của Lâm Hi.



Ánh mặt trời ló dạng trên trán của hắn, tóc đen phản chiếu ra ánh sáng màu vàng, mắt đen thuần túy yên tĩnh, tựa như hồ sâu nhất trên cao nguyên.

Lâm Hi yên lặng mấy giây, dời tầm mắt.

Người nọ đến đây là cùng bọn họ đoạt doanh ngạch ưu tú của trại hè ! Hắn đối với Yến Đại hoàn toàn không có hứng thú, vì cái gì tới tham gia trại hè Yến Đại?

Tưởng Lâm Dữ với Lâm Hi chọn chính là cùng một chuyên ngành, cơ hội gặp mặt rất nhiều. Tưởng Lâm Dữ rất chiếu cố cô, có Tưởng Lâm Dữ ở chỗ này, Lâm Hi dám ở trong tập thể thể hiện chính mình, cũng dũng cảm mở miệng nói chuyện.

Có người quen, lá gan cô lớn hơn nhiều.

Chân chính bước ra một bước kia, cô phát hiện cũng không có bao nhiêu người cười. Chỉ cần cô lớn mật tự tin nói chính xác, bất luận có khẩu âm hay không, người khác cũng sẽ bình tĩnh nghe cô nói chuyện.

Mười lăm ngày trại hè quan hệ Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ được kéo lại gần.

Lâm Hạo Dương trong kỳ nghỉ hè cũng đã phát sinh nhiều chuyện, trường học sát vách thường xuyên cùng bọn hắn đánh nhau, học trưởng bên đó tụ tập người, ẩu đả đâm chết người, bị bắt tại chỗ, lên báo chí. Lý Huy kéo hắn đi KTV uống rượu, hắn thấy được một mặt tính người bẩn thỉu nhất, hắn gần như là trốn khỏi KTV.

Trước đó Tưởng Lâm Dữ nói không cùng Lý Huy chơi quá sâu, đi KTV không cần uống loạn rượu hút loạn các loại thuốc, Tưởng Lâm Dữ mặc dù cũng đánh nhau, nhưng từ trước tới giờ cũng không cùng đám người kia thâm giao. Mọi người vẫn duy trì quan hệ bạn bè bên ngoài mặt, Tưởng Lâm Dữ cũng không uống rượu, vị thành niên không uống rượu, hắn vẫn luôn tuân thủ, tất cả mọi người đều cười nhạo Tưởng Lâm Dữ bảo thủ. Bọn hắn còn khuyên bảo Lâm Hạo Dương xa lánh Tưởng Lâm Dữ, loại học sinh ngoan ngoãn trong mắt lão sư, sẽ không dung nhập vào trong cuộc sống của bọn họ.

Lâm Hạo Dương ở bên lề đường nôn đến nửa tỉnh nửa mê mang, suy nghĩ cẩn thận mọi việc. Tưởng Lâm Dữ vì cái gì nguyện ý không muốn đi chơi? Không phải là nhát gan, mà là đối với nhân sinh phụ trách.

Những người như bọn họ, bởi vì gia thế càng gặp được nhiều thứ mê hoặc, càng dễ dàng lầm đường lạc lối. Có một chút sai lầm, liền sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng.

Kỳ thật Tưởng Lâm Dữ mới là bạn bè đáng giá nhất.

Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi đi tham gia trại hè Yến Đại, hắn biết điều này có ý nghĩa là gì. Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi đều xác định Yến Đại, tương lai sẽ đi đại học Yến Đại.

Hắn đâu? Thành tích của hắn tuyệt đối không thi đậu Yến Đại, vậy tương lai hắn phải cùng Lý Huy loại người này cùng lăn lộn một chỗ. Cái loại người này ở chung một chỗ, hắn có tương lai sao?

Lâm Hạo Dương không có về nhà, hắn ở Hi Thịnh thuê một gian phòng, lúc rạng sáng ba ba đuổi tới. Lâm Hạo Dương đem đầu chôn ở trong chăn, sợ ba ba nhìn ra được manh mối, hắn đυ.ng phải đồ vật không nên đυ.ng.

Ba ba ngồi ở gian phòng của hắn hút một điếu thuốc, cách chăn mềm xoa xoa đầu của hắn, để lại cho hắn một tờ giấy.

Ít uống rượu ít hút thuốc, ở bên ngoài bảo đảm an toàn cho chính mình. Chúng ta không cầu tương lai của con công thành danh toại thế nào, chỉ cầu con làm người tốt nhất, lớn lên khỏe mạnh, cả đời bình an.

—— ba mẹ yêu con.

Ba ba đi khi nào hắn không biết, ba ba thương hắn biết bao nhiêu, hắn cũng không biết. Hắn nằm ở trong phòng khách sạn, rèm cửa che kín mít, căn phòng của hắn là mờ tối. Hắn nhìn lên trần nhà, cảm thấy mình tiến tới trước một bước sẽ rơi vào đầm lầy, vĩnh viễn rơi vào bóng tôi.

Ba mẹ yêu hắn như vậy, hắn còn có em gái đáng yêu, ưu tú như vậy, hắn muốn từ bỏ ánh sáng sao?

————

Lâm Hi từ trại hè về nhà thần kỳ phát hiện anh của cô thế mà báo danh trường luyện thi, lúc lớp mười một kết thúc, thành tích xếp hạng của hắn ở trong ban có hơn 400 người, xếp hạng thứ mười từ dưới đếm ngược. Tuy rằng ban của hắn là lớp chọn, nhưng đếm ngược thứ mười rất khó tiến vào danh sách đầu.

Lại khai giảng, Lâm Hạo Dương học năm thứ ba cao trung, cái ôm chân Phật này cũng quá tạm thời.

Lâm Hạo Dương ôm chân Phật nhất thời khẩn trương, hắn một mình đến trường luyện thi còn chưa đủ, hắn còn muốn học Mạnh mẫu chuyển nhà ba lần.

Trước khi khai giảng một tuần, Lâm Hạo Dương đề nghị với ba mẹ, muốn chuyển tới tiểu khu gần trường học. Miễn vừa đến trường vừa về nhà tiêu tốn thời gian, kẹt xe lợi hại như vậy, lãng phí thời gian học tập "quý giá" của hắn.

Lời này ngay cả dấu chấm câu Lâm Thế cùng Chu Oánh cũng không tin, Lâm Hạo Dương còn có thể học tập? Lâm Hạo Dương chỉ là muốn dọn đến tiểu khu của Tưởng Lâm Dữ, tìm Tưởng Lâm Dữ đi chơi.

Nhưng con trai nghĩ như vậy, Lâm Thế cùng Chu Oánh vẫn ủng hộ.

Gần đây Lâm Hạo Dương không cùng đám hồ cẩu bằng hữu kia chơi.

Bắt đầu nghỉ hè, hắn còn "xã giao" rất nhiều, từ sáng sớm đến tối cùng đám người kia lăn lộn. Ở giữa không biết phát sinh chuyện gì, hắn cùng tất cả mọi người cắt đứt liên lạc.

Hắn chỉ còn lại một người bạn là Tưởng Lâm Dữ.

Hàng năm Tưởng Lâm Dữ nghỉ hè đều sẽ tham gia các loại ban thi đua, cùng Lâm Hạo Dương không liên lạc. Trong thời gian này có người đắc tội Lâm Hạo Dương, tuyệt đối cùng Tưởng Lâm Dữ không có quan hệ.

Lâm Thế cùng Chu Oánh rất hy vọng Lâm Hạo Dương chơi cùng Tưởng Lâm Dữ, thành tích học tập Tưởng Lâm Dữ tốt, tính tình cũng tốt. Không thể nói có ảnh hưởng đến học tập hay không, ít nhất sẽ không để Lâm Hạo Dương sống lệch lạc, Tưởng Lâm Dữ là người thừa kế điển hình.

Lâm Hi cũng ở trong đó học tập, cô khắc khổ học tập, giành giật từng giây. Thành tích của cô so với Lâm Hạo Dương tốt hơn nhiều, thành tích của cô tốt như vậy, tự nhiên là muốn bồi dưỡng hết tất cả. Trước kia Lâm Hi ở trên xe làm bài thi, Chu Oánh nhìn thấy càng đau lòng hơn. Dọn đến bên cạnh trường học, cũng không cần tiêu tốn thời gian trên đường.

Hai người ăn nhịp với nhau, chuyển nhà.

Tiểu khu cạnh trường học tốt nhất là tiểu khu Tưởng Lâm Dữ đang ở, vị trí rất tốt, cách trường học đi bộ năm phút. An ninh và môi trường xanh đều là hàng đầu, căn hộ tốt nhất là tòa nhà Tưởng Lâm Dữ đang sống. Toàn bộ tiểu khu, chỉ có tòa nhà kia có căn hộ lớn, hai trăm đến năm trăm. Cả nhà bọn họ dọn tới đây, tự nhiên muốn chọn căn hộ lớn nhất.

Trước khai giảng một ngày, Lâm gia dọn nhà tới trên lầu nhà Tưởng Lâm Dữ.
« Chương TrướcChương Tiếp »